Trẻ trâu sau khi sa lưới tình, nhân lúc nghỉ giữa giờ, một trước một sau đến phòng vệ sinh, chui vào buồng riêng, cách vách ngăn nghe âm thanh đùa giỡn tiếng chân qua lại, hai người trốn bên trong hôn hít, mỗi một lần lưỡi đảo qua hàm răng, là một lần kích thích hormone tăng trưởng.
Trong không gian ồn ào, Triệu Tứ An đè Lâm Sinh Vi lên cánh cửa, khuôn mặt ngây ngô toát ra vẻ ngang tàn, thừa lúc Lâm Sinh Vi ngửa đầu khẽ cắn cổ cậu, nghe tiếng thở dốc kiềm nén của cậu, hắn sáp tới, khẽ cười rồi nhỏ giọng nói: "Vi Vi, xem cậu về sau còn dám đứng trước lớp mách lẻo với giáo viên nữa không."
"Là do cậu nhìn bài tôi trong lúc kiểm tra." Vành mắt Lâm Sinh Vi hồng hồng, oan ức nhìn hắn.
Triệu Tứ An cả vú lấp miệng em, dùng đầu cọ cọ cậu, "Cậu không nhìn tôi, sao biết tôi nhìn cậu."
Nói rồi, lại không màn lý lẽ cúi đầu táp tới, như dã thú khát thịt, lưu lại một dấu hôn mờ mờ ngay gáy Lâm Sinh Vi.
Tựa như hiện tại, Triệu Tứ An đè Lâm Sinh Vi ngay gốc ván ngăn, vây lấy cậu kín không lọt gió. Hắn cụp mắt xuống, nhìn cánh môi anh đào của Lâm Sinh Vi, trong lòng ngứa ngáy, há miệng ngậm chúng vào miệng, dẫn dụ đầu lưỡi cậu cùng hắn sa vào triền miên.
Tay hắn nắm cổ tay Lâm Sinh Vi, để cậu sờ thằng em nhà hắn.
Cách lớp quần, Lâm Sinh Vi vẫn cảm nhận được khối thịt nóng bỏng kia, cậu rùng mình, Triệu Tứ An ghé sát tai cậu rất chi lưu manh hỏi: "Em nói, mình nên làm gì đây?"
Trong mạch não của Lâm Sinh Vi, nếu Triệu Tứ An cứng, vậy thì nên giải phóng nó, cậu chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi, giờ Triệu Tứ An hỏi cậu nên làm gì? Lâm Sinh Vi không chút do dự ngồi xổm xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của Triệu Tứ An, nhanh chóng tuột quần đối phương, há miệng ngậm lấy đồ chơi cương cứng sung huyết của hắn.
"Khoan khoan, anh không có ý này, em đừng. . ."
Triệu Tứ An nói được một nửa, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, hắn kéo Lâm Sinh Vi ra, một tay bụm đũng quần, hốc mắt đỏ chót. Lâm Sinh Vi đờ đẫn nhìn hắn, biểu tình ngốc nghếch.
Triệu Tứ An hít sâu thở ra vài lần, chờ cơn đau giảm bớt, tính khí vốn phấn chấn ngời ngời triệt để mềm nhũn, hắn sợ lại bị Lâm Sinh Vi cắn cái nữa, vội vàng kéo quần lên, bao nhiêu tính thú trong lòng bay sạch ráo.
Lâm Sinh Vi còn hỏi hắn, "Sao vậy?"
Triệu Tứ An nghiến răng nghiến lợi, bóp má Lâm Sinh Vi, nhìn đôi môi chu lên cùng gò má nhô cao của Lâm Sinh Vi, hắn sáp lại, lè lưỡi liếm từng cái răng của cậu, xong xuôi, hắn vẫn còn chút sợ hãi nói, "Vi Vi tổ tông à, về sau ngài muốn làm gì phải báo trước một tiếng, mới nãy em cắn một cái, anh. . ."
Triệu Tứ An không nói tiếp, giờ nghĩ lại mà sợ.
Lâm Sinh Vi chưa hiểu ý hắn lắm, mãi khi Triệu Tứ An dắt tay mình ra ngoài rồi, cậu mới hậu tri hậu giác nói: "Triệu Tứ An, em. . . phản ứng hơi chậm, anh có gì cũng phải nó với em nha."
Tay Triệu Tứ An siết chặt, hắn quay đầu nhìn Lâm Sinh Vi. Lâm Sinh Vi vẫn không có biểu cảm gì, vẻ mặt trống rỗng như tờ giấy trắng, khác chỗ trong đôi mắt đang nhìn hắn kia lóe lên chút ánh sáng nhỏ nhoi.
Triệu Tứ An nhớ đến lời bác sĩ gia đình nói với hắn, dấu hiểu như Lâm Sinh Vi chính là biểu hiện chứng thiếu hụt tình cảm, đối với bất kỳ tác động từ ngoài nào đều thiếu hụt phản ứng, ý thức không nhạy, khi nói chuyện sẽ ngẩn người hoặc không phản ứng.
Dựa theo tình trạng hiện tại của Lâm Sinh Vi, vẫn chưa đến mức hoàn toàn biến mất ý thức, tính chất xã hội của cậu vẫn còn, nếu được sống trong môi trường thoải mái có thể tiến hành điều chỉnh tâm lý đơn giản, tóm lại vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Hắn muốn sửa chữa những gì bản thân đánh mất mấy năm qua, lần nữa gieo trồng hoa hồng trong tim Lâm Sinh Vi, hắn muốn là ánh nắng, hắn muốn làm nơi che mưa chắn gió cho cậu, hắn muốn cùng Lâm Sinh Vi đi hết quảng đường còn lại, hắn muốn chính tai nghe Lâm Sinh Vi nói - em yêu anh.
"Lâm Sinh Vi, nếu anh làm gì khiến em không thích hoặc không vui, em cũng phải nói anh biết đấy." Triệu Tứ An thấp giọng nói: "Mọi chuyện sau này anh đều sẽ hỏi ý kiến của em, em cũng phải trả lời anh, được không?"
Mặt Lâm Sinh Vi đầy ngỡ ngàng, cậu không hiểu tại sao Triệu Tứ An lại nói mấy chuyện này, bởi theo như lời hắn, ngoại trừ lần chia tay, Triệu Tứ An muốn gì, cậu đều đồng ý cả.
Nhưng vì không để Triệu Tứ An tuột hứng, Lâm Sinh Vi vẫn gật đầu, đoạn tiến sát lại, kéo tay áo Triệu Tứ An, khẽ đáp: "Được."
***
Phim quay đến nửa phần sau, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, cả đoàn rời Vân Nam, đi tới thảo nguyên Hulunbuir[1].
[1] Nằm ở phía Bắc, giáp với địa phận Mông Cổ, tên của thảo nguyên này được ghép từ tên của hai hồ nước lớn là Hulun và Buir.
Bọn họ không ở trong nội thành, mà đi vào thảo nguyên ở nhà bạt, cứ thế, tờ mờ sáng mở mắt ra, liền thấy một màu xanh bát ngát, bầu trời xanh trong cùng mây trắng. Ba mảng màu đập vào trong mắt, tựa như một bức tranh trừu tượng được tùy ý vẩy màu nước, khiến người xem phải tán thán.
Chênh lệch nhệt độ giữa ngày và đêm trên thảo nguyên khá lớn, sau khi mùa đông bắt đầu, tiến độ quay phim trở nên trì trệ. Lâm Sinh Vi sợ lạnh, mỗi lần quay chịu không ít dày vò, trợ lý ăn ý chuẩn bị gối sưởi tay và áo bông cho cậu, vừa ghi hình xong lập tức khoác lên giúp cậu, đồng thời nhét thêm vài miếng giữ nhiệt.
Triệu Tứ An thân làm cố vấn du lịch thế mà sau khi tới đây liền bắt đầu phản ứng cao nguyên, cả ngày đều choáng váng. Lâm Sinh Vi ra ngoài đóng phim, hắn nằm chèo queo trong lều, đợi Lâm Sinh Vi về, Triệu Tứ An mới uể oải ngồi dậy.
Không gian trong lều rất thoáng, chính giữa đặt lò lửa, hơi ấm tản ra nóng hầm hập. Đỉnh lều mở cửa sổ thông gió, bên trái trải nệm, trên tấm nỉ dày đặt một chiếc bàn thấp, cạnh bên là Triệu Tứ An đang cuộn người nằm một đống, trên bàn gỗ chạm trổ hoa văn còn để một ấm trà sữa nghi ngút khói.
Thân là con một của Triệu gia, hắn đã quen sống xa xỉ, nông nỗi thế này rồi mà vẫn muốn ra dáng con nhà quý tộc.
Lâm Sinh Vi cởi áo khoác, đi tới chỗ hắn, Triệu Tứ An hí mắt nhìn, thấy là cậu liền lập tức bật dậy, để cậu ngồi bên cạnh mình - nơi được ủ đến ấm áp dễ chịu.
Lâm Sinh Vi sụt sịt cái mũi đỏ hồng, cúi đầu nhìn non nửa ly trà sữa trên bàn, thừa lúc Triệu Tứ An rót ly khác cho mình, cậu cầm ly của Triệu Tứ An, uống hết nửa ly trà sữa đã lạnh kia.
Triệu Tứ An muốn cản cũng chẳng kịp, hắn nắm vai Lâm Sinh Vi nói: "Ly đấy nguội hết rồi, anh đang rót ly khác cho em cơ mà."
Lâm Sinh Vi không đáp, Triệu Tứ An biết mình có nói thêm cũng không được gì, hắn đưa ly trà sữa nóng cho Lâm Sinh Vi, đối phương nhận lấy rồi cẩn thận uống từng ngụm nhỏ.
Triệu Tứ An nhìn vệt ửng hồng trên gương mặt trắng nõn của Lâm Sinh Vi, nhích sát lại, hỏi: "Hôm nay quay xong rồi à?"
"Ừm."
"Còn ra ngoài nữa không?"
"Không ra nữa."
Triệu Tứ An nhếch môi cười, "Trời rét thế này, có lạnh lắm không?"
"Em có dán cái này." Lâm Sinh Vi vén áo lên, khoe cái áo lót màu đen được dán mấy miếng giữ ấm. Triệu Tứ An cười cười, hỏi: "Lâm Sinh Vi, không ngờ em lại mặc nhiều áo vậy đó?"
"Em sợ lạnh." Lâm Sinh Vi uống hết trà sữa trong ly, trong bụng vô cùng ấm áp, áo lông đâm vào cổ dính chút mồ hôi khiến cậu hơi khó chịu.
Triệu Tứ An nặn nặn gương mặt ửng hồng của cậu, hỏi: "Sao vậy, uống xong thấy nóng à?"
Lâm Sinh Vi gật đầu, Triệu Tứ An liền giục: "Thế nhanh cởi áo ra, trong lều mặc một lớp đủ rồi."
Triệu Tứ An nói rồi nhiệt tình giúp Lâm Sinh Vi kéo áo lên, Lâm Sinh Vi cũng thuận theo giơ tay lên cao, áo lông ra đi để lại áo bông lẻ bóng.
Triệu Tứ An lột sạch cậu, chỉ chừa lại cái áo lót màu đen có dán miếng giữ nhiệt kia. Đoạn, cảm thấy chưa đã ghiền, hắn bảo Lâm Sinh Vi cởi nốt áo lót, đổi một bộ thoải mái hơn.
Lâm Sinh Vi nhất nhất làm theo, thay đồ xong, Triệu Tứ An lại hỏi, "Vi, em mặc mấy lớp vậy?"
"Ba lớp thôi."
"Cởi cởi, nghe là thấy nóng rồi."
Lâm Sinh Vi cởi hết ba cái quần, lõa mông ngồi trên thảm nhung, cảm nhận lớp lông đâm vào da thịt, có chút ngứa ngáy. Lâm Sinh Vi lấy tay gãi gãi liền bị Triệu Tứ An kéo ra, cậu nhìn hắn, nghe đối phương nói: "Vi, anh giúp em mặc quần."
"Triệu Tứ An, đấy là váy mà." Lâm Sinh Vi chỉ