Lão đạo sĩ cười tít mắt tiễn Tào Dũng ra khỏi đạo quán. Bóng dáng Tào Dũng càng đi xa nếp nhăn trên mặt lão đạo sĩ càng dày, khoé miệng cũng sắp bị kéo dài lên đến tận mang tai. Tiếng cười từ trong bụng bị đè nén cả nửa ngày cũng không nhịn nổi nữa mà ầm ầm phóng ra. "Ha ha ha… Ha ha ha….ha ha! Ha ha ha haaaa…!"Cơ mặt tiểu đồng liên tục co giật nhìn lão đạo sĩ cười đến lăn lộn trên đất, bĩu môi dội một gáo nước lạnh lên đầu người đang cười đến long trời lở đất, "Thuốc sắp hết tác dụng rồi, tiểu đồng chắc cũng sắp về tới nơi rồi!"Lão đạo sĩ đang lăn lộn trên đất giật mình bật người dậy, "Sao ngươi không nói sớm? Nhanh, nhanh, nhanh! Mau thay y phục!" Vừa nói vừa dùng tốc độ ánh sáng lột ra áo đạo sĩ cùng mớ tóc giả, da giả trên người xuống, lộ ra dung mạo một thiếu nữ xinh đẹp. Người này chính là Hạ Tiểu Hi. Hạ Tiểu Hi thay xong nam trang cùng tiểu đồng Tiểu Hồng nâng dậy lão đạo sĩ già đang khò khò ngủ say khoác lại ngoại bào đạo sĩ cho lão. Tiểu Hồng Lẩm bẩm, "Lão đạo sĩ này tỉnh lại nhận ra mình bị hạ thuốc sẽ giận chết chúng ta mất!""Ngươi sợ cái gì? Lão biết chúng ta là ai sao? Đợi đến khi lão tỉnh lại thì chúng ta đã cao…" Chạy xa bay! Nhưng lời còn chưa nói xong thì một tiếng quát giận dữ làm cả hai giật thót mình. "Các người là ai? Các người đang làm gì sư phụ ta???" Trước cửa phòng, tên tiểu đồng vừa từ ngoài trở về nhìn thấy hai tên tiểu tử đang lôi lôi kéo kéo sư phụ hắn, mà sư phụ hắn thì hai mắt nhắm tịt, hoàn toàn không có phản ứng. Tiểu đồng trừng mắt giận dữ hét lên rồi nhào về phía hai người đang kinh hoảng. Hạ Tiểu Hi cùng Tiểu Hồng trợn to mắt nhìn nhau rồi cùng đồng thanh thốt lên: "CHẠY!!!"Hai người quăng lão đạo sĩ xuống, mặc kệ lão nằm vắt vẻo bên mép giường suýt thì rơi xuống rồi cùng không hẹn mà dùng tốc độ bị ma đuổi co giò chạy trốn. Tiểu đồng muốn học máu!Hắn lao nhanh phóng như bay đến đỡ lấy lão đạo sĩ lên giường rồi vơ lấy cây giá để nến bên cạnh hùng hùng hổ hổ nhào ra bên ngoài, bắt được bóng dáng hai tiểu tử đang chạy thục mạng phía trước, cả người như một mũi tên xé gió lao đi quyết tâm phải bắt bọn họ cho bằng được.Hạ Tiểu Hi cùng Tiểu Hồng bị bộ dáng như hổ đói của tiểu đồng kia doạ cho sợ mất mật.Hai người dùng hết cả sức lực bú sữa mẹ mà chạy băng qua đám người giữa khu chợ đông đúc, va phải không ít người, đạp đổ không ít sạp hàng.Cả khu chợ nháo nhào cả lên. Hai người chạy đến đâu tiếng chửi rủa vang lên tới đó.Tiểu Hồng gần đây vì quá tham ăn nên thân hình mập lên không ít. Vừa chạy được một lúc nàng đã chịu không nổi! Tia thấy phía trước có một ngã rẽ, Tiểu Hồng lách mình vào ngã rẽ đó rồi chui tọt người xuống bên dưới sạp hàng của người ta. Nàng nằm úp trên đất thở hồng hộc như chó chạy nắng.-Ta mặc kệ!-Ta không biết đâu!-Chủ tử à! Người tự cầu phúc cho mình đi!Hạ Tiểu Hi bị Tiểu Hồng bỏ rơi một mình chạy đến bở hơi tai. Nàng cũng chịu không nổi nữa rồi mà tiểu đồng kia vẫn liều chết bám sát phía sau. Nàng vừa thở phì phò chạy vừa nhìn ngó xung quanh quan sát thì thấy cách chỗ nàng không xa có một lối nhỏ có vẻ không mấy người đi vào.Hạ Tiểu Hi liều mạng! Nàng giật lấy cái cọc cắm kẹo hồ lô của người bán rong kẹo hồ lô bên cạnh ném về phía tiểu đồng. Tiểu đồng bị ném cả cây đại thụ hồ lô lên người, cả người ngã nhào sang bên sạp hàng của người ta, cả đoạn phố đầy ắp người lại nháo nhào lên bu lại chỉ chỉ chỏ chỏ. Tiểu đồng chật vật bò ra khỏi đống lộn xộn trên đường đưa mắt tìm kiếm bóng dáng tên thủ phạm thì chẳng thấy bóng dáng hắn đâu nữa. Tiểu đồng giận dữ vò đầu bứt tai bắt đầu chạy loạn xung quanh tìm kiếm. Hạ Tiểu Hi vừa lẻn được vào trong hẻm nhỏ liền nấp ra sau đống bàn ghế hỏng bị chất thành đống nằm ngổn ngang chỏng vó bên góc tường bắt đầu dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phục hồi lại bộ dáng tiểu nữ nhi khuê các dịu hiền. Hạ Tiểu Hi vừa liều mạng hô hấp vừa hoá trang xong đang định ung dung bước ra ngoài thì sau lưng như có cảm giác bị kim đâm, nàng hồ nghi quay đầu nhìn lại thì thấy một tiểu thư sinh xinh đẹp hơn cả hoa tươi đang há hốc miệng nhìn mình chòng chọc.Cố Ngạo Thiên vừa mới chạy ra từ chỗ của Sở Anh liền ngựa quen đường cũ đi vào con hẻm nhỏ nhằm băng tắt qua khu phố đông người, không nghĩ tới lại bắt gặp được một màn lột xác ngoạn mục như vậy. Hắn chỉ mới 'chớp mắt' một cái là lớp nam y đã biến thành bộ váy bồng bềnh của nữ nhân, hắn 'chớp mắt' thêm cái nữa thì búi tóc nam nhân trên đầu đã biến thành mái tóc dài mềm mại thướt tha của nữ nhân.-Tốc độ biến hoá thật kinh người!!!-Trên người người này không biết là mặc bao nhiêu bộ y phục nhỉ?Cố Ngạo Thiên lần đầu tiên biết được một người có năng lực biến hoá khiến người ta loá mắt như vậy.-Chà chà! Thật xinh đẹp!0Không nghĩ tới, ở cái nơi quê mùa hơn thời đồ đá này mà cũng có một tiểu thịt tươi ngon ngọt như thế này!Hạ Tiểu Hi trong lòng cảm thán xoay người muốn rời đi nhưng…"Khốn kiếp! Khốn kiếp!!! Tên khốn kiếp! Tốt nhất đừng để ta bắt được ngươi!" Sát bên tai lại nghe