Đỉnh Cấp Lưu Manh Việt - Trung
***
Người đến bắt tay chào hỏi hầu hết đều là những tiểu nhân vật không mấy tiếng tăm của thành phố. Mặc dù mọi người đều nhìn thấy người nam nhân đang tay trong tay bên cạnh Tô Úc, và cảm thấy kỳ quặc với cách ăn mặc bình dị, thô sơ của hắn, nhưng nếu là người có thể nắm tay với Tô chủ tịch thì tuyệt đối gia thế không đơn giản. Bởi vậy nên hầu hết đều nhiệt tình tay bắt mặt mừng với hắn. Hướng Nhật tuy trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn trầm ổn, thi thoảng vẫn mỉm cười, coi như đứng cạnh bà xã hắn cũng không thể để nàng mất mặt được.
Đối với những ông lớn như Sở A thì nàng phải đích thân đi chào hỏi rồi. Mặc dù Hướng Nhật không muốn nhưng bị nàng kéo đi hắn cũng đành chịu. Trước mắt là ba người đàn ông đã qua tuổi ngũ tuần, Sở A, An lão hổ và Trứu Chính Long. Mà cả ba người đều là nhạc phụ của hắn, hai trong số họ hắn đã công nhận nhưng Trứu Chính Long hắn không để vào mắt.
- Sở bá bá, An bá bá, Trứu bá bá. Hoan nghênh ba vị đã đến tham dự.
Tô Úc nở nụ cười thân thiện, khuôn mặt tăng thêm mấy phần tinh xảo, hiển nhiên là khuôn mặt già giặn trong trốn thương trường, tiến tới bắt tay với ba người.
- Tô chủ tịch, cô quá khách sáo rồi.
Cả ba người lần lượt vui vẻ bắt tay Tô Úc. Sở A và An lão hổ cũng đã để ý thấy lưu manh đang đứng bên cạnh nàng. Lúc này thì Tô Úc không còn nắm tay hắn nữa mà đang trò chuyện với Trứu Chính Long. Hướng Nhật cảm thấy vẫn là nên chủ động chào hỏi hai lão già này thì hơn. Dù sao cũng là cha vợ tương lai.
- Chào hai bác, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.
- Hướng Quỳ đấy à. (A, con rể tốt của ta)
Hai lão già thi nhau nói, rồi lại liếc mắt nhìn nhau cười ha hả:
- À, là con rể tốt của chúng ta. Ha ha...
Hướng Nhật cũng chịu thua hai lão này. Cũng nhờ công của hắn mà đôi bên đã thân càng thân hơn, trên thương trường hợp tác cùng có lợi. Điều ấy cũng tốt cho hắn, nếu không sau này có chiến tranh giữa những cha vợ thì hắn thật sự không biết bỏ ai giúp ai.
- Cháu quen Tô Úc à? - Sở A hỏi.
- Vâng.
Hướng Nhật lãnh đạm gật đầu, chưa bị hỏi đến cùng nên cũng không dại mà khai ra hết sự thật. Sở A mặc dù không hài lòng với biểu hiện của hắn nhưng cũng không có tỏ ra bất mãn. Đối với hiện tại so với ngày trước thì biểu hiện của hắn đã là tốt lắm rồi.
- Con rể tốt, An Tâm thế nào? Dạo này hai đứa sống hạnh phúc chứ?
An lão hổ cười cười hỏi hắn. Đối với biểu hiện sảng khoái của An lão hổ Hướng Nhật rất có hảo cảm. Đứng nói đôi ba câu với ông ta rồi hắn tìm cớ chuồn sang bên cạnh Tô Úc. Lúc này Tô Úc cũng không còn trò chuyện với Trứu Chính Long nữa. Hai người cùng quay lại đối diện nhìn nhau, bất ngờ mỉm cười, rồi tiến sát lại gần nhau.
- Ba vị đã vào chưa? Cháu xin phép vào trước nhé. - Tô Úc lễ phép hỏi.
- À được được, chúng ta cùng vào.
Người lên tiếng là An lão hổ. Hai người kia cũng gật đầu. Trứu Chính Long liếc nhìn Hướng Nhật âm thầm đánh giá. Cậu thanh niên này lần trước có gặp qua. Vừa nãy còn nghe hai lão cự đầu của Bắc Hải cùng nhau nhận hắn làm con rể thì tuyệt đối không thể xem thường. Mà bây giờ trước mặt cha vợ lại đứng bên cạnh người con gái khác, biểu hiện còn khá thân mật thì trong lòng kinh hãi, hơn nữa xem biểu hiện của hai lão già cũng không có vẻ gì là tức giận. Đây không phải là chuyện đơn giản, cậu thanh niên này nhất định có bối cảnh không tầm thường.
Thân là chủ của sự kiện, Tô Úc phải đi trước dẫn dẫn khách. Cánh tay nàng lại vòng qua ôm lấy cánh tay lưu manh, tuy nàng không nói nhưng dựa vào nét tươi tỉnh giảm đi mấy phần, Hướng Nhật cũng biết cô nàng này đang ghen. Liền áp vào tai nàng hạ giọng:
- Trong trái tim anh, vị trí của em và các cô ấy là như nhau. Nhưng hiện tại, trái tim anh đã bị em chiếm gọn mất rồi.
Câu đầu tiên chính là hắn muốn khẳng tình cảm hắn dành cho các nàng là như nhau, làm như vậy để nàng cảm nhận được sự công bằng. Nếu bây giờ hắn nói tình cảm hắn dành cho nàng nhiều hơn các cô kia chính là tự sát, sẽ dễ khiến nàng liên tưởng đến việc khi hắn ở bên người con gái khác cũng sẽ nói như vậy, lời này tuyệt đối không thể nói ra, tốt nhất là nên thành thật. Câu thứ hai chính là câu để lấy lòng, mặc dù phản lại câu kia nhưng chỉ có ý nghĩa tạm thời, y chỉ nàng rất quan trọng đối với hắn.
Quả nhiền Tô Úc phì cười liền, liếc nhìn nam nhân hỏi:
- Tại sao?
- Vì anh bị em bỏ bùa mất rồi.
Hương Nhật châm chọc, nàng cười khúc khích:
- Cái gì mà bỏ bùa chứ? Thế anh nói xem, em đã bỏ bùa gì nào?
- Có một thứ ở em mà không ai có thể phủ nhận, đó là em quá xinh đẹp. Và có một thứ anh không thể không siêu lòng mỗi khi bên em, đó là tấm lòng của em thật tốt.
- Em tốt vậy sao?
Tô Úc cười thẹn thùng, không tự chủ mà áp má vào ngực hắn. Hướng Nhật mặc kệ mọi ánh mắt đang nhìn nàng, hắn vòng tay ôm lấy bờ vai thon, mềm mại mà xoa nắn.
Đi đến hàng ghế đầu, Tô Úc mỉm cười mời ba lão già ngồi xuống rồi chủ động kéo hắn đi sâu vào trong, kéo hắn ngồi ở ghế chính giữa, ghế được sắp riêng cho nàng.
Trên sân khấu ánh đèn sáng trưng, mà phía dưới tuy đông nghịt người nhưng không khí vẫn thoáng mát, Hướng Nhật thoải mái quàng tay ra sau lưng ôm lấy bờ eo mảnh khảnh của Tô Úc, cánh tay tinh nghịch mom mem mò vào trong hai lớp áo, bàn tay ôm chọn một bên bộ ngực nảy nở, mềm và mát lạnh của Tô Úc. Tô Úc không nói gì cũng không có ngăn cản, chỉ đỏ mặt đáng yêu liếc xéo hắn, thật là đã hưng phấn càng thêm hưng phấn, nàng đúng là một cô vợ hiền, ngoan. Hướng Nhật không khỏi y y nghĩ xem đến tối nên làm những tư thế gì, dù sao nàng cũng là gái còn trinh nên phải nhẹ nhẹ yêu thương mới được. Mắt hắn nhìn vào khoảng không gian vô định, đầu óc không có gì khác ngoài hình ảnh của Tô Úc, đến khi dàn người mẫu bước ra một cảm giác bất thường làm hắn tạm gác lại tâm trạng y y mà chăm chú nhìn các cô gái. Bởi trong số những người mẫu này có một người mà hắn tạm thời chưa rõ mặt mũi, nhưng có gì đó mách bảo hắn phải để ý đến cô ta, là trực giác bảo hắn.
Từng người mẫu bắt đầu bước đi vòng quanh trên sân khấu, họ không chỉ khoe thân hình mà còn tôn lên vẻ đẹp của trang phục. Bộ sưu tập mùa hè năm nay của công ty, được thiết kế bởi nhà thiết kế Nhã Lan, thuộc chi nhánh thời trang của công ty Hướng Nhật. Trên sân khấu là một loạt trang phục dành riêng cho phái nữ, chủ yếu là đầm mang hai tông màu đen toàn phần và trắng toàn phần, kiểu dáng thanh lịch, from ôm vừa phải, chân váy ngắn, tay ngắn không chỉ tạo cảm giác thoáng mát mà còn tôn lên vẻ dịu dàng, nữ tính của phái đẹp.
Người mẫu đầu tiên diện trang phục công sở đen toàn phần, với quần dài ôm sát, tôn lên đôi chân thon dài nữ tính, áo vest trông khá mỏng, ở vòng eo phần thắt lưng có trang trí đá quý cùng màu nhưng rất nổi bật và bắt mắt, bên tay phải cầm theo túi xách màu đen trông cực kỳ thành thục và tăng thêm nét quyến rũ, kiêu sa. Hướng Nhật chăm chú nhìn rồi lắc đầu đánh mắt sang cô người mẫu thứ hai.
Cô này
diện đầm liền thân màu đen, chân váy buông lỏng, dường như được làm từ vải cotton pha spandex, tạo cảm giác mềm mại, bay bổng thu hút mọi ánh nhìn với đường cong đẹp không còn gì để tả, cổ áo chữ V, tay ngắn rất quý phái, nữ tính và dịu dàng, dưới ngực cách vài li được làm nổi bật bởi một đoạn vải nhỏ màu tím có hoa văn đen, điều này khiến người xem phải dán mắt vào và vô tình bị cuốn hút bởi đường cong của cô nàng. Hướng Nhật vẫn lắc đầu không phải rồi tiếp tục quan sát cô thứ ba.
Cô này diện đầm liền thân màu trắng sữa, là vải lụa trơn mềm và siêu mỏng, phần thân cách điệu nhiều tầng, theo thứ tự từ trên xuống là tam giác ngược, vuông, chân váy kéo dài đến đầu gối, một đường dọc cách điệu kéo từ eo xuống rồi rẽ sang chân phải, trông nàng như một bông hoa hồng trắng tinh khiết, thánh thiện và nước da trắng hồng như ngọc nữ vạn người ao ước. Hướng Nhật có chút chột dạ vì nhan sắc của cô nàng nhưng vẫn lắc đầu nhìn sang cô khác. Nhưng hắn cảm thấy lưng mình bị cái gì đó như móng tay phụ nữ bấu véo, giật mình nhìn sang liền thấy mặt Tô Úc có biểu hiện không mấy vui vẻ, mắt không thèm nhìn hắn mà nhìn sân khấu, môi mím chặt, Hướng Nhật biết biểu hiện của hắn thật sự là có phần hơi quá, liền lên tiếng giải thích:
- Cũng may những người đó không phải là em.
Vừa nói hắn vừa vuốt nhẹ những sợi tóc mai trên khuôn mặt nàng. Quả nhiên trí tò mò của Tô Úc đạt đến cao trào, liền hỏi lại:
- Nếu là em thì sao ạ?
Hướng Nhật cười với nàng:
- Còn sao nữa, sợ rằng tất cả đàn ông trong khán phòng này đều trở nên ngây ngốc mà ngơ ngác ngắm nhìn em đó. Trong đó đương nhiên anh là kẻ bị nặng nhất.
Tô Úc liền phì cười, nàng đưa nắm tay nhỏ xinh đấm nhẹ vào ngực hắn:
- Anh thật dẻo miệng. - Nàng nói rồi bất ngờ không tự chủ mà ngả vào lòng hắn, đây là lần thứ hai nàng không tự chủ mà nhả vào lòng nam nhân, Hướng Nhật thuận thế ôm lấy bờ vai nàng rồi hôn nhẹ lên đôi môi đang mỉm cười trong hạnh phúc, một cảm giác đê mê, sung sướng truyền tới cho cả hai.
Bất chợt một tiếng súng bỗng vang lên lấn áp tiếng nhạc nền, ngay sau đó tại một góc phía xa sân khấu gần cổng vào lập tức vang lên tiếng hét chói tai của phụ nữ, mọi người trong phạm vi gần đó dẫm đạp lên nhau chạy tán loạn. Hướng Nhật nắm chặt tay Tô Úc rồi đưa mắt nhìn về hướng đó. Ở khoảng cách xa đến 50 thước, việc nhìn rõ đối tượng đối với người bình thường là không thể, nhưng Hướng Nhật có thể nhìn rõ người bị bắn là một nam nhân mặc bộ vest màu đen, thân hình có chút mập mạp, khuôn mặt châu Âu, tóc ngắn. Hướng Nhật chợt nhíu mày, người bị bắn không phải ai khác chính là Buck đang nằm dưới sàn, không thấy hô hấp, khả năng là đã chết, kế bên hắn là Hanike đôi mắt đang cảnh giác kèm sợ hãi nhìn về sân khấu.
Hướng Nhật cũng theo lẽ mà quay lại nhìn sân khấu một vòng, hoàn toàn chỉ thấy mấy cô gái đang sợ hãi chạy về lối thoát, trên người bọn họ căn bản không có khả năng làm sát thủ. Mà Buck là ai hắn còn rõ hay sao, hắn ta dù gì cũng là dị năng giả cấp bốn, việc bị giết chết bởi một viên đạn bình thường là quá hoang đường. Khả năng cao nhất, người có thể làm được việc này khẳng định là sử dụng vũ khí đặc biệt và thân thủ hẳn là một đặc vụ của một tổ chức an ninh nào đó trên thế giới, có điều hắn thật không nghĩ ra với năng lực quan sát toàn bộ không gian ba chiều của hắn lại không tài nào phát hiện ra hành tung của nhân vật này, lẽ nào hắn, một kẻ đã vượt xa sự hiểu biết của Hướng Nhật?
Trong lúc Hướng Nhật còn đang phân vân thì một tiếng súng nữa lại vang lên kèm theo tiếng hét, tiếng bước chân, tiếng ồn ào sợ hãi của mọi người. Hướng Nhật đưa mắt nhìn theo đường đi của viên đạn, liền thấy nó bay thẳng tới đỉnh trán của Hanike. Điểm yếu này không hề dễ nhắm, nhưng dựa theo hướng đi của viên đạn thì không thể chênh lệch được, gã sát thủ này là thiên tài thiện xạ rồi. Hướng Nhật vừa cảm thấy tò mò vừa lo lắng, nhìn nàng gật đầu an ủi rồi âm thầm dùng lĩnh vực bao quanh thân thể Tô Úc, trước mắt không biết đối tượng là ai, kẻ đó thật sự muốn nhắm vào ai nhưng an nguy của người hắn thương yêu vẫn là trên hết. Bên kia Hanike thân thủ không tệ, trước mắt có thể tránh khỏi viên đạn tử thần nhưng một bên trán không tránh khỏi trầy da đổ máu, tay chân hắn run lập cập, điên đảo nhìn xung quanh liền không dám nán lại vội bỏ chạy.
Chợt một bóng đen thoát ẩn, thoắt hiện từ trên trần nhà cao mấy chục mét lao thẳng xuống đất nhưng kỳ lạ là không có lấy một tiếng động, tựa như người ta ném một sợi lông xuống vậy, bóng đen dọc theo hướng cửa ra vào dượt đuổi theo Hanike.
Dựa vào dáng người, Hướng Nhật khẳng định kẻ đó không ai khác chính là cô người mẫu đầu tiên diện đồ công sở mà Hướng Nhật đã bỏ qua ngay từ vòng loại. Loại chuyện này chỉ có hai khả năng, một là kẻ đó che giấu lực lượng, hai là năng lực cao hơn Hướng Nhật một bậc. Nghĩ tới đây Hướng Nhật không khỏi tò mò, đưa mắt nhìn Tô Úc vừa kiên quyết nhưng lại lo lắng nói:
- Anh nghi ngờ kẻ ra tay là một trong những cô người mẫu do em mời về. Anh phải đi điều tra đã. Có vấn đề gì em gọi cho anh ngay nhé.
Tô Úc không nghĩ nhiều liền gật đầu.
- Dạ, em sẽ giúp anh tìm hiểu thân phận của mấy cô người mẫu kia.
Hướng Nhật ngơ ngác nhìn nàng, không hiểu cô nàng này là ngốc hay là giả vờ ngốc đây. Người với thân thủ như thế làm gì có chuyện để lộ thân phận ra cho nàng soi chứ. Hắn lắc đầu:
- Chuyện này em hãy vì anh đừng nhúng tay vào có được không? Anh không muốn em gặp phiền phức.
Khóe mắt Tô Úc bỗng phủ làn sương vì xúc động, nàng khẽ gật đầu. Hướng Nhật yêu thương vòng tay ôm chặt lấy thân thể nàng, hôn lên làn tóc mây thơm tho rồi nói:
- Em ở lại xắp xếp cho ổn thỏa nhé. Nhớ có bất cứ vấn đề gì nguy hiểm hãy gọi cho anh ngay. - Vừa dứt lời hình bóng hắn đã lặn đâu mất tăm, để lại Tô Úc ngỡ ngàng chỉ biết nhìn về phía cửa ra vào.