Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 159: Cùng chung mục tiêu


trước sau

- Boss, Nico có bị sao không?

Tại một căn phòng bên trong khách sạn năm sao mà hai người Hướng Nhật vừa rời đi khi nãy, có mấy người ngoại quốc đang dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau, một người trọc đầu da đen đang hỏi một tên thanh niên da trắng trước mặt mình.

- Không có gì, hắn hình như không có chút cảm giác nào.

Hai cánh tay của tên thanh niên da trắng lúc này hình dáng vặn vẹo không giống như bình thường, nhưng hắn cũng không cảm thấy đau đớn bao nhiêu, vẻ mặt âm trầm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

- Boss, nhiệm vụ của chúng ta bây giờ phải làm sao?

Tên da đen đầu bóng lưỡng kia lại hỏi.

- Đừng có lải nhải cái nhiệm vụ chó má đó với tao nữa!

Tên thanh niên da trắng nhe nanh múa vuốt, ánh mắt lộ ra nét hận thù làm cho tay đàn em bên cạnh sợ hãi chết khiếp:

- Đồ chết tiệt! Tao nhất định phải giết chết cái thằng Trung Quốc mũi tẹt mắt một mí kia!

Từ sau khi có được một thân lực lượng cường hãn, hắn vẫn chưa bao giờ gặp phải khó khăn chứ đừng nói tới việc bản thân phải bị thương. Nhưng mà hôm nay, hắn chẳng những bị thương, lại bị đối phương chỉ dùng một chiêu mà phá mất lực chiến đấu của hắn, loại sỉ nhục này hắn nuốt không trôi!

- Ecker, mở cái băng kia nghe lại lần nữa coi!

Sau một lúc suy nghĩ, tên thanh niên da trắng đột nhiên nói.

- Yes, Boss!

Tên da đen đầu bóng loáng liền cầm lấy cái máy ghi âm đang đặt trên cái TV, chờ khi quay ngược cuốn băng lại xong xuôi, hắn ấn nút cho máy phát, chỉ nghe âm thanh của một nam và một nữ đang dùng tiếng Trung Quốc nói chuyện với nhau. Tất nhiên, là đặc viên đã trải qua các khóa huấn luyện đặc biệt, mọi người ở nơi này đều nắm vững một vài ngoại ngữ thông dụng quan trọng.

- Có vài đồ vật đã bị di chuyển!

Đây là giọng nói của người nữ.

- Cô chắc chứ?

Người nam hỏi lại.

- Chắc, ngày hôm qua cái nút này hướng xuống dưới, nhưng khi nãy ta kiểm tra lại thì phát hiện nó hướng lên trên, hơn nữa khi ta đi ra ngoài.

-.Biết tôi quen biết nữ hoàng kia như thế nào không? Bởi vì lúc nàng bị người ta ám sát, tôi đã cứu nàng cho nên cái tên chủ mưu đứng phía sau dựt giây kia cũng hận tôi luôn. Cô đi theo bên cạnh tôi, khẳng định bọn chúng cũng sẽ nhắm vào cô.

-.Tên chủ mưu đằng sau chính là cái tên thân vương chó má gọi là gì gì đó mà ngày hôm qua chúng ta gặp phải. Hắn cũng đã thấy cô rồi, cô nói xem hắn có bỏ qua không?

- Dừng.

Nghe tới đây, tên thanh niên da trắng chợt la lên, tên da đen trọc đầu bên cạnh cũng kịp thời ấn nút tạm ngừng phát.

- Cứu tỉnh Nico đi!

Líếc mắt nhìn cái tên vóc người nhỏ vẫn còn trong trạng thái hôn mê đang nằm trên giường, tên thanh niên da trắng lạnh lùng ra lệnh.

- Dạ!

Một tên da trắng diện mục bình thường khác lập tức tiến lên phía trước tát cho tên nhỏ con nằm trên giường một cái trời giáng, bởi vì hắn biết boss của mình có chuyện muốn hỏi cho nên hắn xuống tay cũng không nể tình, xuất ra đủ mười phần công lực!

- A.

Tên nhỏ con đang hôn mê bị đánh đau kích thích liền tỉnh lại, nhìn thấy tên đồng bạn vừa mới rút tay lại kia, như chợt hiểu được chuyện gì xảy ra liền muốn mở miệng mắng, lại nghe thấy giọng nói sắc bén của thủ lĩnh của mình nói:

- Nico, cái thằng con hoang! Đừng có mà giả chết! Tao có mấy vấn đề hỏi mày.

- Dạ boss.thưa ngài Wurster!

Tên nhỏ con bật người nhảy lên, nhưng hắn vẫn còn cảm thấy đằng sau ót mình một cơn đau thấu tận tim gan.

- Ngày hôm qua, hai mục tiêu của chúng ta đã đi gặp ai.Mày chán sống rồi à, mau trả lời tao!

Nhìn thằng đàn em dám ở trước mặt mình dở hơi xoa xoa cái cổ ra vẻ hưởng thụ, tên thanh niên da trắng rít lên nói.

- Dạ nói nói.thưa ngài Wurster. Ngày hôm qua bọn chúng đi tới một tòa trang viên. Căn cứ vào điều tra cho thấy, đó là một trang viên đứng dưới tên một người, là nữ hoàng của một quốc gia nhỏ bé - "Somes". Và vì trang viên đó có rất nhiều bảo vệ cho nên chúng ta không có biện pháp để tiếp cận bọn họ, cho nên không biết đã xảy ra chuyện gì.

- Còn cái thằng kêu là "thân vương chó má" gì gì đó mày biết không?

Tên thanh niên da trắng nói không rõ ràng lắm nên tên nhỏ con cũng không hiểu nên hỏi lại:

- Thưa ngài, xin hỏi ngài mới vừa rồi nói chính là.

- Đồ chết tiệt!

Tên thanh niên da trắng oán hận nguyền rủa, rồi ra lệnh cho tên da đen trọc đầu đứng một bên:

- Ecker, mở lại lần nữa cho nó nghe.

Sau khi nghe xong cả đoạn băng thu được, tên nhỏ con kia lúc này cũng đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra:

- Thưa ngài, giờ thì tôi đã biết tên "thân vương chó má" kia là ai! Hôm qua lúc người của chúng ta canh giữ bên ngoài đã phát hiện có một nhóm khác đang giám thị động tĩnh của trang viên. Sau đó thì chúng ta phát hiện ra có một tên ăn mặc quần áo rất quái đản đi vào vào trang viên. Căn cứ vào điều tra thì chúng ta phát hiện ra hắn chính là chú ruột của nữ hoàng nước "Somes" kia - tên hắn là Suoerkesy. Nhưng người này còn có một thân phận khác rất ư là thú vị.

- Suoerkesy?

Không đợi cho tên nhỏ con kia nói xong, tên thanh niên da trắng liền lộ vẻ mặt suy tư:

- Ngươi đang nói tới cái tên tàn nhẫn vô nhân đạo tay đẫm máu tanh đạo tặc Suoerkesy sao?

- Đúng vậy, thưa ngài, ngài có một trí nhớ quả thật có thể sánh ngang nữ thần!

Tên nhỏ con vuốt mông ngựa nói, cũng không biết rằng mình đã xui xẻo mà vuốt trúng ngay cái.đùi, tên thanh niên da trắng hung tợn nói:

- Đủ rồi, Nico! Đồ chết tiệt, tao hiện tại lập tức muốn biết địa chỉ chỗ ở của tên đạo tặc giết người như ngóe kia. Nghe chưa hả, là lập tức, lập tức!

- Dạ, dạ vâng, thưa ngài Wurster, nếu như không ngại thì tôi bây giờ có thể dẫn ngài đi.

Tên nhỏ con vô tình nhìn thoáng qua hai tay của boss mình, lập tức nghĩ tới chuyện mà hắn muốn làm là gì.

- Đi thôi.

Tên thanh niên da trắng phân phó một tiếng, bảo bọn đàn em mang đến một bộ Âu phục màu đen rộng thùng thình khoác lên trên người, che khuất đi hai cánh tay vặn vẹo kỳ quái kia.

olo

Vào lúc chập choạng tối, tại một căn biệt thư ở khu phố La - tinh gần công viên Luxembourg, một vài người nhìn như là du khách đang tới viếng thăm chủ nhân của ngôi biệt thự này.

- Xin chào! Hoan nghênh mọi người tới đây, xin gởi lời chào thân ái nhất đến các bằng hữu Hoa Kỳ!

Tên hề thân vương trong vòng vây của đám cận vệ đi ra nghênh tiếp đám khách nhân "không mời mà tới" này.

- Thân vương điện hạ.

Tên thanh niên da trắng đầu lĩnh khom lưng hành lễ.

- A, thật không dám nhận, bằng hữu thân ái của ta! Thực ra, chúng ta chỉ là một cái quốc gia nhỏ bé mà thôi, so với quý quốc cường đại đó chẳng phải là "kiến so với voi", ngài không cần phải làm như vậy.

Tên hề thân vương trong miệng thì nói không cần thiết, nhưng trên mặt hắn đang nở nụ cười thích thú, hiển nhiên hắn đanh hưởng thụ cái cảm giác thân phận cao cao tại thượng được chào hỏi vừa rồi.

- Xin cảm ơn!

Tên thanh niên da trắng dối trá nói:

- Ngài là thân vương, mặc dù nơi này không phải là quốc gia của ngài, nhưng chúng tôi
dù sao cũng là người tới bái phỏng, đây chỉ là sự lịch sự cần thiết mà thôi.

- Ha ha ha.

Tên hề thân vương cười lớn nói:

- Ngài thật sự rất khiêm nhường, nhưng ta thích nhất chính là người thẳng thắn giống như ngài vậy.

- Rất cảm kích, thân vương điện hạ.

- Ngài thật sự quá khách khí!

.

Hai người giả tạo chào hỏi nhau một hồi, cuối cùng tên hề thân vương nhiệt tình mời người bạn đến từ Hoa Kỳ tiến vào đại sảnh của biệt thự.

- Được rồi, thưa ngài, ta có thể hỏi ngài hôm nay tới tìm ta có chuyện gì không?

Mới vừa ngồi xuống đâu đó, tên hề thân vương tự "thưởng" cho mình một điếu xì gà rồi hỏi.

- Thật ra là như thế này, chúng tôi muốn cùng thân vương điện hạ ngài hợp tác.

Tên thanh niên da trắng coi như không chứng kiến cái hành vi chủ nhân không lịch sự tự mình hưởng thụ xì gà mà không mời khách.

- Hợp tác à?

Tên hề thân vương ánh mắt chợt lóe lên, miệng phun ra một làn khói rồi nói tiếp:

- Không biết người bạn thân ái của ta muốn cùng ta hợp tác cái gì đây? Trước đó ta hình như chưa có gặp qua ngài đúng không? Chúng ta có ích lợi chung?

- Cứ coi là vậy, chúng ta không có ích lợi chung nhưng chúng ta có cùng mục tiêu.

Tên thanh niên da trắng không nhanh không chậm nói.

- A?

Tên hề thân vương mặt không đổi sắc lên tiếng:

- Ta nghĩ ngài có thể giải thích cho ta một chút cái gì gọi là "có chung mục tiêu" không?

- Thân vương điện hạ có phải đang đối phó một người đúng không?

Tên thanh niên da trắng thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái một chút đồng thời tránh không đụng tới hai tay của mình, lúc này mới nói tiếp:

- Hắn là một người da vàng, cánh tay phải đang bị thương.

- Ta nghĩ ngài nhất định sẽ rất vui lòng nói cho ta biết ngài đã nghe được mấy tin tức này ở đâu, có phải hay không?

Tên hề thân vương hạ điếu xì gà xuống. Trong nháy mắt khi hắn thả điếu xì gà ra, mấy tên cận vệ phía sau và bên cạnh hắn đồng loạt móc súng chỉa ngay vào đám người xa lạ.

- Đương nhiên!

Tên thanh niên da trắng bình tĩnh nói, không để vào mắt vô số nòng súng đen ngòm đang chỉa vào mình:

- Thực ra, mục tiêu của chúng tôi là hắn. Chúng tôi theo dõi hắn nên có cài vào nơi hắn ở một vật nhỏ, nên vô tình nghe được vài mẩu chuyện có chút ngoài ý muốn.

Nói xong tên thanh niên da trắng cũng không biết cố ý hay là vô tình dùng sức dậm chân nhẹ một cái. Khi hắn dời bàn chân đi, trên sàn nhà cứng rắn kia có một cái dấu chân sâu khoảng một tấc.

- Thì ra là như vậy.

Tên hề thân vương nhìn chăm chú vào cái dấu chân kia một hồi, đột nhiên lại cầm lấy điếu xì gà nhét vào trong miệng hút một hơi sâu, sau đó quay sang đám cận vệ đang cầm súng chỉa vào mấy người mà trong miệng hắn gọi là "thân ái bằng hữu" mắng:

- Này, các ngươi làm cái gì vậy? Không thấy được họ là bằng hữu của ta sao.Đáng chết, còn không thu hồi súng của các ngươi!

Đám cận vệ có chút hậm hực thu hồi súng của mình, nhưng cũng không lộ ra vẻ bất mãn đối với mệnh lệnh của chủ nhân mình.

- Đa tạ thân vương điện hạ đã tín nhiệm!

Tên thanh niên da trắng giả bộ ra vẻ cảm kích nói.

- A, thưa ngài, ngài nói lời này thật sự làm cho ta rất đau lòng. Thực ra, từ khi ngài vừa đến ta đã không có chút hoài nghi nào với ngài.

Tên hề thân vương vẻ mặt thương tâm thất vọng, đột nhiên giọng xoay chuyển nói:

- Nhưng xin cho ta hỏi một chút, ngài tại sao lại tìm tới "mục tiêu chung" kia của chúng ta vậy?

- Cái này tôi có thể giải thích rõ ràng cho ngài biết, bởi vì chúng tôi có "một chuyện quan trọng" bị hắn phá hỏng.

Tên thanh niên da trắng chăm chú nói ra sự thật của mình.

- A?

Tên hề thân vương cũng không hỏi chuyện gì, chỉ nói:

- Ta nghĩ chúng ta có thể rất ăn ý hợp tác với nhau. Chính như lời ngài vừa nói, ta cũng có "một chuyện quan trọng" bị hắn phá hỏng! Nhưng ta có một yêu cầu nho nhỏ muốn chư vị giúp cho.

- Mời ngài nói!

Tên thanh niên da trắng đương nhiên biết trên thế giới này không có bữa cơm trưa nào mà không phải trả tiền. Hắn đại khái cũng đoán ra chuyện gì đó sẽ xảy ra, căn cứ vào đoạn ghi âm mà hắn nghe được, hơn nữa theo giải thích của bọn tình báo của tên nhỏ con Nico, đối phương đơn giản muốn giải quyết "mục tiêu chung" kia, sau đó sẽ giết thêm một người.

Tên hề thân vương suy nghĩ hồi lâu rồi nói:

- Là thế này, nếu ngài đã dùng "vật nhỏ" kia vô tình nghe được vài "thu hoạch ngoài ý muốn" thì ta nghĩ ngài hẳn cũng đã biết kế tiếp ta đây muốn làm chính là cái gì?

- Đương nhiên!

Tên thanh niên da trắng lập tức trả lời đầy khẳng định, tiếp theo ra vẻ lấy lòng nói tiếp:

- Ta trước xin có lời chúc mừng thân vương điện hạ sớm ngày leo lên ngôi vị hoàng đế.

- Ha ha ha.

Tên thân vương kệch cỡm cất tiếng cười to rồi nói:

- Đã tới giờ dùng cơm, không biết các bằng hữu thân ái của ta có nguyện ý cùng ta dùng chung bữa cơm này hay không?

- Đây là vinh hạnh của chúng tôi!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện