Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 135: Đập bằng tay hay bằng sách vào đầu cái nào thì đau hơn?


trước sau

Tiết học vừa kết thúc, Thạch Thanh liền giả bộ mắc toa - lét vội vàng phắng đi, mặc dù trong lòng hiểu rõ đối phương, nhưng nàng thật sự ko thể chịu nổi cầm thú sư phụ đùa giỡn quá mức như vậy.

Mất đối tượng để đùa giỡn, Hướng Nhật bắt đầu chán nản, đang chuẩn bị thăng một giấc thì nghe được một giọng nữ dễ nghe vang lên: "Hello, Hướng Quỳ!"

Hướng Nhật lập tức ngẩn ra, theo hắn nhớ, hình như trong cái lớp này hắn ko quen ai ngoại trừ đồ đệ mà cũng chẳng ai quen với hắn, nhỏ nào vậy ta? Hơn nữa nghe giọng cũng quen quen, mở mắt lên nhìn, một khuôn mặt trắng hồn xinh xắn hiện ra trước mặt, nhất thời giật mình: "Sao ngươi lại ở đây?"

"Tại sao ta lại không thể ở đây?" Nhâm Quân làm ra vẻ " đây là chuyện dĩ nhiên", sau đó nói một câu đầy ý nghĩa: "Ta cũng cảm thấy lạ, tại sao "bạn" Hướng Quỳ ko ở khoa của mình mà chạy qua lớp của ta học"

Hướng Nhật mở to mắt hết cỡ: "Ngươi nói.ngươi cũng học ở khoa này?" Thế giới không quá nhỏ chứ?

"Đương nhiên!" Nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của đối phương, Nhâm Quân có chút đắc ý nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết ta và Thạch Thanh học chung với nhau sao?"

"Bây giờ thì biết rồi " Hướng Nhật đưa tay sờ sờ cái mũi, trong lòng thầm chửi bản thân, đồ đệ và cây gậy trúc này là bạn thân của nhau, đương nhiên học chung cũng ko có gì lạ, tự nhiên chạy đi hỏi một câu ngu ko thể tả, sao mình ngu quá vậy!

Nhâm quản lý làm sao biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì, cho nên tiếp tục hỏi: "Được rồi, vừa nãy ta thấy Thạch Thanh vội vã chạy ra, có việc gì quan trọng àh?"

"Cái này.Con người có ba việc gấp, hắc hắc, ngươi cũng biết đấy." Hướng Nhật vẻ mặt đầy đê tiện nói.

Nhâm Quân nghe vậy lập tức đỏ mặt, lập tức đổi đề tài: "Tay ngươi có đỡ hơn chưa?"

"Đỡ hơn?" Hướng Nhật nhìn vào cái miếng gạc to đùng trên tay, có chút chán nản nói: "Không nhanh như vậy đâu, chắc cũng phải một hai tháng nữa"

"Sao lâu vậy " Nhâm Quân nhíu mày, hiện tai nàng đang lo lắng thành viên đội bóng lúc này liệu có thể trụ nỗi nữa hay không, hiện bây giờ đang trong giai đoạn cao trào của giải đấu, dù chỉ là vòng loại, nhưng nếu tình trạng thua như thế này kéo dài, đừng nói là đoạt cúp hay tiến vào vòng chung kết, có thể nằm trong mười sáu đội mạnh nhất đã là một vấn đề rồi.

"Hay là có người không chờ được nữa?" Tay trái Hướng Nhật giơ lên bóp bóp vài cái ở trong không khí.

"Ngươi." Nhâm Quân đương nhiên biết hắn đang ám chỉ cái gì, thẹn quá hóa giận, hận không thể đi tới "cắn" hắn: "Lưu manh!"

Hướng Nhật bĩu môi: "Này, này cô bé, rõ ràng một chút chứ, chính ngươi đáp ứng cho ta sờ, ta cũng không có ép cô đâu."

"Đúng vậy, ngươi ko ép ta." Nhâm Quân nghiến răng, đè nén nội tâm đang muốn " ăn tươi nuốt sống" đối phương, trào phúng nói: "Nhưng hành động của ngươi so với ép người còn ghê tởm hơn " Thật ra thì, Nhâm Quân cũng có chút hối hận lúc ấy đã quá nóng lòng, nếu biết đối phương là loại hạ lưu vô liêm sỉ như vậy thì nàng đã không đáp ứng cái yêu cầu vô lý kia. Hix, sự trong trắng của bản thân chẳng lẽ để tên khốn nạn này hủy mất sao. Còn mẹ nữa chứ, mỗi ngày cứ ở trước mặt mình khen hắn cái này, khen hắn cái kia, hình như mẹ đã coi tên khốn nạn này là con rể tương lai rồi. Đau khổ hơn là mình lại ko thể giải thích, chỉ có thể tiếp tục để mẹ bị tên khốn này lừa gạt. Nghĩ như vậy nên Nhâm Quân càng căm hận đối phương.

"Gì zậy?" Hướng Nhật không biết cây gậy trúc đang hận hắn trong lòng, nên vẫn tranh thủ: "Làm người phải có lương tâm chứ, nếu lúc ấy không phải ngươi yêu cầu ta gia nhập đội bóng rổ gì gì đó của ngươi, ta sẽ đưa ra yêu cầu kia sao? Mà ngươi cũng đã đồng ý yêu cầu của ta rồi, tại sao bây giờ lại nói là ta ép người chứ? Đây "giao dịch công bằng", ta giúp ngươi chơi bóng, ngươi để cho ta sờ mông."

"Đừng nói nữa!" Mặc dù tốc độ đổi đề tài của cây gậy trúc rất nhanh, nhưng vẫn bị người nào đó đem chuyện xấu hổ giữa hai người nói ra, trong lòng liền tức giận, bây giờ trong phòng ngày càng có nhiều ánh mắt nhìn về phía này, Nhâm Quân cũng sợ những lời từ cái miệng "trời ơi" của tên này lọt ra những điều ko hay, đến lúc đó chỉ còn nước cắn lưỡi, cho nên thấp giọng nói: "Coi như ta sai được chưa? Ngươi.ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng được ko?"

"Đừng nóng chứ cô bé " Hướng Nhật thong thả nói, rõ ràng hắn " vừa ăn cắp vừa la làng" nhưng còn làm ra vẻ vô tội nói: "Nói chung ngươi cũng đã nhận sai, ta
cũng không truy cứu nữa, có điều.đã làm sai thì bù đấp lỗi lầm đúng ko? Ta xem ngươi cũng không có cái gì tốt để bồi thường, thôi như vậy đi, ta cũng chẳng người hẹp hòi gì, ngươi để cho ta sờ mười lần thì miễn cưỡng có thể."


"Ngươi.ngươi.vô sỉ!"

Nhâm Quân run rẩy chỉ tay về hướng hắn, tên khốn nạn này chắc chắn là người có da mặt dày nhất thế giới.

"Hủh? Nói về hai chữ "vô sỉ" thì phải là độc quyền của người nào đó, ngươi nói vậy ta phải tăng thêm mức độ lên mười lần!" Hướng Nhật tính thừa thắng xông lên, chợt thấy đồ đệ đã đứng trước cửa phòng học, lập tức thu lại nụ cười bỉ ổi, liền thay bằng bộ mặt nghiêm chỉnh đứng đắn.

Nhâm Quân cũng không chú ý tới chuyện này, bởi vì nàng đang nghĩ, đối phương nói "người nào đó" chính là ám chỉ chính mình, nói cách khác là hắn đang mắng mình "vô sỉ", hơn nữa phút chốc đã thay đổi vẻ mặt, rõ ràng là cố ý để mình thấy, nhịn nữa là tăng xông máu, nên lập tức trừng mắt tức giận nói: "Ta nói cho Hướng Quỳ ngươi biết, từ bây giờ ta chính thức hủy bỏ "ước định "! Ta sẽ không cho ngươi sờ.

"
Tùy ý!" Hướng Nhật khinh miệt nói, tựa hồ như ko để ý đến chuyện này, đã vậy còn thêm mắm muối cà chua vào: "Dù sao mông của ngươi cũng nhỏ như vậy, nhìn không có miếng thịt, ta sờ lên còn sợ đau tay mình nữa là."

Nhâm Quân nghe xong những lời này kích động không thôi, ko thèm để ý đến sức mạnh biến thái của đối phương, chụp trên bàn một quyển sách hung hăng đánh.

Hướng Nhật ko nghĩ cây gậy trúc tự nhiên lại xúc động như vậy, theo như hắn biết, đối phương đâu phải dễ dàng nổi nóng như vậy, tự nhiên lại sử dụng bạo lực, chưa kịp né đã bị trúng một cú thật mạnh ở đầu.

Mà cây gậy trúc sau khi sử dụng bạo lực xong, thoải mái vứt sách lại rồi thản nhiên xoay người đi, trong lúc đi ra gặp phải Thạch Thanh, vẫn tự nhiên vui vẻ nói chuyện, làm như không có chút khác thường nào. Chỉ là.điều này làm cho những tên dư hơi rãnh việc vốn đang chờ xem kịch vui thất vọng vô cùng, tưởng đâu sẽ có đại chiến thế giới, còn ko ít nhất cũng là một màn "
long tranh hổ đấu" làm long lở trời đất, ai dè chỉ cầm sách đập đùng đùng rồi đi, sao chán quá vậy! Lúc đầu tiết, bọn con trai thấy Thạch tiểu thư đi vào cùng một thằng tàn phế, nhìn là biết là bạn trai của nàng, trong lòng đố kỵ ko thôi.

Chỉ có điều đã học hết tiết mà hai người vẫn chả có gì gọi là, cái này làm cho cả bọn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, hứng thú ban đầu cũng biến mất, không để ý nhiều đến hai người nữa. Ai dè vừa mới bắt đầu tiết hai, Thạch tiểu thư đi ra ngoài thì xuất hiện một cô gái khác, điều này làm mấy gã khác trong lớp vừa hận vừa đố kị, thằng này cuối cùng đã ăn trúng cái gì mà vận khí cao như vậy, tự nhiên có thể được hai đại mỹ nữ coi trọng. Có điều cả bọn lập tức nhận ra vấn đề, cô gái mới xuất hiện không thân thiết với hắn, ngược lại còn có điệu bộ tra hỏi, hơn nữa càng lúc càng hung hăng với gã kia.

Trong tình cảnh này, mấy thằng dư hơi bắt đầu ngồi viết truyện, câu truyện như sau: anh cụt tay nhà ta chơi trò bắt cá hai tay, mèo mỡ một lúc với hai cô, còn muốn abc này nọ, nhỏ kia ko chịu, đến đây đánh ghen rồi làm đủ trò.hậu quả là thằng này cuối cùng bị ăn đập.

Hướng Nhật sờ sờ cái đầu, tuy không đau nhưng nếu không giải thích rõ ràng thì hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.Nhìn đồ đệ đang chạy gần tới, Hướng Nhật đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, lớn tiếng oán giận nói: "
Có cần mạnh tay vậy không? Ta chỉ muốn biết dùng tay hay dùng sách đập vào đầu, cái nào đau hơn mà thôi. Giờ thì biết rồi, cái nào cũng đau!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện