Công viên Luxembourg nằm trong quận 6 của Paris - ở trung tâm khu phố Latin, đây là một khu vườn mang phong cách điển hình của nước Pháp, đó là vẻ đẹp tinh tế nhưng vẫn giữ được nét lộng lẫy quý phái của cung đình Châu Âu, hơn nữa đâu đâu cũng có thể thấy các pho tượng điêu khắc và những khóm hoa nghệ thuật. Đại lộ Saint - Michel ở phía đông công viên Luxembourg là con đường chính của khu phố Latin, nó nằm song song với sông Seine, nối liền quảng trường Saint - Michel với công viên Luxembourg, trường đại học Paris nổi tiếng cũng nằm trên con đường này.
Đương nhiên, Hướng Nhật nghe những lời giới thiệu trên từ nữ vệ sĩ da đen. Hắn chỉ biết khu vực này một cách đại khái, hơn nữa bởi vì không rành đường, lại không thể hỏi những người đi đường, nếu không ngày hôm sau tại nơi này xảy ra án mạng thì cảnh sát chắc chắn sẽ nghi ngờ hắn. Để đảm bảo tính cơ mật, hắn chỉ còn cách tìm một người có thể tin tưởng được, đó chính là nữ vệ sĩ da đen, người đang dẫn hắn đi tìm tên hề thân vương
"tính sổ".
- Hướng tiên sinh, căn biệt thự phía trước chính là nơi ở của thân vương Suoerkesi.
Xe hơi dừng ở cách căn biệt thự nữ vệ sĩ da đen đang chỉ khoảng chừng 200 mét. Đây là do Hướng Nhật yêu cầu, hắn sợ đến gần quá sẽ bị người nào đó tò mò rồi chú ý và ghi nhớ.
- Thật sự đã làm phiền cô, Suzanne tiểu thư, tôi nghĩ tôi có thể đi một mình.
Hướng Nhật mở cửa bước xuống xe.
Cô nàng vệ sĩ da đen hạ cửa sổ xe xuống và nói với lưu manh ở bên ngoài:
- Hướng tiên sinh, ngài thật sự không cần tôi đi cùng chứ?
- Ha ha, không cần đâu. Chẳng lẽ Suzanne tiểu thư còn chưa tin vào năng lực của tôi?
Hướng Nhật khẽ cười, sau đó bước về phía trước.
Nữ vệ sĩ da đen lắc đầu, nàng đã thấy qua năng lực của nam nhân nàt, tất nhiên nàng không lo lắng cho hắn. Nàng nhìn theo cái bóng lưng đã đi xa một lần cuối, sau đó đóng cửa sổ xe và nổ máy chạy đi.
Hướng Nhật không dám đứng quá lâu trước cửa biệt thự của tên hề thân vương, giờ mới chập choạng tối, mọi người qua lại trên đường vẫn rất nhộn nhịp, hơn nữa một người da vàng như hắn thật sự quá bắt mắt. Mặc dù người khác nhìn thấy hắn cũng không lộ ra vẻ gì ngạc nhiên, nhưng chung quy đều liếc mắt nhìn hắn một cái.
Hướng Nhật đang mặc trên mình một bộ quần áo rộng thùng thình, như vậy có thể giấu bàn tay phải bị băng bó vào trong tay áo, né tránh việc lộ ra thêm một điểm nổi bật trên người.
Bây giờ còn khá sớm để hành động, Hướng Nhật tranh thủ đi kiếm một quán ăn bình dân kiểu truyền thống ở gần đó để lấp đầy cái dạ dày lõng bõng, sau đó mới có sức đi giải quyết cái tên hề thân vương kia.
Nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn không thể ngờ khi vào quán ăn bình dân lại gặp phải cô bé thơm mùi sữa, chính là cô bé làm thêm ngoài giờ trong nhà hàng nhỏ của lão đầu bếp béo Lão Lỗ Đức, hắn có thể đoán được cô bé đúng là sinh viên của trường đại học Paris.
Hiển nhiên cô bé thơm mùi sữa cũng phát hiện ra hắn, nàng đứng lên và không ngừng vẫy tay về phía hắn:
- Hướng tiên sinh, qua bên này, qua bên này!
Hướng Nhật chỉ đành lắc đầu cười khổ rồi đi sang đó:
- Khéo thật, ở đây cũng gặp được cô.
- Đúng vậy, thật trùnh hợp ha.
Cô bé thơm mùi sữa cười ngọt ngào, sau đó giới thiệu mấy người bạn ngồi cùng bàn với nàng, tất cả đều là sinh viên như nàng, ba nam hai nữ, nếu tính thêm cả nàng vào thì số nam nữ trong nhóm bằng nhau. Trong số họ chỉ có một người da vàng, còn lại đều là người da trắng. Sau khi giới thiệu xong xuôi, cô bé thơm mùi sữa mới nói:
- Hướng tiên sinh, tôi thấy anh cũng đến đây ăn cơm, không bằng chúng ta ngồi cùng nhau luôn?
Mấy người sinh viên bên cạnh cũng đều chuyển ánh mắt nhìn về phía hắn, nhất là nam sinh da vàng kia, trong mắt lại càng lộ ra vẻ cuồng nhiệt, dường như chỉ sợ hắn không đáp ứng, Hướng Nhật chỉ còn cách ngồi xuống.
- Vị bạn học này, xin hỏi anh cũng là người Trung Quốc?
Cô gái có chút tàn nhan trên mặt cất tiếng hỏi, có lẽ bởi vì thấy đối phương tuổi cũng không lớn, thế nên tưởng hắn cũng là du học sinh ở Paris.
- Đúng vậy.
Hướng Nhật cười nói, sau khi nói ra mấy lời này, hắn phát hiện nam sinh da vàng kia lại càng không thể kiềm chế sự kích động của mình.
- Ha ha, tôi đã sớm nhìn ra anh là đồng hương.
Nam sinh da vàng không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người xung quanh, hắn nắm lấy bả vai Hướng Nhật và nói bằng tiếng quốc ngữ:
- Tôi là người Sơn Đông, anh ở chỗ nào?
- Tôi là người Bắc Hải.
Hướng Nhật cũng dùng tiếng quốc ngữ trả lời, hắn có thể lý giải sự kích động của đối phương khi gặp đồng hương tại nơi đất khách quê người, việc này hắn cũng từng chứng kiến trên người cô bé thơm mùi sữa lúc trưa nay.
- Bắc Hải à?
Nam sinh da vàng lộ ra vẻ hoài niệm:
- Đấy là một thành phố lớn, tôi vẫn muốn đến đấy du lịch, nhưng chưa có cơ hội.
- Sẽ có cơ hội, chờ lần sau anh về nước là có thể rồi.
Hướng Nhật nói.
- Đúng, kỳ nghỉ đông tôi nhất định sẽ trở về rồi ghé thăm một chút.
Sinh viên da vàng này còn muốn nói gì đó nữa, nhưng cô bé thơm mùi sữa bên cạnh đã bất mãn cướp lời:
- Hoàng Tường, anh có thể không dùng tiếng quốc ngữ được hay không? Nơi này còn có sinh viên của quốc gia khác, bọn họ đều nghe không hiểu, chẳng nhẽ anh không cảm thấy như vậy rất mất lịch sự sao?
- Đúng, không sai.
Những lời này của nàng đều được mấy nam nữ sinh viên còn lại hưởng ứng.
Sinh viên được gọi là Hoàng Tường cười khổ:
- Trương Đình, cô nói vậy là xem tôi như địch nhân rồi còn gì.
- Ha ha.
Những người còn lại đều cười một trận thoải mái.
Hướng Nhật cũng muốn cười theo, nhưng lại thấy nhạt nhẽo không có gì đáng cười. Mọi người đang ngồi đều cười, hắn nếu không cười thì có vẻ hơi lập dị.
- Được rồi, bây giờ tôi xin trịnh trọng giới thiệu với mọi người vị tiên sinh này.
Trương Đình lên tiếng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, giọng nói cũng rõ ràng rành mạch, giống như muốn phát biểu điều gì đó trọng đại:
- Các bạn nhất định rất khó hiểu khi tôi gọi anh ấy là tiên sinh chứ không phải là bạn học, đúng không? Thật ra, các bạn ngàn vạn lần đừng tưởng anh ấy là sinh viên của trường chúng ta, anh ấy là ông chủ của một công ty! Lần này đến Paris là muốn thị sát chi nhánh ở nơi này!
Hướng Nhật không khỏi trách thầm cô nàng thư ký ngực bự lúc trưa thật nhiều chuyện, nếu không phải do nàng ta, thân phận của hắn cũng sẽ không lộ ra ngoài ánh sáng. Hơn nữa càng nghiêm trọng hơn chính là bị cô bé thơm mùi sữa trước mắt nghe được, nàng ta rõ ràng là có tiềm chất của một
"bà tám". Hơn nữa, hắn thấy làm ông chủ đứng phía sau một công ty cũng không có gì đáng để khoe khoang, thậm chí còn có chút khó chịu, có thể do ảnh hưởng bởi tâm lý không thích trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.
- Cái gì?
Các sinh viên ở đây đều kêu lên một tiếng kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía người nào đó cũng trở nên nóng bỏng, ngay cả sinh viên Hoàng Tường kia lộ ra vẻ không dám tin.
- Không thể ngờ phải không?
Cô bé thơm mùi sữa vẫn đang đắc ý:
- Còn lợi hại
hơn nữa cơ. Các bạn biết không? Đừng tưởng Hướng tiên sinh trông nhỏ con như vậy mà xem thường, một mình anh ấy có thể hạ gục mười mấy tên lưu manh, hơn nữa còn dùng một tay nắm cổ một tên còn cao lớn hơn anh ấy nhấc bổng lên.
Nếu việc nói lúc trước có thể làm mọi người tin tưởng, thì những lời bây giờ nàng đang nói lại khiến cho đám sinh viên cảm thấy có chút cường điệu, bởi vì bọn họ thật sự không thể tin được một người gầy yếu như vậy có thể đánh hạ mười mấy tên lưu manh, lại còn dùng một tay nhấc bổng một người trưởng thành. Điều này làm cho bọn họ hoài nghi liệu đối phương có phải làm việc trong nhà trẻ hay không - nếu đúng vậy thì đứa bé vài tuổi cũng có thể xem như là lưu manh rồi.
- Hướng tiên sinh, anh xem, bọn họ không hề tin lời tôi, anh chứng minh giúp tôi đi!
Cô bé thơm mùi sữa tức giận nói, hiển nhiên nàng ta rất bất mãn với biểu hiện trên mặt của mấy người bạn.
- Cô muốn tôi chứng minh giúp cô thế nào đây?
Hướng Nhật chỉ biết cười khổ.
- Đơn giản thôi, anh tóm lấy một người trong số bọn họ rồi nhấc bổng lên cho tất cả xem.
Cô bé thơm mùi sữa chỉ vào ba nam sinh viên đang ngồi.
Hướng Nhật toát mồ hôi lạnh, hắn thật không biết có nên
"khen ngợi" tính tình của cô bé thơm mùi sữa này không? Khi không tóm lấy một người nhấc lên? Nàng ta tưởng người ta là cái gì? Bánh bao chắc?
- Hướng tiên sinh, tôi cầu xin anh mà!
Nhìn vẻ mặt của đối phương, cô bé thơm mùi sữa còn tưởng rằng hắn không muốn làm như vậy nên chỉ còn cách hạ giọng năn nỉ, nàng cũng không muốn cả đời mình
"anh minh sáng suốt" rốt cuộc lại bị người ta gọi là kẻ bịp bợm chuyên ba hoa bốc phét.
- Được rồi, nhưng tôi nghĩ chúng ta nên tìm một biện pháp khác.
Nhìn vẻ cầu khẩn trong mắt cô bé, Hướng Nhật lòng mềm nhũn, hắn chỉ còn cách đáp ứng nàng.
- Hướng tiên sinh, anh thật tốt quá! Vậy chúng ta sẽ dùng phương pháp gì đây?
Khuôn mặt cô bé thơm mùi sữa vui vẻ trở lại, sau đó nàng vội vàng hỏi hắn.
Mấy nam nữ sinh viên bên cạnh đều lộ ra vẻ vô cùng hứng thú, bọn họ cũng muốn xem vị Hướng tiên sinh này có thần kỳ như cô nàng kia nói hay không.
Hướng Nhật cầm lấy một cái thìa bằng kim loại trên bàn ăn:
- Hay là tôi dùng cái này nhé?
- Hả?
Mấy người bên cạnh không hiểu gì cả, chẳng lẽ vị Hướng tiên sinh này muốn dùng cái thìa để chứng minh việc hắn có năng lực nhấc một người trưởng thành lên sao?
Cô bé thơm mùi sữa tỏ vẻ thất vọng:
- Hướng tiên sinh, anh không phải.
Nhưng nàng còn chưa kịp nói xong thì đã ngạc nhiên phát hiện cái thìa bằng kim loại cứng rắn trong tay đối phương cứ như biến thành bột mì vậy, hắn muốn nhào nặn như thế nào thì nó ra thế đấy.
- Á, trời ơi!
Mấy nam nữ sinh viên cùng bàn đều hô lên một tiếng kinh ngạc, cái này thật sự quá thần kỳ, chẳng lẽ là ma thuật sao? Một nam sinh đẹp trai trong đám có vẻ không tin vào ma quỷ nên cầm lấy cái thìa đã bị vo thành một khối kim loại kia, hắn cũng muốn bắt chước người nào đó làm điều tương tự, nhưng bất kể hắn dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể làm thay đổi hình dáng của khối kim loại, dù chỉ một chút.
- Hướng tiên sinh, tại sao lại như vậy?
Vẻ khinh miệt vừa rồi trong mắt mấy người sinh viên đã biến mất tiêu, tất cả đều được thay bằng vẻ sùng bái, đương nhiên cũng không thiếu một chút nghi ngờ.
Hướng Nhật không nói gì, hắn thò tay trái xuống dưới bàn rồi dùng chút sức, chỉ thấy nam sinh đang ngồi trên ghế bên cạnh hắn đột nhiên giống như bị cái gì đó nâng lên, rõ ràng trông cao hơn hẳn mọi người một đoạn.
- Á.
Nam sinh đó cả kinh, sau đó giống như không giữ được thăng bằng, chân tay khua loạn cả lên. Cũng may tay Hướng Nhật vững chắc, nên cũng không làm hắn ngã xuống.
Mọi người đều chú ý tới vẻ khác thường này, tất cả đều cúi đầu nhìn xuống cái chỗ ngồi đột nhiên bị nâng lên kia. Chỉ thấy vị Hướng tiên sinh thần kỳ kia đang đặt một tay phía dưới cái ghế, từ đó tất cả mới biết chuyện gì xảy ra, hơn nữa nhìn vào mặt hắn vẫn ung dung thoải mái cứ như không hề làm ra chuyện gì.
- Đây là công phu Trung Quốc sao?
Nam sinh đẹp trai đã tỉnh lại từ cơn khiếp sợ, vẻ mặt nhìn người nào đó cũng trở nên đầy khát vọng.
- Không sai, đây là công phu Trung Quốc.
Hướng Nhật đã sớm nghĩ ra lý do này, không ngờ đối phương lại nói ra trước, thế nên hắn cũng thuận theo mà khẳng định. Bất quá trong lòng hắn không khỏi âm thầm cảm kích Lý tiền bối (Lý Tiểu Long) đã làm cho công phu Trung Quốc vang danh thiên hạ, nếu không có sự cống hiến của ông ấy, sợ rằng công phu Trung Quốc trên đời này sẽ không được nổi danh như vậy.
- Bây giờ các bạn đã tin chưa?
Cô bé thơm mùi sữa đắc ý ngẩng cao đầu. Hừ, dám không tin bổn tiểu thư, lần sau cho tròng mắt các ngươi rớt luôn. Thực ra, vừa rồi nàng cũng kinh ngạc không kém gì những người bạn của mình, chỉ là lúc ấy mọi người đều đang nhìn màn biểu diễn thần kỳ kia nên cũng không chú ý tới nàng.
- Tin rồi, tin rồi.
Mấy người sinh viên gật đầu không ngừng, đột nhiên nam sinh đẹp trai kích động cầm lấy tay Hướng Nhật:
- Hướng tiên sinh, dù thế nào anh cũng nhất định phải nhận tôi làm đệ tử.
- Cái này sợ rằng không được.
Hướng Nhật nói, sau đó không chờ đối phương mở miệng hỏi mà nói tiếp:
- Nhưng tôi có thể giới thiệu cho anh một chỗ để học.
Vốn đang thất vọng, nam sinh đẹp trai lập tức sáng rực hai mắt:
- Vậy thật sự rất biết ơn anh, xin hỏi đó là nơi nào?
- Thiếu Lâm tự!