Hướng Nhật ngồi lặng người sau khi tụi Hầu Tử bỏ đi với màn chào đón nồng nhiệt, bar Trầm Luân làm ăn ngày càng phát đạt, lượng người cũng phải đến hơn mười ngàn người, ngày nào cũng như ngày nào dù đông đúc nhưng nơi này không có một thằng côn đồ hay công an nào dám gây chuyện, tất cả đều là nhờ những lời đồn không rõ thực hư về một vị đại ca bí mật bảo kê cho quán bar này. Kẻ không có gan thì đương nhiên không dám làm bậy, còn kẻ có gan thì hết sức kiêng nể hạn chế đụng chạm vì hai hổ đấu nhau kiểu gì cũng có thương vong. Nhưng ít ai biết rằng đụng vào con hổ ấy thì kết cục rất thảm, cái kết mà người ta không thể nghĩ ra được.
Hướng Nhật cầm chai rượu nốc nguyên nửa chai mới thấy thấm vị cay nồng của rượu trắng, ngày hôm nay rượu cay hơn bình thường nhưng uống lại cảm thấy vô vị. Đúng là vì đàn bà không có thằng nào là không khổ tâm, hắn không ngờ rằng sau mười lăm năm trời lại vô tình gặp được Quỳnh Hoa, không ngờ nàng lại là cô chủ của nhà hàng Hải Sơn. Sáu năm trước hắn từng đến nhà hàng Hải Sơn nhưng không hề quan tâm đến chủ nhà hàng, dù sao thì tiếng tăm của hắn ở Bắc Kinh cũng chỉ là hạng thường thường bậc trung, so với An lão hổ thì không khác nào cân với lạng, không có cửa để đích thân chủ nhà hàng phải ra đón tiếp như ngày hôm nay đi cùng với con gái diệu của chủ tịch nước Nhã Quốc Huân.
Lần đó hắn đến cũng chỉ là xã giao với vài người bạn, cũng không hề biết đây là sản nghiệp của nhà họ Diệp. Câu chuyện của mười mấy năm trước đối với một đứa trẻ là hắn thời đó thật quá tàn khốc. Nhưng dù thế nào hắn vẫn yêu nàng, từ trong sâu thẳm con tim nàng vẫn luôn luôn ở đó và ngày hôm nay hắn gần như muốn bỏ hết mọi thứ, muốn quên tất cả để chạy đến bên nàng, ôm nàng vào vòng tay mãi mãi.
Diệp Vương Chiều là vua của Bắc Kinh, cũng là cha của nàng. Ông ta nắm quyền trong quốc hội, một phần tư đại biểu là người của ông ta, không chỉ đơn giản là quốc hội mà người của ông ta có mặt ở tận gốc dễ cho đến hoa lá cành của bộ máy chính quyền Trung Quốc, bao gồm cả quân sự. Quyền lực chính trị lớn mạnh là thế, còn quyền trong thế giới ngầm thì ông ta thâu tóm hầu hết băng đảng các tỉnh nằm ven biển phía Bắc, bao gồm Bắc Kinh, Hà Bắc, Liêu Ninh, Sơn Đông.
Ngày đó vì Hướng Nhật chỉ là một đứa trẻ mồ côi, lại không có tài cán nên bị ép phải cắt đứt quan hệ với Quỳnh Hoa và buộc phải rời khỏi Bắc Kinh vĩnh viễn. Hướng Nhật thề chết cũng không chịu, nhà họ Diệp bèn đe dọa sẽ cho giải thể cô nhi viện nơi hắn được nuôi dưỡng và tất cả bạn bè, người quen của hắn sẽ gặp phải cái kết rất thê thảm. Hướng Nhật tin Diệp Vương Chiều nói là làm, đành ngậm đắng chôn giấu tình yêu trong lòng và dời bỏ Bắc Kinh, cuối cùng lưu lạc đến Bắc Hải. Tại đây hắn tiếp tục học đại học và sau một thời gian thì đem lòng yêu Tống Thu Hằng và Trứu Văn Tĩnh, hai người mỗi người đều có nét giống Quỳnh Hoa, ở bên họ trái tim Hướng Nhật được lấp đầy khoảng không trống rỗng.
Bốn năm sau, Hướng Nhật lập nên bang Bạch Hổ uy chấn lẫy lừng, chỉ sau hai năm thì xưng bá một vùng, quân số cũng hơn một vạn, hầu hết đều là tinh anh, có tài có gan. Đồng thời câu kết bè phái, liên minh với hàng loạt băng đảng thuộc các tỉnh phía Nam. Mặc dù so với nhà họ Diệp chỉ là trứng chọi đá nhưng hoàn toàn không còn phải sợ như thời chưa có gì trong tay. Nhưng đến thời điểm này hắn chỉ chuyên tâm vào sự nghiệp, không lo nghĩ đến tư tình nam nữ, và hắn cũng không chắc Quỳnh Hoa có còn yêu hắn không? Hắn sợ gặp nàng rồi sẽ là chuốc lấy đau khổ, thế nên cứ để tình yêu chôn giấu trong lòng, để mặc năm tháng trôi đi. Nhưng tình đúng là một thứ điên rồ, người ta càng yêu càng muốn rời xa, và khi xa rồi lại thấy nhớ nhung điên cuồng.
Ngày hôm nay, khi nhìn những giọt nước mắt trên khuôn mặt tươi sáng, ngây thơ của cô bé ngày nào thì hắn tin chắc nàng vẫn còn yêu hắn và yêu rất sâu đậm. Hắn liền cảm thấy ân hận vì ngày trước không đi tìm nàng, để giờ đây dù cả hai vẫn còn tình yêu, còn nhớ thương về nhau nhưng trong thân xác này hắn không biết nên làm gì để đem nàng về bên cạnh mình, để được yêu thương nàng như ngày nào, những hồi ức từ thăm thẳm lãng quên.
Hắn nhắm nghiền hai mắt, lấy tay đặt lên trái tim, cảm nhận hình ảnh Quỳnh Hoa đang ở ngay bên mình, bỗng một ý chí sắt thép lóe lên trong đầu và hắn quyết tâm phải đánh cắp được trái tim nàng, phải khiến nàng hạnh phúc để bù đắp lại những năm tháng đau khổ của quá khứ.
***
Nhã Lan đang ngồi trong phòng xem phim Hàn Quốc, thấy cảnh nữ chính ngồi một mình khóc lóc thương nhớ người tình mà cũng muốn khóc theo, bỗng dưng nàng nhớ đến Diệp tiểu thư, phải chăng chị ấy cũng đang nhớ thương ai? Nghĩ vậy Nhã Lan cầm ngay cái điện thoại và gọi cho Quỳnh Hoa. Đầu dây bên kia phát ra một giọng nói vui tươi,
trong sáng khác hẳn bình thường:
- Alo, chị nghe này Nhã Lan.
Nhã Lan nhận ra thay đổi của Quỳnh Hoa, nhưng vẫn hỏi:
- Chị ổn chứ? Hồi sáng em thấy chị khóc, là nhớ thương người tình à?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói hốt hoảng kèm xấu hổ:
- Tiểu quỷ em thật thông minh. Đúng là chị đang nhớ một người nhưng không biết người ta có nhớ chị không?
Nhã Lan nhí nhảnh hỏi:
- Là ai mà khiến Diệp cô nương phải tương tư nhỉ?
- Chuyện này nghe điên khùng lắm cưng à. Tốt nhất em không nên biết.
Nhã Lan quyết không bỏ cuộc, nàng hỏi:
- Điên khùng như thế nào?
Quỳnh Hoa yên lặng suy nghĩ, không biết có nên nói cho Nhã Lan biết không, mà cô ấy biết thì cũng chả giải quyết được cái gì, chuyện này mình phải tự lo thôi. Nàng cười và nói:
- Như là thổi linh hồn vào những cỗ máy, biến chúng thành con người vậy.
Nhã Lan phản bác:
- Máy móc là máy móc nếu biến chúng thành con người thì cần gì phải tạo ra máy móc?
- Đúng vậy, nhưng nhờ có con người mà có máy móc, nhờ có linh hồn mà con người có thể biến đổi thành người khác. Em tin trên đời có linh hồn không?
Nhã Lan lắc đầu, phản ứng quyết liệt:
- Em là nhà khoa học mà chị, làm sao có thể tin vào những chuyện tào lao ấy được. Chị có khỏe thật không đấy, hôm nay nói chuyện nghe kỳ quá à.
Quỳnh Hoa lại cười, bảo rằng:
- Đây mới chính là chị, vui tươi, hào phóng. Tối rảnh không đi shopping đi cưng.
Đầu dây bên kia kinh ngạc hét lớn:
- Thật hả chị? Vậy em đi liền.
- Tốt, vậy lát nữa gặp cưng ở Solana nha.
Nàng cười tươi rồi kết thúc cuộc gọi.
***
Tú Linh đang ngồi luyện công trong phòng luyện kiếm, thả hồn vào những trận chiến ảo. Nhưng nàng có chút thất vọng về bản thân, những cuộc chiến mà nàng có thể nghĩ được nó quá bình thường, nàng muốn đột phá, muốn mạnh hơn cả mật giả cấp năm. Nàng chợt nghĩ đến sức mạnh niềm tin mà Hướng Quỳ nói. Rồi lại nghĩ đến những lời của pháp sư Neil, ông ta từng nói ở ngoài biển bắc có một hòn đảo mang tên Nga Mi, cũng là địa bàn của phái Nga Mi chứ không phải ở núi Nga Mi như mọi người vẫn thường nghĩ. Và Nga Mi phái có một môn kiếm thuật chí tôn tuyệt học mang tên Ngọc Nữ Kiếm Pháp. Mới đầu nghe nói nàng thật sự bị kích thích bởi nếu như giống trong truyền thuyết thì nó là loại kiếm thuật mang thuộc tính âm nhu, uyển chuyển, nhẹ nhàng rất thích hợp cho phái nữ và rất tinh diệu. Rồi nàng lại nghĩ kiếm thuật của mình đã đạt đến trình độ Võ Đạo, trong Võ Đạo lại phân ra Đạo, Hữu, Vô, tương ứng với mật giả cấp 4-5, 6 và 7. Nàng đã đạt đến cảnh giới của Đạo, như thể là chứa một kho tàng võ thuật tinh diệu trong cơ thể, uy trấn hoàn vũ không có điểm yếu. Ở trình độ này muốn đột phá thì bắt buộc phải để Võ Đạo dạy mình chứ vấn đề không còn nằm ở việc nàng đang học loại võ nào. Nói cách khác là nàng phải tự học lấy, phải sáng tạo ra chiêu thức của riêng mình mới gọi là Hữu, có nghĩa là thấm nhuần Võ Đạo, từ Võ Đạo mà tạo nên Võ Đạo - Hữu, khi đã thuộc làu làu Võ Đạo - Hữu rồi thì tự khắc không cần nghĩ đến chiêu thức nữa, mọi thứ sẽ biến chuyển dựa trên tình hình thực tế, đạt đến mức này chính là trình độ cao siêu bậc nhất của người luyện võ gọi là Võ Đạo - Vô, nghĩa là không có gì hết, không cần gì cả, tay không tấc sắt, thân không cần mảnh giáp vẫn có thể rời núi lấp biển, chiến thắng cả thiên binh vạn mã. Người trong giang hồ vẫn thường gọi là Phản Phác Quy Chân. Nghĩ một hồi Tú Linh cảm thấy quả thực mình cần phải có niềm tin, mình cần phải luyện kiếm với những đối thủ cao siêu hơn mình thay vì ngồi một mình ở trong phòng, mình cần phải rơi vào hoàn cảnh sinh tử mới mong đột phá, và rồi nàng nghĩ đến Soul, một làn hơi lạnh lẽo bỗng thổi vào làn da nàng. Soul, một đối thủ quá đỗi khủng khiếp, một con quái vật thật sự, một kẻ giết người không cần đến kiếm. Cô ta dùng lực lượng vô hình để tạo ra kiếm, và thanh kiếm ấy có thể cắt đứt mọi thứ, kể cả những kẻ sở hữu dị năng mà những đòn tấn công vật lý đều vô dụng.
Tú Linh đứng bật người dậy, tay vuốt ve thanh kiếm, ánh mắt long lanh, lần này nàng phải đấu với Soul và nàng sẽ thắng thay vì chuốc lấy thất bại như lần trước, và lần này nàng sẽ đạt cảnh giới mới.