Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 150: Còn có ý khác


trước sau

"Bệ hạ!"

Nữ vệ sĩ da đen vừa nói xong thì một thanh âm cổ quái vang lên, chỉ thấy một thanh niên khoảng ba mươi tuổi ăn mặc kỳ quái xông vào. Vừa tiến vào, hắn đi thẳng tới trước mặt nữ hoàng quỳ đại lễ. (đoạn này nguyên văn là quỵ bái lễ.thật phức tạp)

Nữ hoành hơi cúi người đáp lễ:

"Xin hỏi vương thúc tìm ta có chuyện gì ko?"

"Oh, ko!" Thằng ku " Vương thúc" lắc đầu:

"Thần chỉ nghe nói bệ hạ có khách quý, cho nên cố ý đến thăm hỏi." Vừa nói, ko đợi đối phương giới thiệu, hắn tự đi tới trước mặt Hướng Nhật:

"Vị thân sĩ trẻ tuổi này chắc là khách nhân đến từ phương đông huyền bí? Từ trước tới nay, ta đều ngưỡng mộ văn hóa ZG, nó là một trong những quốc gia cổ xưa vẫn duy trì một phần vóc dáng cổ đại cho tới bây giờ." Nói tới đây, ngữ khí của hắn làm vẻ kỳ quái khiến người ta ko thể đoán được:

"Chỉ là có một số từ ngữ đến bây giờ ta vẫn ko hiểu lắm, xin hỏi khách nhân tôn quý có thể giải thích giúp ta ko?"

Trong lòng Hướng Nhật nổi lên một cảm giảc rùng mình, hắn thấy được thằng này có khả năng diễn kịch rất tốt, có thể từ dưới sàn sân khấu mà nổi tiếng. Nhưng dù sao đây cũng là chổ của người ta, lưu manh ko điên mà đâm đầu vào chổ chết, cho nên cũng làm ra vẻ là một "thân sĩ" giải thích:

"Có thể giúp người là một niềm vui!"

"Oh, vậy thì tốt quá!"

Vẻ mặt tên " Vương thúc" hưng phấn nói, nhưng ánh mắt lạnh lùng của hắn khiến người khác phải rùng mình:

"Thân sĩ trẻ tuổi, người có thể giải thích giúp ta thành ngữ "sự bất quan kỷ, cao cao quải khởi" là ý gì ko? Ta cách đây mấy ngày có đọc qua một tác phẩm văn học của quý quốc trong đó có thành ngữ này nhưng ko thể giải thích." (ý em nó là " Chuyện ko phải của mình, đừng nhúng tay vào ")

Hướng Nhật ánh mắt chợt phát lạnh rồi ngay lập tức khôi phục lại bình thường, nếu như hắn đoán ko sai, tên hề cũng đã biết hắn là ai. Người khác có lẽ ko hiểu nhưng Hướng Nhật lại có thể hiểu được, đối phương đang ám chỉ mình xen vào việc của người khác, trong nước đã ra tay cứu nữ hoàng tóc vàng, đồng thời hắn ý thức được chuyện này và vấn đề truyền ngôi chắc chắn có liên quan, cái tên thân vương này chắc chắn là kẻ có dã tâm, khi biết nữ hoàng tóc vàng chuẩn bị thoái vị giết nàng trước, sau đó lấy cái lý do này để mình lên ngôi một cách chính thống, nhưng vô tình mục tiêu của hắn lại được mình thuận tay cứu thoát nên hắn hận mình đến tận xương tủy.

"Thật ra thành ngữ này rất dễ giải thích, nhưng tôi nghĩ với sự ham học hỏi của thân vương, thay vì giải thích tôi sẽ nói ra một câu thành ngữ đối lập với câu này." Hướng Nhật vẫn ko đổi sắc nói.

"Ta xin rửa tai lắng nghe." Ku này vẫn giữ vẻ tò mò muốn học hỏi.

Hai người phụ nữ ngồi bên cạnh nhìn bọn họ nói chuyện sôi nổi như vậy, làm sao biết được trong lời nói toàn súng và dao, cứ tưởng hai người mới gặp đã như quen thân mới có thể nói chuyện như vậy.

Phương Oánh Oánh lại càng thấy kỳ quái, tên dê xồm sao lại thay đổi như vậy, tự nhiên bỏ mặt người đẹp mà lại cùng người đàn ông khác nói chuyện, chẳng lẽ hắn bị " Gay "? Nhưng Phương Oánh Oánh lập tức loại bỏ ý nghĩ này, tên khốn này chuyên đi trêu ghẹo những người con gái khác thì làm sao mà bị.được? Hơn nữa tên thân vương kia nhìn giống như " thằng gù ở nhà thờ Đức Bà", tên khốn này dù có bị " Gay" nặng đến mức nào cũng ko thể thích một người như vậ. Nhưng.thật ra thì.trong lòng size 36F lại mong rằng lưu manh bị "Gay" để trên đời bớt đi một thằng làm khổ con gái nhà lành

Hướng Nhật làm sao biết người con gái bên cạnh đang âm thầm nguyền rửa hắn. Nãy giờ ráng.nhịn ko cho thằng điên này một đạp, nhẹ nhàng nói:

"Ko biết thân vương có nghe câu thành ngữ "gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ" chưa?"

Thằng ku này cũng biến sắc liền, đương nhiên hắn biết được ẩn ý của đối phương, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại, chuyển sự chú ý sang cánh tay phải đang được bó bột to đùng kia, làm bộ kinh ngạc kêu lớn:

"Oh My God! Ko thể tin nổi! Thật sự làm cho người ta khiếp sợ! Tay phải người.bị sao vậy? Tại sao lại bị thương? Chẳng lẽ do làm chuyện ko nên làm sao? Vậy nên cẩn thận một chút, lần sau ko phải bị thương nhẹ vậy đâu mà chắc còn liên quan đến tính mạng!"

"Thật phiền thân vương phải lo lắng. Thật ra thì.ta lại ko sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mà chỉ sợ có người "trằn trọc mất ngủ cả đêm" mà thôi"

Hướng Nhật nhếch miệng mỉm cười. Muốn hù tao hả? Chán sống rồi hay sao?

Hai người đàn bà bên cạnh chợt nhận ra điều bất thường ở khúc đối thoại này, nữ hoàng thì cau mày nhìn vẻ mặt giả tạo của tên hề này, hắn có huyết thống bên nội hơn mình vài tuổi, ko chút cảm tình nói:

"Tác Khắc vương thúc."

Nhưng ko đợi nàng có ý kiến ý cò xong, thằng ku quái đản đã lên tiếng trước:

"Oh, thật xấu hổ, bệ hạ! Xin cho phép thần nói thẳng!" Vừa nói vừa hướng về "Khách nhân tôn quý - thân sĩ trẻ tuổi " nói tiếp:

"Thành thật xin lỗi, nhân sĩ trẻ tuổi, ta nghĩ ngài sẽ ko để bụng việc những lời nói của một người suốt ngày chỉ biết nghiên cứu văn hóa nước ngoài vô tình mạo phạm đến ngài chứ!"

"Đương nhiên ko rồi!"

Hướng Nhật vừa mỉm cười nói vừa nghĩ thầm: tao thấy mày cũng chỉ còn sống được vài ngày thôi.

"Vậy thật sự rất cám ơn!"

Thằng ku này cũng ko chút xấu hổ, lại hướng sang "khách nhân tôn quý" còn lại đã bị hắn quên, ngữ khí càng khoa trương hơn nữa:

"Oh My God! Ta gặp được thiên sứ sao? Vị tiểu thư xinh đẹp này, xin tha thứ cho ta tội tò mò, nàng từ " Nước Trời " xuống phải ko?" (Cái này phải đọc kinh cựu và tân ước mới biết)

"Cảm ơn, ngài đã quá lời, ta từ ZG đến."

Giọng tán dương của đối phương khiến cho size 36F kinh tởm, nhưng đang làm khách ở nhà người khác, nàng ko thể thiếu phép lịch sự cơ bản.

"Thật xấu hổ quá, nhưng chỉ vì tiểu thư thật sự quá xinh đẹp."

Dù ngoài miệng thì nói xấu hổ nhưng trên mặt thì ko như vậy, thậm chí còn làm chai mặt mà nói:

"Tiểu thư xinh đẹp, ta có thể hôn tay người ko?"

Phương Oánh Oánh toàn thân cứng đờ, đang muốn phản ứng thì đối phương đã trực tiếp nắm lấy tay nàng chậm rãi đưa lên miệng. Phương Oánh Oánh giật mình, cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng nhưng ko dám rút tay về vì phép lịch sự. Nàng hiện tại khóc ko ra nước mắt, nếu biết sẽ bị thằng gù gác chuông làm trò thì đánh chết nàng cũng ko đi theo.

Mắt thấy bàn tay nhỏ trắng nõn được chăm sóc cẩn thận của mình sắp tiếp xúc với
cái miệng đầy răng vàng kinh khủng đó, nàng đã nhắm mắt chấp nhận số phận, cứ coi như là bị chó liếm trúng, về nhà nhất định phải tẩy rửa sạch sẽ.

"Chờ một chút, thân vương!"

Khi bàn tay Phương Oánh Oánh còn cách miệng của gã kia ko tới vài centimet, Hướng Nhật lên tiếng, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, chậm rãi nói:

"Thật xin lỗi nhưng phụ nữ ZG ko thích lễ tiết hôn tay."

Thật ra thì.Hướng Nhật cũng muốn xem phản ứng của size 36F cuối cùng như thế nào. Nhưng khi thấy nàng nhắm mắt chịu trận, làm hắn động lòng ra tay tương trợ.

"Ngươi."

Mặc dù vẫn giữ được sự lạnh lùng nhưng trên mặt vẫn ko che dấu nỗi những sự tức giận.

Phương Oánh Oánh trong lòng thầm kêu may mắn nên cũng quên mất tay mình đang bị tên khốn kia nắm. Nhớ lại tình huống khi nãy làm nàng cảm thấy choáng váng, nước miếng.! Thật sự rất kinh tởm! May mà tại thời khắc mấu chốt, tên khốn này ra tay giúp đỡ, xem ra hắn còn chút lương tâm.

Hướng Nhật nếu biết ý tốt hỗ trợ của mình mà chỉ đổi lấy được một câu " còn chút lương tâm" ko chừng hắn đã đem tay của cô nàng ngực bự mà nhét ngược lại vào mồm của tên thân vương, nhưng do hắn ko biết nên ko thể làm chuyện động trời như thế được.

Nhưng tên thân vương thì cảm thấy bị xỉ nhục rất lớn, hung hăng liếc nhìn "khách nhân tôn quý" làm hắn mất thể diện kia, rồi xoay người bỏ đi quên cả thi lễ với nữ hoàng.

"Này, còn ko buông tay ta ra!"

Phương Oánh Oánh sau khi phục hồi tinh thần cũng ý thức được tay của mình đang nằm ở đâu, cho nên hung hăng liếc nhìn đối phương đầy căm hận.

"Oh, ngại quá, nhất thời quên mất."

Hướng Nhật lập tức buông tay, chỉ là trước khi buông ra còn vuốt một cái. Cái này ko phải hắn cố tình hay có ác ý gì, mà chỉ là thói quen.chỉ là thói quen (tay đặt ở chổ khác cũng vậy a)

"Ngươi."

Phương Oánh Oánh sắc mặt lạnh lẽo, nhưng cố kỵ đây là nhà người khác nên đè nén lửa giận trong lòng.

Hướng Nhật rất đắc ý, nhất là mùi hương từ bàn tay còn lưu lại, cho nên cũng làm bộ đưa tay lên sờ sờ cái mũi, thật ra thì.đang cố hít lấy hít để cái mùi thơm đó

"Hướng tiên sinh, tiểu thư, hôm nay thật sự quá thất lễ."

Nữ hoàng từ biến cố vừa xảy ra tỉnh lại nói xin lỗi hai người.

"Ko, chuyện này cũng ko phải lỗi của cô, Đặc Lỗ tiểu thư, người phải xin lỗi là chúng tôi"

Phương Oánh Oánh liếc nhìn tên khốn kiếp vô lương tâm bên cạnh, rồi nói với nữ hoàng tóc vàng.

"Cảm ơn!"

Nữ hoàng cảm kích liếc nàng một cái, tiếp theo nhìn lưu manh đang uống rượu, nói một câu đầy ẩn ý:

"Hướng tiên sinh.có phải.ông đã sớm biết?"

Hướng Nhật lại tiếp tục uống cạn ly rượu vang:

"Thật ra ta cũng vừa mới biết."

Nói xong, Hướng Nhật làm như chưa từng xảy ra chuyện gì lại rót rượu đầy ly, nhưng trong lòng đã biết nữ hoàng tóc vàng chắc cũng đoán ra ai là kẻ chủ mưu muốn ám sát nàng. Loại chuyện này cũng ko khó đoán, hai người vừa bước vào thì tên thân vương đã mò tới cửa, hơn nữa còn nói rõ bản thân từ một nơi bí mật nào đó phái người theo dõi động tĩnh bên này, chỉ cần để ý một chút, sẽ biết được rằng đối phương muốn ra mặt thị uy, cảnh cáo chính mình! Hơn nữa qua nội dung cuộc nói chuyện giữa mình và tên thân vương, size 36F có thể ko biết, nhưng bản thân nữ hoàng đã trải qua vụ ám sát sao có thể ko rõ.

"Hai người các ngươi."

Phương Oánh Oánh ko biết bọn họ nói chuyện gì mà bí ẩn như vậy, chỉ cảm thấy cao siêu vô cùng, một chữ nghe cũng ko hiểu.

"Hướng tiên sinh, hay là đêm nay hai người ở lại chỗ này đi."

Một lát sau, nữ hoàng đột nhiên nói.

Hướng Nhật biết nàng lo cho sự an toàn của hai người cho nên muốn giữ người ở lại, dù sao nơi này của nàng có đông vệ sĩ, sát thủ muốn ám sát cũng ko dễ dàng như vậy, nhưng Hướng Nhật còn chưa kịp mở miệng, size 36F đã cự tuyệt:

"Ko được, Đặc Lỗ tiểu thư, đêm nay chúng tôi còn một bữa tiệc quan trọng phải tham dự, cho nên xin cô tha thứ!"

Đồ ngốc! Hướng Nhật hận ko thể mở mồm mắng to, yến tiệc quan trọng hơn cái mạng à? Thật ra, Hướng Nhật ko lo lắng cho bản thân, hắn còn mong trời nhanh tối đi mần "cái kia" của tên thân vương, mấu chốt là con nhỏ " zú to ko não " ko có khả năng bảo vệ chính mình, người khác muốn giết nàng quả thật dễ dàng. Chỉ cần mình rời đi, sát thủ sẽ liền đem cô nàng " Giết xong hiếp, hiếp xong lại giết, giết rồi lại hiếp tiếp, thay phiên nhau mà làm ". Nói túm lại là nếu như buổi tối nàng ko ở chỗ này, vậy mình ko thể đi mần thịt "cái kia" của tên thân vương. Dù sao cũng phải bảo vệ nữ nhân ngớ ngẩn này, mặc dù nàng luôn cùng mình đối nghịch nhưng ko thể nhìn nàng bị người khác dày vò, huống chi trong lòng hắn đối với nàng còn có ý nghĩ khác.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện