Các hảo hữu thân mến, tình hình là truyện vẫn đang được tác giả viết tiếp và tại hạ đang tích cực dịch. Hiện tại chỉ đăng trên web, các trang web khác mấy ông ad đi đâu rồi ấy không liên hệ được. Có rất nhiều hảo hữu muốn đọc truyện này nhưng lại không biết trang truyenyy, các hảo hữu nếu tình cờ bắt gặp ai đó yêu thích truyện này thì vui lòng nhắn lại giúp tại hạ nhé.
Các hảo hữu có thể vào nhóm để trò chuyện cùng mọi người về dclm, nhóm luôn hoạt động và được mọi người ủng hộ rất nhiệt tình.
https://m.facebook.com/groups/1638048609578060?ref=bookmarks
Hoặc các hảo hữu cũng có thể theo dõi fb của tại hạ để cập nhật thông tin truyện sớm nhất nhé. Cảm ơn rất nhiều.
https://m.facebook.com/langtuduky2013?ref=bookmarks
Chưa tận hưởng cảm giác thư giãn được bao lâu thì chuông điện thoại lại reo, Hướng Nhật lười biếng dùng Lĩnh vực Lực lượng chụp lấy cái điện thoại để trong túi quần. Hắn phỏng đoán chắc chắn không ai khác ngoài người đẹp Alice, theo thói quen thì giờ này Alice sẽ gọi cho hắn. Cầm điện thoại lên xem, quả nhiên đúng là số của nàng, hắn liền nghe máy:
- Alice, anh nghe này!
- Anh biệt tăm biệt tích ở đâu rồi? Không tính về hả?
Giọng nói không có chút lễ phép, lại mang nét trẻ con này không ai khác chính là của Lâm Dục Tú. Sao nàng ta còn chưa đi về nhà chị họ nhỉ? Không lẽ nàng tính ở lại với nhóm Alice? Nhưng trên hết, sao nàng lại lấy máy của Alice?
- Alice đâu?
Đầu dây bên kia cười châm chọc:
- Đừng gấp, xem anh kìa, không lẽ nhớ người ta đến phát điên rồi sao?
- Trẻ con đừng nhiều chuyện? Tại sao cô lấy máy của Alice, còn nữa gọi tôi có chuyện gì?
- Hừ, ngươi mới là trẻ con ấy.
Đầu dây bên kia nổi đóa, thở dồn dập, dường như muốn phun ra lửa.
- Tôi không so đo với cô, mà này, tại sao cô còn chưa về nhà chị họ?
Bị nhắc tới vấn đề này Lâm Dục Tú có chút ngượng ngùng, thật ra nàng đã đến nhà chị họ nhưng bất luận thế nào vẫn thấy thích ở biệt thự cùng với Alice hơn. Nhưng chuyện này nàng tuyệt đối không thể nói ra, nếu không sẽ rất mất thể diện:
- Anh tưởng tôi muốn ở nhà anh lắm à? Chẳng qua là Alice tỷ muốn tôi ở lại thôi nhé.
Lâm Dục Tú mặt dày nói với vẻ rất tự tin.
- Cô đừng tưởng tôi không biết gì? Muốn ở nhà tôi thì cứ nói thẳng một tiếng, không cần vòng vo.
Chỉ cần tinh ý một chút, Hướng Nhật thừa biết thiếu nữ mới lớn căn bản là không thích bị gò bó, về sống với chị họ kiểu gì cũng bị quản thúc, nhưng ở cùng với Alice thì lại khác, dù sao hai người cũng giống như bạn bè, có thể cùng nhau vừa vui vẻ lại được tự do tất nhiên là thích hơn rồi. Về chuyện này Hướng Nhật cũng không quản, dù sao có nàng ở cùng thì Alice cũng bớt cô đơn và vơi đi nỗi nhớ quê hương.
- Hừ, anh không tin thì kệ xác anh. Mà này, chuyện lần trước ở quán ăn anh thật sự không mua tôi à?
Lâm Dục Tú đột nhiên đỏ mặt. Hắn có thể bỏ ra 15 triệu Mỹ kim mua Lý Trinh Lan, chẳng lẽ mình lại không đáng giá nổi 10 triệu hay sao? Mặc dù lần trước bị hắn chê "nhỏ" nhưng Lâm Dục Tú vẫn không bỏ cuộc.
- Lâm tiểu thư, chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao? Chuyện này không cần nhắc lại nữa, mau chuyển máy cho Alice.
Hướng Nhật cười khổ, cô bé này tại sao lại có cái suy nghĩ lệch lạc như vậy chứ? Nghĩ một hồi Hướng Nhật chợt hiểu ra vấn đề, mặc dù cha nàng có một nhà hàng nổi tiếng nhưng xét cho cùng vẫn chẳng phải là giàu có gì, đột nhiên nghe nói tới 15 triệu Mỹ kim thì tâm tình lay động cũng khó tránh, hơn nữa bây giờ nàng đã chuyển đến Bắc Hải, tiền bạc chắc cũng không mang theo nhiều, nhất định là với tính cách của con gái mới lớn, nếu muốn mua sắm thỏa thích thì căn bản là không có khả năng. Nghĩ đến đây, Hướng Nhật cảm thấy vẫn nên chu cấp cho nàng một chút tiền để chi tiêu, dù sao cũng là con gái của Lâm lão đại, hắn không thể đối xử tệ bạc được.
- Hứ, đồ keo kiệt, tôi không thèm nói chuyện với anh nữa.
Lâm Dục Tú hiển nhiên là rất bất bình trước thái độ thơ ơ của hắn, nói gì nàng cũng là một thiếu nữ xinh đẹp hơn người, đáng yêu hơn người mà lưu manh lại chẳng để vào mắt, thật là tức chết mà. Nhưng nàng không thể dây dưa thêm được nữa vì nhìn thấy Alice bên cạnh mình đã nóng lòng muốn nói chuyện với hắn lắm rồi.
- Jack, em đây.
Alice đáng yêu nói.
- Alice, hôm nay của em thế nào?
Hướng Nhật vui vẻ hỏi thăm.
- Dạ, ngày hôm nay Lưu Phi dẫn tụi em đi mua sắm cả ngày, vui lắm Jack ạ. Tại mới chuyển tới còn nhiều đồ phải mua.
Alice cười khúc khích, cảm thấy vừa mới tới Trung Quốc được mấy ngày, nhưng còn có thể kết giao được thêm hai người bạn, lại ở chung nhà nên cảm giác rất thoải mái, không sợ cô đơn.
- Nhưng em vẫn nhớ Jack lắm. Jack, giờ anh đang ở đâu?
Giọng Alice đột nhiên có vài phần hụt hẫng.
- Anh vừa về Bắc Hải, sáng mai anh qua thăm em nhé.
- Thật á! Anh về rồi sao! Ôi Jack, thưởng cho anh này.
Đầu dây bên kia liền hôn "chụp..." mấy cái vào điện thoại, Alice tâm tình kích động nhảy lên vì vui sướng.
- Anh đi đường có mệt không? Sao không qua chỗ em, em chăm sóc cho anh!
Alice cười khúc khích nói. Hướng Nhật đang tắm, toàn thân không một mảnh vải, nghe đến mấy từ mập mờ này đầu óc khó tránh khỏi những suy nghĩ yy, tiểu lưu manh trong chốc lát đã dựng lên. Hắn đang định nói gì đó thì đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ khác:
- Hướng, nghe nói anh đã trở về.
Sau nhiều ngày không gặp nam nhân của mình, Lưu Phi tỏ ra kích động nói, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
- Ừ, Lưu Phi, chỗ ở mới thế nào?
Lưu Phi là người duy nhất gọi hắn là Hướng, vừa thân mật hơn vừa có chút cẩn trọng.
- Rất tốt ạ. Rộng và thoáng, phong cảnh cũng đẹp và yên tĩnh nữa.
Lưu Phi mặc dù vẫn giữ vẻ lãnh đạm, nhưng đối với Hướng Nhật thì cực kỳ nhiệt tình.
- Em ở cùng với Alice có gặp chở ngại gì không?
Mặc dù nghe Alice nói mọi người
sống rất hòa thuận nhưng Hướng Nhật vẫn muốn từ miệng Lưu Phi nói ra. Giờ phút này hai người trong mắt hắn đều quan trọng.
- Em và Alice đã quen nhau từ lúc ở Hàn Quốc rồi. Cho nên vừa gặp nhau thì đã coi nhau như tỉ muội thân thiết ấy. Anh đừng lo nhé.
- Vậy thì tốt, mấy ngày không gặp, Lưu Phi có nhớ anh không?
Hướng Nhật nuông chiều hỏi.
Chợt đầu dây bên kia nghe thấy tiếng Lưu Phi cười tươi, có lẽ là đang nghĩ đến chuyện gì đó rất vui vẻ:
- Nhớ điên cuồng luôn ấy, mai nhất định anh phải ở lại với tụi em nhé.
- Được, hẹn sáng mai gặp em.
Hướng Nhật cũng nhiệt tình đáp lại tình cảm của nàng dành cho hắn. Nói thêm vài câu nữa thì hai người cũng ngắt máy. Hướng Nhật tiếp tục ngâm mình trong bồn tắm, lòng thầm nghĩ cuộc sống như thế này chẳng phải là đã quá viên mãn rồi sao, ta cần gì phải đấu tranh nữa. Bất luận là thứ gì cũng đều không thiếu, tiền, quyền, gái, vợ đẹp con ngoan tất cả đều đầy đủ.
Khẽ nhắm mắt hít một hơi thật dài, Hướng Nhật chợt nghĩ đến hình ảnh của chính mình mà lòng đau nhói. Suy cho cùng cái thân thể này rất tốt, nhưng vẫn khiến hắn không thoải mái. Vẫn có những người mà hắn dù nhớ thương điên cuồng cũng chẳng thể đem cái thân thể này đi để thổ lộ tình cảm được. Dẫu sao thì sống trong thân thể của người khác cũng chẳng thể nào bằng thân thể của chính mình được. Liệu có cách nào giúp ta có phép thuật biến hình không?
Hướng Nhật không phải kẻ ngốc, lần trước cùng Phương Nghi đi vào thế giới Lãng Quên đã mở mang được vô số kiến thức. Và sự thật không thể chối cãi là phép thuật có tồn tại, bằng chứng rõ nhất là chính bản thân mình đang nắm giữ lá bài phép thuật giúp mình có khả năng dịch chuyển tức thời. Nghĩ lại một chút mình có quen biết với vài người biết dùng phép thuật, ví dụ như Alan, Tứ Thánh, Tam Thánh, Thập Thánh, trong số đó dễ nua chuộc nhất chính là Thập Thánh, một kẻ rất yêu hoa, nếu như sắp tới đến tổng bộ mình có thể sưu tầm được những loài quý hiếm thì có lẽ mình sẽ học được phép thuật biến hình. Nhất định mình phải học được kỹ năng này, chỉ có như vậy cuộc sống mới thoái mái được.
Hướng Nhật sau khi đã hạ quyết tâm thì cũng bước ra bồn tắm, lau khô người rồi mặc quần áo.
Lúc bước ra ngoài phòng khách, cơm nước các nàng đã dọn lên đầy đủ, các nàng cũng đã bắt đầu ăn cơm, nhưng khi thấy hắn bước ra ngoài thì mọi ánh đều đổ dồn về hắn, hầu hết càng nàng đều nhìn hắn với ánh mắt rất say xưa cuồng nhiệt:
- Hướng Quỳ, mau lại đây ăn cơm, nhanh kẻo nguội.
Người nhanh miệng nhất vẫn là An Tâm, mấy cô khác tuy không nói gì nhưng trong ánh mắt các nàng cũng chính là ý đó.
Hướng Nhật cũng không để các nang chờ lâu, rất nhanh chóng đã ngồi vào bàn, ví trí cũng rất thuận lợi, ngồi giữa An Tâm và Thiết Uyển, hai tay ôm hai người vào lòng mà âu yếm, cảm nhận đôi vai gầy nhưng mang theo cảm giác mềm mại, khiến người ta muốn ôm mãi không rời. Hướng đối diện là hai người Thạch Thanh, Sở Sở, hai người đối với hành động của Hướng Nhật cũng không có biểu hiện không vui, Thạnh Thanh xấu hổ cúi mặt xuống, Sở Sở hắng giọng một cái nhưng cũng không nói gì. Bên cạnh Sở Sở là Dịch Tiểu Quân, bên cạnh Dịch Tiểu Quân là Dịch Trù Ngu, bên cạnh Dịch Trù Ngu là Anna, bên cạnh Anna chính là Thiết Uyển, rồi tới hắn, sau đó tới An Tâm, Phạm Thải Hồng, Liễu Y Y, vừa đủ mười người quây thành một bàn tròn.
Có lẽ ý thức được hành động của nam nhân không đúng chuẩn mực nên Thiết Uyển trực tiếp gạt cánh tay hắn ra, ánh mắt cũng nhìn thoáng qua Sở Sở và Thạch Thanh một cái:
- Anh không thể nghiêm túc một chút được sao, đang là giờ ăn cơm đấy.
Thiết Uyển tuy hành động cứng rắn nhưng lời nói lại vô cùng ôn nhu, và ánh mắt không giấu nối yêu thương dạt dào. An Tâm cũng có chút xấu hổ, bắt trước làm theo hành động của Thiết Uyển, nhưng nàng không có nói gì, chỉ hung hăng lườm hắn một cái, tuy nhiên bộ dạng của nàng lại khiến cho người khác cảm thấy cái lườm của nàng đáng yêu vô cùng, đàn ông nhìn thấy chỉ muốn xục sôi khí huyết.
- Hắc hắc... không đùa với các em nữa chúng ta mau ăn thôi.
Hướng Nhật nói rồi cắm đầu cắm cổ ăn như người bị bỏ đói mấy ngày vậy.
- Sở Sở, tất cả đồ ăn đều là do em nấu sao?
Hướng Nhật ăn một mạch, sau đó mắc nghẹn bèn phải dừng lại uống một ngụm rượu vang.
- Dạ, còn có các nàng phụ em nữa. Anh ăn ngon miệng không?
Sở Sở nhìn hắn yêu kiều nói.
- Đương nhiên là ngon nhất thế giới rồi.
Hướng Nhật cũng không ngại tâng bốc nàng lên, trong nháy mắt nhìn thoáng qua các nàng, chợt nhớ ra một chuyện, hầu hết các nàng đều là tiểu thư con nhà giàu có, việc nấu ăn thường ngày đã có kẻ hầu người hạ, rốt cuộc trong cái bàn này người thật sự biết nấu ăn cũng chỉ có Sở Sở, Thạch Thanh, may ra Liễu Y Y sống trong môi thường đặc thù nên khả năng cũng biết nấu ăn, còn lại tất cả đều không biết nấu ăn. Đây đúng là một con số nhỏ bé đến đáng thương.