Lâm Sinh Vi ít khi ăn mừng sinh nhật, từ lúc cha mẹ ly hôn, ba một mình nuôi cậu lớn khôn, gà trống nuôi con hiển nhiên không thể tỉ mỉ bằng phụ nữ, cả ngày bận rộn đi làm, nhiều lần quên mất sinh nhật Lâm Sinh Vi.
Năm lớp 10, ba mất vì bệnh ung thư gan, từ đó về sau sinh nhật Lâm Sinh Vi hy vọng cũng không còn.
Thế nhưng một người hay lo xa như Triệu Tứ An, cách sinh nhật Lâm Sinh Vi một tháng, hắn đã bắt đầu chuẩn bị, đây là sinh nhật đầu tiên của cậu sau khi cả hai quen nhau, hắn muốn tặng Lâm Sinh Vi một món quà khó quên.
Sinh nhật ngày ấy, hắn dẫn Lâm Sinh Vi tới công viên giải trí, chơi đùa một ngày. Đến tối, khi mọi con đường đã lên đèn, Triệu Tứ An nắm tay Lâm Sinh Vi, bước đi dưới ánh đèn ngũ sắc, mỗi một người trên đường bước ngang qua Lâm Sinh Vi đều sẽ tặng cậu một cành hoa hồng, nói với cậu - Lâm Sinh Vi, sinh nhật vui vẻ.
Hoa hồng vây quanh Lâm Sinh Vi, che mất tầm mắt cậu, Triệu Tứ An nhìn Lâm Sinh Vi vùi trong hương hoa, ngay thời điểm pháo hoa bắn rực rỡ đầy trời, hắn cười xán lạn, "Lâm Sinh Vi, sinh nhật vui vẻ."
Về sau, mỗi năm đến sinh nhật Lâm Sinh Vi, Triệu Tứ An đều thay đổi đủ trò đưa cậu từ kinh ngạc đến kinh ngạc khác. Nhưng có người nói, lúc còn trẻ không nên gặp người quá mức kinh diễm, bằng không quãng đời còn lại sẽ gặp nhiều bấp bênh.
Triệu Tứ An đã gặp được một người, người đó chính là Lâm Sinh Vi. Sau khi chia tay, nam nam nữ nữ đều như lá rụng về cội, không khơi gợi được chút hứng thứ nào trong hắn.
Duy độc Lâm Sinh Vi, có thể làm trước mắt hắn bừng sáng, làm hắn có được rồi chỉ muốn vĩnh viễn nắm lấy.
Sinh nhật 25 tuổi của Lâm Sinh Vi trải qua tại trường quay, hôm ấy đạo diễn hiếm thấy cho cả đoàn nghỉ nửa ngày, Lâm Sinh Vi vừa quay xong một phân đoạn, vẫn còn chưa thoát vai, vẻ mặt nhuốm chút phấn chấn khác lạ.
Cậu thấy Triệu Tứ An đi về phía mình, bèn bước nhanh về trước, Triệu Tứ An nhìn cậu chủ động như vậy không khỏi sửng sốt vài giây, sau đó trong tiếng hát mừng sinh nhật của mọi người trong đoàn phim, hắn đưa bánh kem giấu sau lưng ra phía trước.
Lâm Sinh Vi ngơ ngác nhìn, Triệu Tứ An thắp nến, khuôn mặt hắn dưới ánh nến phủ một màu cam vàng ấm áp, cậu vươn tay muốn chạm đến thì bị Triệu Tứ An kéo lại.
Triệu Tứ An nắm chặt cổ tay cậu, bình tĩnh nhìn vẻ mặt ngây ngốc như gỗ của Lâm Sinh Vi, hắn dịu dàng nói, "Lâm Sinh Vi, sinh nhật vui vẻ, đến cầu nguyện đi."
Lâm Sinh Vi ngẩng đầu, nhìn độ cong trên môi Triệu Tứ An, đuôi lông mày nhướng cao của hắn - anh ấy đang cười, đang cười với mình.
Không phải là lãnh ngôn ác ngữ giày xéo cậu, không phải là giọng điệu uể oải nói 'anh mệt rồi', Triệu Tứ An vẫn như thuở đầu gặp mặt, chói sáng như ánh dương ngày hè khiến Lâm Sinh Vi cảm thấy thật ấm áp.
Triệu Tứ An giục cậu cầu nguyện, cậu đọc thầm trong lòng, hi vọng Triệu Tứ An hạnh phúc mạnh khỏe, không còn khóc nhè nữa.
Nhân viên trong đoàn phim đều biết Triệu Tứ An ngoài mặt gắn mác cố vấn du lịch, kỳ thực là đang theo đuổi Lâm Sinh Vi.
Triệu công tử tiền nhiều không chỗ tiêu, thế nhưng chỉ vì một tiểu minh tinh mà chạy tới tận đoàn phim, chuyện như thế vẫn là lần đầu nghe nói, một số cảm thấy thú vị, số còn lại thì âm thầm bàn tán.
Bánh kem được cắt thành các miếng, chia đều cho mỗi người. Triệu Tứ An đưa dĩa bánh cho Lâm Sinh Vi, lại đưa thêm cái nĩa, "Là vị em thích đó, nếm thử xem."
Lâm Sinh Vi xắn một miếng nhỏ, bỏ vào miệng, hương vị quen thuộc tràn ngập khoang miệng, Triệu Tứ An mong đợi hỏi, "Ngon không?"
Lâm Sinh Vi nhẹ giọng đáp, "Ngon lắm."
Triệu Tứ An nắm tay Lâm Sinh Vi rời trường quay, trợ lý thấy vậy đứng ngồi không yên, bước tới muốn nói gì đó, Lâm Sinh Vi đã lắc đầu bảo: "Không sao đâu."
Triệu Tứ An nhướng mày đắc ý, ôm vai Lâm Sinh Vi, kéo cậu vào trong xe.
Triệu Tứ An để tài xế chở họ, còn mình thì ngồi bên cạnh Lâm Sinh Vi, ghé sát vào mặt cậu hôn một cái, "Ban nãy đã muốn làm thế này rồi."
Hắn mỉm cười nâng cằm Lâm Sinh Vi lên, men theo gò má đi xuống miêu tả dáng hình cánh môi mềm, đè Lâm Sinh Vi trên ghế, tận khi cậu thở không nổi nữa, gương mặt trắng trẻo phơn phớt hồng, hắn mới lưu luyến buông cậu ra.
Đúng lúc này, xe dừng lại, tài xế không quay đầu lại, giọng điệu điềm tĩnh, "Triệu tiên sinh, phía trước xe không vào được, hai vị phải đi bộ vào thôi."
Triệu Tứ An 'ừm' một tiếng, mở cửa xe, kéo Lâm Sinh Vi ra ngoài.
Phía trước là con hẻm nhỏ, xe không vào được, nhưng đi vào rồi, sẽ nhìn thấy hai bên