Sau khi ra trường, lũ bạn đại học mỗi người mỗi ngả, nhưng hằng năm đều tổ chức họp lớp ôn lại thời sinh viên. Năm nào Triệu Tứ An cũng được mời, chỉ là không muốn chạm mặt Lâm Sinh Vi, nên vẫn luôn từ chối không đến.
Thế nhưng có một lần, cũng không nhớ là thế nào, Triệu Tứ An uống say bí tỉ, mơ mơ màng màng đồng ý tham gia họp lớp.
Sau khi đến, hắn nhớ mình đã thở phào nhẹ nhõm.
Bởi Lâm Sinh Vi cũng giống hắn, chưa bao giờ tham dự họp lớp.
Hôm ấy trong buổi gặp mặt bạn bè, một người từng là cộng sự trong sở nghiên cứu với Lâm Sinh Vi, nhắc Lâm Sinh Vi với Triệu Tứ An.
Y kể, "Năm đó Lâm Sinh Vi đổ bệnh nặng, sau khi trở về sở nghiên cứu, cậu ta như biến thành một người khác vậy, cứ đờ ra nhìn đề, cầm viết bất động, cứ ngồi yên như vậy cả ngày, được thời gian thì cậu ta chợt bỏ việc tại phòng nghiên cứu."
"Khi đó tôi thấy cậu ta lạ lắm, nói sao nhỉ. . . rõ ràng đang sống, hô hấp còn đó, nhưng trong đầu chẳng còn gì cả."
"Triệu Tứ An nè, hồi đó hai người thân nhau lắm mà, cậu biết nguyên nhân vì sao không?"
Cảm giác hắn lúc đấy là gì nhỉ?
Cổ họng như bị vật gì đó tắc nghẹn, nước bọt khô cạn, thanh quản đau rát, đến nuốt cũng gian nan, hắn chẳng biết phải trả lời thế nào.
Lâm Sinh Vi vì sao biến thành như, hắn là người biết rõ hơn ai hết.
Là vì hắn sỉ nhục Lâm Sinh Vi, là hắn làm bậy, hại cậu chán chường với cuộc sống, tất cả đều tại hắn.
Hắn nhớ đến ánh mắt cậu khi nhìn những hàm số, nó vô cùng nghiêm túc vô cùng cẩn trọng tựa như tìm được báu vật yêu thích, còn kho tàng của hắn cũng biến mất khi Lâm Sinh Vi rời đi.
Hắn thẫn thờ như kẻ mất hồn, mãi khi có người lay hắn. Người bạn từng cộng tác với Lâm Sinh Vi nhìn hắn khó hiểu, môi Triệu Tứ An khẽ mở, cuối cùng thảm hại buông ra ba từ: "Tôi không biết."
Từ giây phút hắn xua đuổi Lâm Sinh Vi, thì đã không còn tư cách tìm cậu nữa rồi.
Không lâu sau, Lâm Sinh Vi xuất hiện trong giới Cbiz, dấn thân vào công việc hoàn toàn không phù hợp với cậu. Triệu Tứ An vừa kinh ngạc lại lo lắng, hắn nghĩ bản thân đã chẳng hiểu Lâm Sinh Vi nghĩ gì nữa.
Hắn xem tất tần tật phim Lâm Sinh Vi diễn, nghiền ngẫm nhiều lần, vẫn không tìm được chút bóng hình Lâm Sinh Vi, hắn chuyển sang xem talkshow, nhìn giọng điệu điềm tĩnh, hai mắt không nhiễm khói lửa nhân gian, cả cái cách Lâm Sinh Vi nề nếp trả lời phỏng vấn trong màn ảnh, Triệu Tứ An chẳng hiểu tại sao, giây phút nhìn thấy dáng vẻ hờ hững từng khiến hắn nhói lòng không ít lần, nay lại làm hắn thở phào nhẹ nhõm.
May quá, Lâm Sinh Vi không thay đổi, vẫn là nhóc đầu gỗ.
Thế nhưng hiện tại, mặt đầu gỗ đỏ như lửa, cả người nóng rực, tự cuộn mình trong chăn.
Lâm Sinh Vi khóc. Cậu vùi mặt vào gối, cả người run lẩy bẩy.
Triệu Tứ An cảm thấy tiếng nấc kia thật chói tai, hắn tiến sát lại, kéo Lâm Sinh Vi dậy.
Lâm Sinh Vi nằm trong lòng Triệu Tứ An, đầu tựa vào lòng ngực hắn, nói: "Khó chịu quá."
Lâm Sinh Vi khó chịu không giống với người thường.
Người bình thường sẽ bộc lộ ba phần cảm xúc của mình ra ngoài, còn cậu một phần cũng chẳng có.
Cho dù cảm xúc lên tới đỉnh điểm, hỉ nộ ái ố đều như một.
Nhưng cậu thật sự khó chịu lắm, so với lần trước càng gay go.
Cả người Lâm Sinh Vi bắt đầu tê dại, bứt rứt không yên, thời điểm tiếp xúc được da thịt Triệu Tứ An cậu liền vô thức lấy tay sờ soạng