Đỉnh Cấp Lưu Manh Việt - Trung
***
Đình Lâm đứng một bên quan sát, lòng tức tối không nói nên lời. Hắn chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến kungfu thật sự của lão già. Không thể ngờ được nó lại phi thường ảo diệu, vượt xa cả phạm vi nhân loại. Hắn thèm muốn mình làm được như thế, nhưng thứ mà hắn có thể học được chỉ là mấy loại võ công bình thường mà thôi. Thần công của Tiêu Dao, muốn học còn tùy người có duyên.
Lão già đứng nhìn Hướng Nhật mà cảm thấy khoan khoái, tưởng như mình sắp được làm thịt một mật giả cấp năm. Điều mà hắn chưa bao giờ làm được. Nhưng hiện tại, lão nghĩ trước mắt lão là một kẻ ngu ngơ, tự bịt tai, bịt mắt thì khác nào tự tìm đường chết. Bởi vậy, trong mắt một kẻ tầm thường, những điều huyền bí vẫn hay bị coi là kỳ cục, dở hơi. Lão là một kẻ phản bội, học vớ vẩn được vài ba món võ công rồi nổi lòng tham đánh cắp tuyệt học Ảm Nhiên Tỏa Hồn khúc, và chạy chốn để tìm cách xưng bá võ lâm. Thế nhưng Tiêu Dao, tuyệt học nhiều vô kể, lão không biết rằng lão ăn cắp một thứ mà tự đánh mất đi hàng trăm thứ khác quý giá hơn. Một phần trong đó là quan sát bằng tâm thức.
Lão có thể dùng Vi Bộ để chạy nhanh như tia chớp, nhưng tốc độ nhanh thì có ích gì khi không thể phân biệt được đòn tấn công của đối phương. Thế nên suy cho cùng, lão cũng chỉ là một kẻ tầm thường.
Đầu óc Hướng Nhật rơi vào trạng thái tĩnh lặng, những gì hắn cảm nhận được chỉ là một không gian đen ngòm. Rồi dần dần hắn thấy có những đốm sáng xanh dương nhạt hiện ra, chúng trở nên cao và to cho đến khi hình thành nên một dáng người thì dừng lại. Cảm giác như chính là hình dạng được cấu thành từ năng lượng của những người xung quanh hắn. Có Hướng bá phụ ở bên phải, lão già ở phía trước, Đình Lâm ở gần cổng, còn có bốn người nhà họ Tôn ở xa xa hướng 1h. Hướng Nhật có thể xác định chính xác khoảng cách, vị trí của từng đối tượng, có thể cảm nhận được nhịp thở của mỗi người. Rồi bức màn đen tối chợt hiện ra toàn bộ khung cảnh 360 độ, nhìn y như một bức tranh phác họa. Tuy chỉ toàn là màu đen trắng, nhưng rất chi tiết và chính xác. Vậy ra đây chính là năng lực quan sát tiềm ẩn trong cơ thể người. Thật kỳ diệu đến bất ngờ. Nếu người mù mà đánh thức được năng lực này vậy hóa ra chẳng cần thiết phải ao ước có một đôi mắt, và cũng chẳng cần đến gậy để dò đường nữa rồi. Quá mức thần kỳ! Hướng Nhật chính là tự cảm thấy luyến tiếc cho những tháng ngày trước đây trôi đi mà không biết được loại năng lực huyền diệu này.
Để xem nào. Vậy phía trước chính là năng lượng của lão già. Hướng Nhật không do dự mà dùng lĩnh vực bắt lão lại. Lão già may mắn chạy thoát sang bên phải năm thước. Hướng Nhật phì cười. Muốn chạy à!!! Hắn Thuấn Di lại, tóm cổ lão già một cách quá dễ dàng. Âu cũng chính là Vi Bộ của lão tuy nhanh nhưng phản ứng của mắt quá chậm, khi kịp nhận ra Hướng Nhật đến thì đã bị tóm rồi. Hướng Nhật nâng lão lên rồi ném xuống, một tiếng ầm rung cả mặt đất.
Lão đau đớn quằn quại, lần đầu tiên trong đời lão bị đánh trọng thương tựa hồ sống không bằng chết. Toàn thân đau nhức, xương cốt khắp nơi gãy nhiều khúc. Hướng Nhật tóm cổ lão, siết chặt, lão chỉ có thể rên những tiếng “hừ hừ” yếu ớt.
- Nói, mày là ai? Từ đầu tới, có liên quan gì đến nhà họ Phương?
Lão già khăng khăng, quắc cho hắn ánh mắt quyết không nói. Hướng Nhật lại càng thêm siết chặt, lão già cố vùng vẫy trong tuyệt vọng, hơi thở yếu dần.
Hướng bá phụ định lên tiếng ngăn cản thì bị một thanh âm trong trẻo, dễ chịu lên tiếng chặn lại:
- Hướng tiên sinh, mong anh nương tay.
Giọng nói vang xa, ngọt ngào, tựa hồ muốn đốn tim người nghe. Đây chẳng phải giọng nói của Phương nữ yêu, sao nàng lại đến đây?
Hướng Nhật đánh mắt nhìn nàng. Đập vào mắt hắn là bộ dáng tiểu thư khuê các, tóc búi cao, váy hoa dài hơi lộ ra đôi chân trắng mịn màng, hình tượng thục nữ vô cùng quyến rũ. Hướng Nhật bị chăm chú bởi chiếc miệng nhỏ nhắn mà ngẩn ngơ vài giây.
Phương Nghi nhìn hắn, ánh mắt nàng hiện ra những cảm xúc phức tạp. Liệu rằng
mình có nên có quan hệ thân thiết với hắn không? Nàng nghĩ, sắc mặt có chút ửng hồng rồi vội lắc đầu xua đi những ý niệm thoáng qua. Thấy hắn còn đang giữ cổ Dương sự phụ, nàng chính là cảm thấy thất vọng cho một vị cao nhân, người có sức mạnh lớn nhất gia tộc lại thành ra như thế này. Nhưng nàng cũng không hiểu, Hướng Nhật cùng lắm cũng chỉ là Chấp Năng Giả, làm sao có thể đánh được một bậc Võ Đạo cao nhân? Lại thêm một bí ẩn khiến nàng càng ngày càng muốn tiến sâu vào mối quan hệ với “người nào đó.” Mặc dù vậy, nàng cũng không có thổ lộ ý tứ ra bên ngoài mà trái lại cau mày nhìn hắn:
- Anh không nghe tôi nói gì à? Tôi bảo thả người.
Hướng Nhật muốn cười mà không cười nổi. Yêu nữ họ Phương, nàng nghĩ ta là ai? Bảo thả là thả sao?
- Tôi nhớ rằng mình không có lý do gì để thả hắn cả. Cô có không?
Phương Nghi cắn răng, rõ ràng nàng đã xuống nước năn nỉ rồi mà hắn cũng không có một chút nể mặt. Lại còn đưa ra câu hỏi lầy max lv. Cảm thấy có chút ủy khuất trong lòng, căm hận nói:
- Họ Hướng Kia, anh nhất định phải giết người mới chịu sao?
Ngắm nhìn thân thể nàng run lên nhè nhẹ, cặp núi đôi như hai quả bóng nước khẽ nảy, Hướng Nhật có chút động tâm.
- Tôi không có ý này. Chỉ muốn dạy hắn một bài học thôi.
Nói rồi hắn thuận tay quăng luôn cả người lão già nằm la liệt trên đất, Đình Lâm phải chạy đến dìu lão dậy. Lão nói vài câu với Phương tiểu thư thì định bỏ về.
http://tr
uyencuatui.net/- Đứng lại. - Hướng Nhật bất ngờ nói. Khi hắn còn chưa kịp có động tác gì thì Phương Nghi đã đứng trước mắt hắn dang tay ra ngăn cản. Bộ dáng say mê lòng người. Hướng Nhật thiếu chút nữa cắm đầu vào cặp ngực săn chắc, nảy nở của nàng.
Bị Hướng Nhật nhìn sát sạt, Phương Nghi tâm tình trở nên lúng túng.
- Để ông ấy đi đi. Có chuyện gì cứ tính hết lên người tôi.
Đây là câu nói có thể khiến người ta hiểu nhầm. Đương nhiên Hướng Nhật không phải không phân biệt được, nhưng hắn vẫn nửa đùa nửa thật.
- Tính hết lên người cô? Tính như thế nào? - Nói xong còn cố tình đảo mắt dạo quanh những đường cong dụ hoặc trên người nàng.
Phương Nghi lại tự cho mình thông minh, đoán biết Hướng Nhật có ý đồ bất chính, nhất thời rụt tay lại, ôm tay trước ngực. Giận dữ nói:
- Anh muốn gì?
Hướng Nhật gian xảo, cười thầm trong bụng. Đáng tiếc Phương Nghi trong trắng, ngây thơ làm sao hiểu được lòng dạ lưu manh.
- Câu này không phải là tôi nên hỏi cô sao?
Phương Nghi chợt nhận ra mình hồ đồ, đã vội hiểu nhầm Hướng Nhật, bỗng thẹn quá mà mặt đỏ như trái ớt. Vội vàng buông tay xuống. Ngượng ngùng nói:
- Họ Hướng kia. Người cũng đã đi rồi. Anh muốn làm gì thì làm.
Ặc. Nàng nói câu này là có ý gì? Lòng Hướng Nhật phân vân. Tâm hồn hắn không thể không nghĩ đến chuyện xấu xa. Cơm dâng tận miệng lẽ nào không nếm thử? Của “giời” một đống thế kia, lại muốn làm gì cũng được, thế chẳng phải quá tốt cho ta hay sao.
Mà bên kia Phương Nghi lại âm thầm trách mình nói sai. Ý của nàng là như vậy, nhưng không phải là như vậy, giờ đã nói như vậy nàng cũng không biết phải làm sao để tránh hiểu nhầm. Mặt càng thêm đỏ. Giờ chỉ có thể chông chờ “người nào đó” phản ứng lại. Bất quá, chính nàng cũng đang muốn cùng “người nào đó” xác lập mối quan hệ. Đây xem ra lại là chuyện tốt.