Dịch: Thỏ
Lúc quay trở lại New York, thời gian địa phương đã hơn ba giờ chiều.
Hướng Nhật đối với kết quả chuyến đi lần này vô cùng hài lòng, chẳng những sơ múi được một khoản tiền lớn lại còn thêm được một cái tinh thần dị năng.
Về khoản tinh thần dị năng vừa mới có được, hắn đã biết làm sao để phát động, thật ra căn bản không cần chuẩn bị thêm bất kỳ động tác dư thừa nào, chỉ cần trong lòng sinh ra ý niệm, giống như trên tàu ngầm khống chế tên đầu bếp Nhật Bản, lúc đó hắn suy nghĩ làm sao để mình có khả năng "phụ thân" tương tự K, kết quả là điều đó đã xảy ra.
Đến nỗi cái tên đầu bếp Nhật Bản đó cuối cùng bị hắn điều khiển tự vạch trần bộ mặt, kết quả tự dưng không cần nói nhiều, bị Pattinson trọng điểm "chăm sóc".
Hướng Nhật đi trước cao ốc Empire tìm Monica lấy chìa khóa căn hộ, vì thế mà bị quở mắng một trận, âm thầm mất tích hơn ba mươi tiếng đồng hồ, thật may có để lại mảnh giấy, nếu không Monica phỏng chừng phải đi báo cảnh sát.
Trở lại căn hộ chung cư, đầu tiên Hướng Nhật vào phòng ngủ của mình lấy Hồng Long và Nhất Diệp trâm ra kiểm tra, sau đó đem điện thoại đã tắt nguồn mở lên.
Đợt này dù sao cũng đi làm loại chuyện "giao dịch lớn", mang theo điện thoại di động trên người không thể nghi ngờ sẽ gia tăng tính nguy hiểm lên rất nhiều, bởi vì tùy thời có thể bị người khác xác định vị trí.
Sau khi mở máy, phát hiện trên màn hình có 12 cuộc gọi nhỡ, mới ngắn ngủn hơn một ngày trời lại có nhiều người gọi cho hắn như vậy.
Thật ra cũng không có nhiều người lắm, chỉ có bốn mà thôi, nhưng mỗi người đã gọi không dưới hai cuộc điện thoại.
Một người là Hoắc Vãn Tình, một người là Hướng mẫu, một người là Lý Trinh Lan, người còn lại là Alice, tất cả đều gọi vào ngày hôm qua.
Đầu tiên là Hoắc Vãn Tình, nàng gọi bốn cuộc điện thoại, thời gian đủ hết một ngày, từ sáng sớm đến tối, buổi sáng tám giờ, mười giờ, sau đó là sáu giờ chiều, cuộc gọi cuối cùng là vào chín giờ tối.
Chết thật, hai ngày nay mình cơ hồ bỏ quên cô nàng này mất, nàng từ Hongkong theo mình đến tận nước Mỹ, thật là làm khó cho nàng, trước bởi vì lỡ hẹn chuyện của nàng mà mình phải đáp ứng bồi thường, phỏng chừng nàng gọi tới nhiều như vậy chính là muốn "đòi nợ" đây!
Thứ hai là Hướng mẫu, điện thoại của bà bây giờ đã có thể gọi đi đường dây quốc tế, chắc hẳn là đám người Sở Sở hướng dẫn bà sử dụng, bà gọi tới là dùng số điện thoại di động, tổng cộng gọi ba cuộc điện thoại, thời gian đều là buổi tối, lần lượt là tám giờ, mười giờ và mười hai giờ, tương ứng với thời gian bên kia là tám giờ, mười giờ, mười hai giờ sáng.
Hướng Nhật gần như có thể đoán được nguyên nhân mẹ mình gọi tới, không gì khác ngoài việc thúc giục mình mau chóng trở về, tuy nhiên bây giờ có lên máy bay ngay lập tức cũng không còn kịp nữa rồi, có thể người cha chưa gặp mặt qua đã đến Bắc Hải.
Người thứ ba là Lý Trinh Lan tiểu mỹ nữ cảnh sát, nàng cũng gọi ba cuộc, thời gian khá gần nhau, theo thứ tự là trưa mười hai rưỡi, chiều một giờ rưỡi cùng hai giờ.
Không biết nàng ta tìm mình có chuyện gì nhỉ? Từ sau khi hứa hẹn với nàng không làm ăn "phi pháp" nữa, nàng thật giống như thay đổi cách nhìn với hắn đi không ít, nhưng hai người trao đổi với nhau qua điện thoại, đây cũng là lần đầu tiên đi.
Người cuối cùng là Alice, nàng chỉ gọi có hai cuộc, một lần ngày hôm qua buổi sáng chín giờ, một lần nữa là năm giờ chiều sau đó. Nghĩ đến khi trước đã nói qua sẽ trở về nước cùng nàng sớm một chút, đoán chừng nàng gọi điện để hỏi thời gian cụ thể hơn.
Bốn người điện thoại đều phải trả lời, bất quá căn cứ vào mức độ khẩn cấp mà phải sắp xếp vị trí quan trọng trước sau. Đầu tiên trọng yếu nhất đương nhiên chính là Hướng mẫu, song bây giờ bên kia mới ba giờ sáng, có lẽ phải chờ thêm một chút mới gọi lại được.
Quan trọng thứ hai dĩ nhiên là cô nàng Alice, Hướng Nhật trực tiếp bấm điện thoại.
Tút tút mấy cái, điện thoại đã có người bắt máy, bên kia truyền đến thanh âm của Alice, vừa kinh ngạc vừa xen lẫn vẻ vui mừng:
- Jack?
- Ừ, anh đây Alice, xin lỗi em, ngày hôm qua anh tắt điện thoại nên không nhận được cuộc gọi của em, bây giờ anh mới nhìn thấy.
Hướng Nhật giải thích.
- Không, không sao đâu, Jack, anh biết em bây giờ đang làm gì không?
Thanh âm Alice không có vì nghe lưu manh giải thích mà trở nên mất hứng, thậm chí còn tỏ ra rất phấn chấn.
- Làm gì?
Hướng Nhật thuận theo ý nàng hỏi.
- Hihi, em đang làm bánh táo, mẹ
đang hướng dẫn cho em, anh muốn qua nếm thử không?
Alice vui vẻ hỏi.
- Dĩ nhiên, nhưng đợi anh một xíu nhé, anh không qua ngay được, chịu không?
Hướng Nhật còn phải sửa soạn đồ đạc một chút với trả lời điện thoại, sau đó mới có thể đi qua.
- Được mà Jack, chờ anh đến rồi, nhất định sẽ có rất nhiều bánh táo nóng hổi thơm phức chờ anh!:x
Nghe được lưu manh đáp ứng, giọng nói Alice tỏ ra kích động hơn.
Cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, Hướng Nhật gọi tiếp cho Hoắc Vãn Tình, cân nhắc lúc trước đã hứa hẹn bồi thường cho nàng, nam nhân không thể thất hứa quá tam ba bận được.
Điện thoại rất nhanh có người trả lời, thật giống như cô nàng Hoắc Vãn Tình chực chờ cầm điện thoại đợi hắn gọi tới vậy.
- Này, anh biết gọi cho tôi rồi hả, tôi còn tưởng anh chết ở xó nào rồi chứ! Chuyện đáp ứng tôi anh định quịt phải không?
Bên kia điện thoại Hoắc đại tiểu thư đang cực kỳ tức giận, mang theo cảm xúc cuồng bạo như muốn "hủy thiên diệt địa".
- Xin lỗi, ngày hôm qua phải đi ra chỗ kia có tí việc, hơi xa một chút, điện thoại không mang theo bên người. Mới vừa rồi trở về, thấy em gọi nhỡ là tôi lập tức gọi lại cho em ngay.
Hướng Nhật hơi hơi đuối lý, cũng không chấp nhặt thái độ đành hanh của cô nàng Hoắc Vãn Tình.
- Hừ, chỗ nào xa như vậy, điện thoại cũng không mang theo được? Có phải đi làm chuyện gì mờ ám không muốn người khác thấy nên cố ý không mang theo điện thoại chứ gì?
Mặc dù thái độ nhận sai của nam nhân rất tốt, hơn nữa còn nói vừa về đã gọi cho nàng ngay, nhưng tâm tình của Hoắc đại tiểu thư hiển nhiên vẫn còn khó chịu chưa nguôi ngoai.
Hướng Nhật không ngờ cô nàng Hoắc Vãn Tình ăn ốc nói mò lại chuẩn xác như vậy, hắn đúng là đi làm chuyện không muốn người khác biết, trực giác nữ nhân quả thực đáng sợ:
- Cái đó... Cô gọi cho tôi có chuyện gì không?
Bị nam nhân hỏi đánh lạc hướng, Hoắc đại tiểu thư phía bên kia trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng:
- Anh còn giữ lời chuyện đã đáp ứng tôi chứ?
- Đương nhiên giữ lời mà!
Hướng Nhật khẳng định đáp.
- Tuy nhiên lần trước tôi đã nói rồi, phải là chuyện trong khả năng của tôi mới được.
Đây cũng là đường lui lưu manh giữ lại, không phải chuyện gì cũng đều đáp ứng.
- Yên tâm đi, tôi sẽ không miễn cưỡng anh đâu.
Giọng nói Hoắc Vãn Tình hơi tỏ ra bất mãn, lại hỏi tiếp:
- Bây giờ anh đang ở đâu?
-... Ở nhà một người bạn.
Hướng Nhật nói, trong lòng âm thầm suy đoán, cái cô bé Hoắc Vãn Tình này chẳng lẽ muốn gặp hắn bây giờ? Nếu quả là như vậy phải tìm lí do từ chối mới được, hoặc dứt khoát đề nghị mình chủ động gặp nàng.
Chỉ là câu nói tiếp theo của Hoắc đại tiểu thư không như trong tưởng tượng của hắn, giọng nói có phần cứng nhắc:
- Tối nay tôi phải đi Broadway xem kịch, anh phải đi cùng với tôi!
- Cũng được.
Hướng Nhật không do dự đáp ứng, chẳng qua bồi tiếp nàng đi xem kịch mà thôi, điểm này không có vấn đề gì. Bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, buột miệng hỏi:
- La tỷ đâu?
- La tỷ, La tỷ, anh có phải thấy người ta trẻ trung xinh đẹp ra mà thèm nhỏ dãi rồi phải không?
Giọng nói Hoắc Vãn Tình bỗng tăng thêm ba mươi đề-xi-ben, nồng nặc mùi vị khó chịu và ghen tuông.
- Tôi chỉ tùy tiện hỏi thăm thôi, cái này không tính là phạm pháp chứ?
Đối với La tỷ, Hướng Nhật có chút chột dạ và lực bất tòng tâm, bởi vì K đã yêu cầu hắn trong vòng ba tháng phải chịch La tỷ có bầu gì đó, loại chuyện có độ khó max level như này, lại có thêm thời hạn quy định, hiển nhiên không dễ dàng gì mà hoàn thành.