Vốn tưởng phải đi bộ tới cục cảnh sát, cũng may mới đi được một đoạn Hướng Nhật đã bị áp giải lên một chiếc xe jeep của cảnh sát, đồng thời hắn cũng biết luôn kẻ nào định gây phiền toái cho hắn, bởi vì hắn nhận ra người ngồi ở ghế lái phụ phía trên là thằng bạn học thời trung học
"trước kia".chính là tên Mã Thiên Hào trong nhà hàng Bao Sương bị hắn dẫm gãy xương bắp chân đến nỗi phải hôn mê. Lúc này thằng cặn bã vẻ mặt đang đắc ý nhìn hắn, trong mắt niềm khoái cảm dâng trào mãnh liệt vì trả được thù.
- Mã Thiên Hào?
Hướng Nhật nhếch môi cười mỉm một cách kín đáo, nếu thằng chủ mưu đã xuất hiện, như vậy hắn không cần phải lãng phí công sức để đi tìm.
- Hướng Quỳ!
Trong giọng nói Mã Thiên Hào tràn ngập hận ý sâu đậm, bởi vì tên trước mắt chẳng những làm hắn mất mặt trước đông đảo mọi người, mà còn làm cho chân hắn đến tận bây giờ vẫn phải bó thạch cao, trong lòng hắn sao không hận cho được?
- Không thể ngờ chứ gì? Hướng Quỳ. Trước kia tao đã từng nói, kẻ nào đắc tội với tao đều không có kết cục tốt đẹp. Thời trung học tao đã có thể xử lý mày, chứ đừng nói đến mày bây giờ, mày cứ chờ ngồi tù đi là vừa!
- Có thật không?
Hướng Nhật tỉnh bơ hỏi lại, rồi hắn nhìn thoáng mấy tên cảnh sát mặc thường phục, không biết vô tình hay cố ý nói:
- Bây giờ là xã hội pháp chế, mày có thể một tay che trời hay sao?
- Ha ha ha.
Mã Thiên Hào cười thật lớn, hắn nghe thế liền cho rằng đối phương hoàn toàn là một con chim non không hề biết xã hội tối tăm ra sao, loại người như thế là dễ bị đe dọa nhất:
- Hướng Quỳ, mày quả nhiên vẫn ngây thơ như ngày nào, mày cũng nên biết, tao nếu đã có thể khiến người ta bắt mày, đương nhiên sẽ có biện pháp khiến mày ngồi tù!
Nói tới đây, Mã Thiên Hào vỗ vỗ vào người thanh niên cao to lực lưỡng bên cạnh đang ngồi lái xe:
- Biết đây là ai không? Là anh trai của tao đấy, anh ấy tùy tiện tìm một lý do cũng có thể cho mày cái án ngồi bóc lịch tám đến mười năm.
Hướng Nhật nhún vai tỏ vẻ xem thường không thèm trả lời, cái loại rác rưởi cùi bắp như vậy hắn còn không để vào mắt, đồng thời hắn cũng chân thành hy vọng khi đến cục cảnh sát đối phương vẫn giữ được giọng điệu kiêu ngạo như thế này. Hơn nữa căn bản không cần đối phương thú nhận, thực ra từ lúc lên xe nhìn thấy tên cặn bã họ Mã Hướng Nhật đã biết tại sao lại có cảm giác quen thuộc với tên đội trưởng đội chống xã hôi đen thôi tha kia như vậy. So sánh tướng mạo của hai thằng cặn bã với nhau, quả thật có vài chỗ tương tự, nhất là con mắt gần như là từ một khuôn đúc ra, hơn nữa cả hai đều họ Mã, nếu như thế còn không đoán ra hai thằng có quan hệ máu mủ vậy Hướng Nhật sẽ không gọi là Hướng Nhật nữa, cứ đổi tên thành Hướng Bạch cho rồi. Bây giờ nghe đối phương chính miệng nói ra, chẳng qua chỉ chứng thực suy đoán của hắn mà thôi.
Thấy đối phương không nói lời nào, Mã Thiên Hào còn tưởng rằng đã dọa được đối phương, tuy nhiên hắn còn muốn thổi phồng chỗ dựa của mình thêm một chút, cho nên nhịn không được đắc ý nói:
- Biết tại sao ngày đó tao không lập tức tìm mày tính sổ không? Đó là vì anh trai tao đúng lúc ấy phải ra nước ngoài chấp hành nhiệm vụ, đến hôm nay mới về. Biết là nhiệm vụ gì không? Hắc hắc, là bắt một tên tội phạm giết người, tuy nhiên cuối cùng lại thất bại. Biết tại sao thất bại không? Đó là bởi vì cái tên tội phạm giết người kia bị anh trai tao xử đẹp
"đoàng" một phát, cho nên việc bắt người mới thất bại.
Nói tới đây, Mã Thiên Hào cho rằng thời cơ đã đến, khóe miệng nhếch lên cười âm hiểm nói:
- Hướng Quỳ, tao nghĩ mày cũng không muốn cả đời này bị giết đi như vậy chứ?
- Hả?
Trong mắt Hướng Nhật hiện lên ý đùa cợt, muốn dùng chuyện giết người như vậy để dọa mình? Trái lại hắn còn muốn xem thằng cặn bã này làm cái trò quỷ gì.
- Chẳng lẽ mày định bỏ qua cho tao?
- Đương nhiên! Nếu như mày biết điều chịu hợp tác.
Mã Thiên Hào nói, trong khi vẻ mặt giống như là đã thực hiện được âm mưu.
- Nói thử yêu cầu của mày xem.
Mấy lời của thằng cặn bã họ Mã đã làm cho Hướng Nhật cảm thấy hứng thú, thật sự hắn không biết chính mình có cái gì để đối phương có thể lợi dụng.
Ánh mắt Mã Thiên Hào chợt lóe lên một cái, rốt cuộc hắn cũng lộ ra mục đích thật sự:
- Ngày hôm đó không phải có hai con bé đi theo bên cạnh mày sao? Chỉ cần mày tặng bọn nó cho tao, chuyện mày dẫm gãy chân tao coi như xóa bỏ.
Thật đúng là biết cách tính toán.ánh mắt Hướng Nhật trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, thông thường đối với kẻ nào dám có ý đồ với bạn gái của mình, hắn đều đánh cho một trận không nương tay. Tuy nhiên bây giờ còn chưa phải lúc ra tay, đợi đến cục cảnh sát cho thằng kia tận mắt nhìn thấy chỗ dựa của mình sụp đổ rồi lâm vào cảnh tuyệt vọng, lúc đó hắn ra tay xử lý cũng không muộn. Hướng Nhật chính là người xấu xa như vậy, hắn thích ngắm nhìn dáng vẻ bất lực của con mồi, sau đó mới ra tay chấm dứt tính mạng của nó.
- Thế nào? Đồng ý hay không đồng ý? Nói đồng ý tao lập tức thả mày xuống xe, nói không đồng ý chúng ta tiếp tục đến cục cảnh sát.
Thấy đối phương lại không nói lời nào, Mã Thiên Hào uy hiếp một cách trắng trợn.
- Không đồng ý!
Hướng Nhật thản nhiên nói ra ba chữ, đến cục cảnh sát? Cũng chỉ mong có thế!
- Được lắm, Hướng Quỳ!
Khuôn mặt Mã Thiên Hào lập tức tối sầm, hắn không ngờ đối phương thật sự dám cự tuyệt:
- Đáng lẽ mày phải hiểu rõ, cho dù mày không đáp ứng tao, tao cũng có biện pháp chiếm được hai con bé ấy, đối với tao mà nói chẳng qua chỉ cần dùng chút thủ đoạn mà thôi, nhưng đối với mày thì sẽ không tốt đẹp như vậy đâu, bởi vì bắt đầu từ hôm nay mày phải ngồi tù suốt nửa quãng đời còn lại.Tao cho mày một cơ hội lần nữa, đây cũng là lần cuối cùng, mày rốt cuộc đồng ý hay không đồng ý?
Đồng ý và không đồng ý quả thật có khác nhau, bởi vì nó liên quan đến ké hoạch Mã Thiên Hào định thực hiện, nếu như đối phương đồng ý, chuyện này sẽ xử lý dễ dàng hơn nhiều. Chỉ cần chuẩn bị chút thuốc, rồi bắt tên này bỏ vào thức ăn của hai con bé kia, đến lúc đó chẳng phải mình muốn như thế nào cũng được sao? Hơn nữa sau đó còn có thể xoay ngược mọi chuyện, đổ tội tên này thấy tiền mờ mắt, đem các nàng bán cho mình, sau đó mình lại cho hắn một trận nhừ đòn, nói không chừng hai con bé kia còn đi theo mình luôn. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ tự sướng của Mã Thiên Hào, về phần có thể thành công hay không hắn cũng không để ý nhiều lắm, chỉ cần hai con bé kia lọt vào tay là được.
- Không đồng ý.
Hướng Nhật lập lại một lần nữa, đồng thời cố nén cơn tức giận muốn đánh người.
- Đcm mày!
Mã Thiên Hào giận dữ, hắn xoay người lại tung nắm đấm về phía Hướng Nhật. Có điều đối với trùm lưu manh mà nói, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Nhưng Mã Thiên Hào bị thanh niên cao to cường tráng bên cạnh ngăn lại:
- Thiên Hào, chú gấp cái gì, bây giờ nếu đánh mà để lại vết thương dễ nhìn ra thì không tốt lắm. Cứ về cục cảnh sát đã, đến lúc đó muốn ra sao thì ra, dù đánh hắn như thế nào cũng không kiểm tra ra vết thương được đâu!
Liếc mắt nhìn tên đội trưởng đội chống xã hội đen thối tha một cái, ánh mắt Hướng Nhật càng lạnh lẽo hơn, xem ra thằng cặn bã này cũng làm không ít chuyện xấu, nếu không sao có thể nói ra mấy lời tàn nhẫn một cách thản nhiên như vậy. Xe bắt đầu tăng tốc chạy nhanh hơn, Hướng Nhật hiểu rõ trong lòng mấy thằng này nhịn không được muốn dùng hình với mình lắm rồi, hy vọng đến lúc đó bọn nó còn có đủ sức để mà khóc.
Tên thanh niên cao to cường tráng và Mã Thiên Hào đều vô cùng tự tin, trong mắt bọn chúng Hướng Nhật đúng là một miếng thịt trên thớt, cho nên không môt ai chú ý đến việc trên mặt hắn không có vẻ gì là bối rồi, trái lại còn có chút ngoan cường bất khuất. Nếu như bọn chúng chịu khó quan sát cẩn thận một chút, có lẽ sẽ không bốc đồng đến như vậy.
Không lâu sau, chiếc xe jeep rốt cuộc cũng tới cục cảnh sát, Hướng Nhật bị mấy tên cảnh sát mặc thường phục áp giải xuống xe, trùng hợp chính là vừa đi vào cổng thì nhìn thấy cảnh sát viên Tiểu Ngũ đang vội vã đi ra ngoài, tuy nhiên khi nhận ra Hướng Nhật, hắn lập tức trở nên sửng sốt:
- Hướng.
Còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên phát hiện trên cổ tay đối phương đeo một bộ
"vòng tay" tinh xảo, hắn nhất thời kinh ngạc nhìn mấy tên cảnh sát đang áp giải Hướng Nhật:
- Các ngươi làm gì vậy?
- Tiểu Ngũ, ngươi biết hắn?
Từ vẻ mặt của tên cảnh sát trẻ tuổi, thanh niên cao to cường tráng dẫn đầu nhanh chóng nhìn ra chút manh mối, tuy nhiên Tiểu Ngũ cũng chỉ là một cảnh sát quèn, hắn còn chưa coi ra gì, cứ cho hai người quen biết nhau thì đã sao nào? Lần này giúp em trai hả giận, đó là chuyện đương nhiên phải làm, huống chi thằng em này cũng biết điều, để nhờ mình giúp đỡ đã biếu mình không ít
"quà", giờ không giúp
"người một nhà" thì giúp ai đây?
- Mã đội trưởng, chuyện này có phải là hiểu lầm gì hay không?
Tiểu Ngũ đúng là biết thân phận đích thực của Hướng Nhật, người này chỉ cần dậm chân một cái cũng đủ để làm cả cục cảnh sát chấn động, cho nên hắn bất chấp mọi giá cũng phải đứng ra nói giúp, thậm chí còn tiến lên mở còng tay cho vị lão đại kia.
Tuy nhiên thanh niên cao to cường tráng rõ ràng không để cho hắn làm vậy, hắn nói bằng vẻ mặt ngiêm túc chính trực:
- Tiểu Ngũ, ngươi làm gì thế? Muốn bao che cho nghi phạm à? Nói cho ngươi biết, cho dù nghi phạm có là người thân của ngươi, cũng không thể làm xằng làm bậy! Là cảnh sát, ngươi chắc biết thế nào là công tư phân minh, lúc nào cũng phải hết lòng phục vụ nhân dân, nhìn ngươi bây giờ mà giống một người đầy tớ của nhân dân sao? Nếu như không làm được, ngươi cứ về nhà làm ruộng đi là vừa!
Nói xong, không để ý tới phản ứng của đối phương, hắn phất phất tay với mấy tên thuộc hạ thân tín:
- Dẫn đi!
- Mã đội trưởng, ngươi nghe ta nói.
Tiểu Ngũ còn muốn cố gắng phân bua một chút, tuy nhiên lời nói không có mấy trọng lượng, thanh niên cao to cường tráng kia không để lời hắn vào tai, tiếp tục dẫn người vào phòng thẩm vấn.
Tiểu Ngũ thấy thế thì rất khẩn trương, hắn biết tên họ Mã kia chẳng có ý tốt gì, vạn nhất vị lão đại kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, như vậy hậu quả có thể là mọi người trong cục cảnh sát này đều theo đó mà gặp xui xẻo.
A! Đáng tiếc lúc này trong cục cảnh sát cũng không có vị thủ trưởng nào có khả năng làm chủ cục diện, mà chính mình lại không thể nói ra thân phận của vị lão đại kia, đây là do Thiết cục trưởng đã nhắc riêng với mình. Vừa nghĩ đến đây, Tiểu Ngũ lập tức không chút do dự chạy về nơi làm việc của mình, hắn lấy điện thoại rồi bấm một dãy số.
- Alo, Thiết cục trưởng, em là Tiểu Ngũ, chị mau mau trở về cục cảnh sát một chuyến.
Lúc này, hắn đã chẳng còn quan tâm đến việc phải dùng giọng lễ phép với cấp trên.
- Có chuyện gì sao?
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói hơi có chút bất mãn, xem ra là vì bị quấy rầy nên tức giận.
- Mã đội trưởng đã trở về, còn bắt theo một người, hắn.
- À? Là nghi phạm bị hắn bắt được sao?
- Không phải, Thiết cục trưởng. Người Mã đội trưởng bắt là Hướng tiên sinh, còn không cho em đứng ra nói giúp anh ấy, có thể.
"Cạch!" một tiếng, không đợi hắn nói xong, đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.
Mà Tiểu Ngũ cũng biết không thể cứ đứng đây mà chờ, sau khi buông điện thoại xuống, hắn chạy thật nhanh đến phòng thẩm vấn, hy vọng có thể kéo dài thời gian trước khi Thiết cục trưởng kịp trở về.
- Danh tính, tuổi, quê quán!
Bên trong phòng thẩm vấn, tên Mã đội trưởng cũng không tự mình thẩm vấn mà ngồi gần em trai thương lượng chuyện gì đó, chỉ phái một cảnh sát mặc thường phục ghi lại khẩu cung của cuộc thẩm vấn. Tên cảnh sát thẩm vấn sớm đã được lão đại nhắc nhở thành tích của lưu manh - kẻ nghi phạm tàn nhẫn bất nhân, cho nên giọng nói của hắn chẳng khách khí chút nào.
- Tôi nghĩ cái này.vị Mã công tử bên kia không phải biết rõ hơn tôi sao?
Hướng Nhật liếc mắt nhìn tên cặn bã họ Mã một cái, giọng nói đầy vẻ khinh bỉ. Thực ra hắn nói chính là lời thật, tên cặn bã họ Mã cùng học với
"hắn" từ hồi trung học, do vậy so với hắn hiện giờ sau khi chiếm chính cơ thể này thì thằng kia biết rõ ràng hơn nhiều.
- Ngươi thành thật khai báo một chút đi!
Tên cảnh sát mặc thường phục bắt đầu nổi giận, đương nhiên loại tình huống này không phải chưa gặp qua, làm cảnh sát một vài năm còn có loại nghi phạm nào mà còn chưa gặp? Tuy nhiên những tên tội phạm kiêu ngạo thường có bối cảnh đặc biệt hoặc thực lực mạnh, nhưng tên sinh viên đeo kính trước mắt này thì không có một trong hai thứ đó, đã vậy lại còn dám xúc phạm người có quyền thế, điều này làm tên cảnh sát thẩm vấn khó chịu đến cực độ, dường như có thể xăn tay áo dần cho tên nghi phạm kia bất cứ lúc nào.
- Khoan đã!
Mã Thiên Hào bên cạnh đột nhiên mở miệng ngăn hắn lại, rồi nhìn về phía Hướng Nhật đang bị còng tay, giống như không có chuyện gì:
- Hướng Quỳ, xem ra trước kia chúng ta cùng học chung lớp, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, chỉ cần mày đáp ứng.
Lúc này, tiếng đập cửa dồn dập vang lên cắt đứt lời hắn:
- Mở cửa, mở cửa, Mã đội trưởng, các anh ngàn vạn lần không nên xằng bậy.
- Đội trưởng, là Tiểu Ngũ.
Tên Mã đội trưởng chưa mở miệng thì một kẻ thân tín của hắn liền báo cáo.
- Không cần để ý đến hắn.
Tên Mã đội trưởng khoát tay khinh thường nói, loại quèn như thế hắn không để vào trong mắt:
- Phỏng chừng là cầu khẩn cho thằng này, mịa kiếp, thật bực mình! Ông chuẩn bị đuổi nó ra khỏi cục!
Hắn nói xong lời cuối cùng mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn, lời hắn nói không trực tiếp chỉ tên ai, nhưng mọi người ở đây đều hiểu người đó viên cảnh sát Tiểu Ngũ kia.
Thấy màn gõ cửa làm gián đoạn lời mình đã qua, Mã Thiên Hào mới tiếp tục nói:
- Hướng Quỳ, đây chính là cơ hội cuối cùng, mày nếu muốn tự do thì nên làm việc đó, nếu không thì mày chuẩn bị chịu khổ bị ốm đòn đi là vừa.
- Cho tao hỏi mày một câu, đến cùng thì mày có mấy lần cuối cùng muốn nói với tao vậy?
Hướng Nhật hỏi mặt đầy vẻ trào phúng. Nếu đã vào tới cục cảnh sát, hắn cũng không cần phải tiếp tục kìm nén, mặc dù không rõ nữ sĩ quan cảnh sát tại sao chưa chạy tới, nhưng trước đó phải giáo huấn mấy cái thằng cặn bã này một phen:
- Muốn cho tao ốm đòn à, không cần khách khí, cứ việc tự nhiên.
Nói xong, Hướng Nhật nhún vai, dáng vẻ cực kỳ coi thường đối phương. Thực ra, hắn đã muốn tận tình giáo huấn cái lũ cặn bã này, sở dĩ hắn chưa động thủ là vì hắn muốn dụ dỗ đối phương ra tay trước. Dù sao đây cũng là nhà của bà xã Thiết Uyển, hắn không thể làm cho nàng khó xử, tội đánh cảnh sát không phải là nhẹ, nhưng nếu
"đối phương động thủ trước", theo lý mà nói đến lúc đó hắn cũng có thể tranh cãi trắng đen một phen.
Quả nhiên, giọng nói kiêu ngạo của lưu manh đã chọc giận mấy thằng cặn bã, Mã Thiên Hào muốn nhảy tới đá, lại bị thằng anh kéo lại:
- Thiên Hào, gấp cái gì, tìm quyển sách để ở trên rồi đánh.
Nói xong, tên Mã đội trưởng cặn bã liền nháy mắt với người đối diện, lập tức có một người cầm quyển danh bạ điện thoại đến gần.
- Vẫn là đại ca nghĩ chu đáo!
Mã Thiên Hào nham hiểm cười, hắn tất nhiên biết ý tứ của đại ca mình, có cuốn sách này cho dù kiểm tra cũng nghiệm không ra thương tích gì, bên ngoài da sẽ chẳng để lại dấu vết. Thuận tay nhận cuốn danh bạ điện thoại, Mã Thiên Hào để nó ngay ở ngực của lưu manh đang muốn đánh xuống.
Cũng không ngờ lại thêm một trận đập cửa dồn dập hơn lúc nãy vang lên, hơn nữa hình như còn có người muốn phá cửa xông vào.
- Tiểu Ngũ, ngươi muốn tạo phản hả?
Tên Mã đội trưởng cặn bã lớn tiếng hét to, hắn cảm giác được chuyện này tuyệt đối là một sỉ nhục lớn, mới đi ra ngoài có vài ngày thôi mà có người dám khiêu khích đến cái uy của hắn như vậy, quả thực thằng kia đã chán sống!
Nhưng ngoài cửa lại vang lên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến cho hắn phát sợ:
- Mã Long, mở cửa ra cho ta!
- Thiết cục trưởng?
Tên Mã đội trưởng cặn bã sửng sốt, nhưng lập tức tỉnh táo lại, đồng thời cản thằng em:
- Thiên Hào, trước hết đừng động thủ, cục trưởng của anh tới.
Nói xong, hắn vội vàng chạy ra mở cửa.
Song không đợi hắn mở cửa, cánh cửa bị công phá mở ra, một đoàn cảnh sát hùng hổ tiến vào, dẫn đầu là một nữ cảnh sát xinh đẹp.
Mã Thiên Hào cũng bởi vì đối phương tiến vào quá đột ngột, quyển danh bạ điện thoại trên ngực Hướng Nhật cũng chưa kịp giấu đi, thế nên màn kịch này đã được đông đảo cảnh sát nhanh chóng chứng kiến.
Dưới tình huống này, người nào cũng biết xảy ra chuyện gì, loại tra tấn lấy cuốn danh bạ điện thoại để lên lồng ngực mà đánh không phải bọn họ chưa thử qua, thậm chí còn trực tiếp dùng cả quyền cước, nhưng mấu chốt cũng phải xem xét rõ đối tượng là ai. Hiện tại bị bắt ngay tại trận thế này thì không thể phi tang vật chứng, mà người bắt quả tang lại chính là thủ trưởng, tên bị bắt quả tang chết chắc. Nếu lưu manh xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ đem cả cục cảnh sát chôn chung với hắn à. Nghĩ tới đây, đám cảnh sát chung quanh không khỏi thống hận cái tên to gan lớn mật họ Mã kia, đồng thời cũng hy vọng đống nghiệp của mình chưa đụng tới cái tên
"thái thượng hoàng" này, nếu không thật sự chỉ có đường
" A di đà Phật" cầu khẩn thằng đồng nghiệp.
Thực ra, sự lo lắng của đám cảnh sát thực sự dư thừa, bởi vì lưu manh không bị thêm thương tích nào, hơn nữa hắn còn đang lên kế hoạch chuẩn bị đánh đám cảnh sát thẩm cung mình một trận, đáng tiếc lại bị người xông tới phá hủy kế hoạch. Đương nhiên điều này cũng không có thể trách lũ cặn bã kia, cứ tưởng dễ ăn hiếp hắn, chúng không biết hắn có thực lực siêu cường.
Nhưng ngay cả Thiết Uyển cũng quên khuấy mất thực lực biến thái của hắn, nàng vội vàng chạy tới trước mặt hắn:
- Hướng Quỳ, anh có sao không?
Vừa nói, tay vừa sờ nắn toàn thân lưu manh, nàng muốn xác định xem hắn có bị thương chỗ nào không.
- Anh không có việc gì.
Hướng Nhật cũng không hy vọng nữ sĩ quan cảnh sát lo lắng cho hắn quá, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng để trước ngực, ra vẻ ủy khuất nói:
- Cũng may là mọi người tới kịp trước khi tên kia định ra tay, nếu không anh có thể đã.
Câu nói tuy chưa hết, nhưng ở đây mọi người đều không khó khăn gì đoán ra thâm ý của hắn, dù sao câu này cũng không phải cao thâm gì cho cam.
Thiết Uyển nhìn thấy tay lưu manh bị còng, đồng thời nhìn bên phía tay phải bị băng bó, màu trắng của băng gạc còn có chút màu đỏ sậm thấm ra, ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo. Nàng ngẩng đầu lên nhìn tên Mã đội trưởng cặn bã dường như đã ý thức được chuyện không hay đang xảy ra, hỏi:
- Mã đội trưởng, chuyện này là thế nào?
Nói xong nàng phân phó cho Tiểu Ngũ mở còng tay cho lưu manh.
Tên Mã đội trưởng cặn bã trong lòng sợ hãi, hắn không ngờ lại bắt ngay thằng nhóc có quan hệ mập mờ với cục trưởng. Ở đây ai cũng biết được hai người có quan hệ không đơn giản, ngay cả sự ghen ghét dâng lên cũng bị đè xuống, hắn vội vàng giải thích:
- Thiết cục trưởng, cô hãy nghe tôi nói, chuyện là như thế này.
Tuy trong lòng vẫn có chút không yên tâm, nhưng đã đến nước này tên cặn bã họ Mã cũng chỉ biết dùng chiêu cũ, lấy lý do nghi phạm
"bạo lực đả thương người", hắn hy vọng có thể miễn quá một kiếp, huống chi tên kia đích thực có đánh người tại giữa nhà hàng, có nhân chứng ở đây, hắn cũng an tâm một chút. Không thể không nói tên cặn bã lại nghĩ một cách chu đáo đến thế, nhưng hắn lại quên nữ sĩ quan cảnh sát trong lòng cơn giận đang sôi trào. Bạo lực đả thương người? Ngươi nói
vậy là phải vậy sao? Từ lúc nhìn thấy lưu manh bị
"bạo lực" thẩm vấn, hơn nữa tay phải chỗ bị thương dường như có chút đỏ sẫm do máu ứa ra khi bị còng, Thiết Uyển giống như mất đi lý trí, thề đem tên Mã đội trưởng nghiêm trị một phen.
- Có đúng không?
Thiết Uyển lạnh lùng nhìn tên cặn bã họ Mã, đối với lời khai từ miệng hắn nói nghi phạm
"bạo lực đả thương người" nàng cực kỳ rõ, bởi vì lúc ấy nàng cũng ở trong nhà hàng, mặc dù nàng xuất hiện sau khi xảy ra chuyện một chút, nhưng cũng biết đối phương nói như vậy không phải quá khoa trương. Thế nhưng điều không thể tha, thứ nhất đó là cho dù muốn bắt người thì tên kia cũng phải xin qua chỉ thị của nàng, hơn nữa hắn còn chuẩn bị lạm dụng tư hình, căn bản đây là việc trả thù cá nhân! Nghĩ tới đây, Thiết Uyển liếc mắt nhìn sang tên nam nhân bị bó thạch cao ở chân, đang muốn nói cái gì đó.
Đột nhiên có một cảnh sát viên trẻ tuổi hớt ha hớt hải xông vào, còn chưa đi tới nơi đã vội vàng báo cáo:
- Thiết.Thiết cục trưởng, ngoài.bên ngoài.đến, tới.thiệt nhiều người.
Nếu đã nói rất đông người đương nhiên không thể chỉ có vài người, khi Thiết Uyển dẫn theo thủ hạ xuất hiện trước cổng cục cảnh sát, bên ngoài đông nghịt người, ít ra cũng đến bốn, năm mươi tên đã vây kín cổng cục cảnh sát. Hơn nữa tất cả đều đồng loạt mặc một bộ Âu phục màu đen, chỉ thiếu mỗi nước không cầm khẩu AK - 47 trên tay để tấn công cục cảnh sát, người nào người nấy đeo kính đen, hai tay chắp lại để sau lưng, cứ như sợ người khác không biết bọn họ là một tổ chức có kỷ luật.
Giữa biển người mặc quần áo màu đen, tên dẫn đầu nổi bật chói mắt nhất, bởi vì chỉ có một mình hắn mặc một bộ Âu phục màu trắng, đeo ca - vát cũng màu trắng, hắn chẳng khác nào
"hạc giữa bầy gà".
Tên mặc bộ đồ màu trắng khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, khuôn mặt khôi ngô, thân hình cao lớn trông rất phong độ, có thể nói giống hệt loại thần tượng bảnh bao đi trên đường có thể khiến phần đông các cô gái hét lên hâm mộ.
Thiết Uyển liếc mắt nhận ra ngay tên này là kẻ cầm đầu đám người mặc Âu phục màu đen, trong lòng nàng vốn đang rất khó chịu vì việc lưu manh bị bắt cho nên giọng nói của nàng lúc này lạnh như băng:
- Ngươi là ai? Mang nhiều người như vậy tới đây làm gì? Muốn tấn công cơ quan nhà nước à?
- Quan lớn đừng hiểu lầm, chúng tôi đều là người dân lương thiện, sao có thể làm chuyện phi pháp được?
Thần tượng bảnh bao nở một nụ cười có thể mê chết người mà không cần đền mạng. Từ lúc một đám cảnh sát xuất hiện, hắn đã chú ý đến nữ sĩ quan cảnh sát đi đầu, mặc dù sớm nghe nói cục trưởng cục cảnh sát ở khu Đông thành là một đại mỹ nữ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy quả thật hắn vẫn phải kinh ngạc một phen.
Thiết Uyển hừ lạnh một tiếng, coi khuôn mặt tươi cười có thể mê chết người không cần đền mạng của đối phương không có tí kilogram nào:
- Ta cảnh cáo ngươi một lần, nhanh chóng giải tán đám người này cho ta, nếu không cũng đừng trách ta không khách khí!
Trong tình huống này, Thiết Uyển đương nhiên không cho phép nhiều người như vậy bao vây quanh cổng cục cảnh sát, bị người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ thế nào? Nói không chừng còn tưởng tổ chức xã hội đen muốn tấn công cục cảnh sát, cho dù sự việc không phải như thế, hơn nữa, đối với cảnh sát việc như vậy xảy ra cũng cực kỳ mất mặt.
- Người đương nhiên tôi sẽ dẫn đi.
Thần tượng bảnh bao nói một cách đều đều, giống như chưa hề nhìn thấy con mắt bốc lửa của nữ sĩ quan cảnh sát:
- Có điều hôm nay tôi đến đây muốn bảo lãnh một người, hy vọng quan lớn có thể nể mặt.
- Ngươi đang uy hiếp ta sao?
Sở dĩ Thiết Uyển chọn nghề cảnh sát chính là để mình có thể góp phần trừ bạo an dân, hay nói thẳng ra tinh thần chính nghĩa của nàng rất cao, giờ đây bị người ta trắng trợn uy hiếp, nàng sao không phẫn nộ cho được, thậm chí còn muốn ngay lập tức rút súng ra.
Đám thủ hạ cấp dưới bên cạnh đương nhiên biết thủ trưởng của mình là dạng người như thế nào, thấy nàng bị chọc giận, ai cũng cảm thấy toát mồ hôi lạnh giùm cho tên mặt trắng đối diện. Mặc dù đối phương mang theo không ít người, hơn nữa xem chừng tất cả đều có giắt
"đồ chơi" trong người, nhưng thủ trưởng cũng không phải người dễ bắt nạt, ngẫm lại xem, nàng mới có ngần ấy tuổi mà có thể ngồi lên chức cao như vậy, không có hậu thuẫn mạnh mẽ phía sau làm sao được? Hơn nữa mọi người cũng đều biết ít nhiều về gia thế của nàng, đó là một đại nhân vật mà ngay cả thị trưởng cũng không dám vuốt râu hùm.
Đáng tiếc thần tượng bảnh bao không có vẻ gì là bị hù dọa, hắn vẫn như trước nói một cách nhã nhặn lịch sự:
- Đây không phải đang uy hiếp quan lớn, tôi đã nói là tới để bảo lãnh một người, quan lớn chẳng lẽ không thông cảm một chút được sao?
- Thông cảm?
Thiết Uyển tức quá hóa cười:
- Ngươi cho rằng đây là nơi nào?
- Cục cảnh sát.
Thần tượng bảnh bao vẻ mặt thoải mái trả lời, giống như nói về một việc chẳng liên quan gì đến chuyện đang xảy ra.
- Biết là cục cảnh sát còn dám làm càn?
Thành thật mà nói, từ xưa tới nay đây là lần đầu tiên Thiết Uyển nhìn thấy một người cao ngạo đến vậy, nàng đang muốn ra lệnh cho đội cảnh sát đuổi đám người bao vây cục cảnh sát đi. Đột nhiên một cảnh sát trung niên tiến lại gần Thiết Uyển ghé vào bên tai nàng nói nhỏ vài câu. Sắc mặt Thiết Uyển chợt trở nên nghiêm trọng, nàng nhìn thẳng vào tên mặc bộ đồ màu trắng đối diện:
- Ngươi là con trai của An lão hổ?
- Tôi là An Ổn, mong quan lớn chiếu cố nhiều hơn!
Thần tượng bảnh bao vừa chắp tay cung kính vừa khiêm nhường nói.
Người bên ngoài đột nhiên ồn ào hẳn lên, đương nhiên cũng không phải bởi vì cái tên
"An Ổn" mà bởi vì nghe đến tên
"An lão hổ" thật sự như tiếng sấm bên tai. Tại Bắc Hải, anh có thể không biết người giàu nhất Bắc Hải là ai, cũng có thể không biết thị trưởng Bắc Hải là ai, nhưng một khi đã nhắc tới đại danh
"An lão hổ", thật sự không một người nào lại không biết. Kể cả mấy đứa bé còn đang học tiểu học cũng đều nghe nhắc đến đại danh này, bởi vì hồi nhỏ bố mẹ luôn dùng đến cái tên này để dọa bọn chúng mỗi khi chúng bướng bỉnh không chịu nghe lời, nếu nói nó có thể dọa đứa bé đang khóc đêm phải nín cũng không cường điệu cho lắm.
Ngay cả Hướng Nhật vừa rồi đi ra và đang đứng bên cạnh nữ sĩ quan cảnh sát cũng có chút biến sắc. Thực ra từ lúc còn là lão đại và suốt ngày tập trung đầu óc vào việc kiếm tiền trên thị trường tài chính, Hướng Nhật cũng đã nghe qua đại danh
"An lão hổ", cái tên này so ra thì khác hẳn với cái tên không mấy tiếng tăm Bàn Long Hội - Bắc Hải đệ nhất đại bang mà lúc đầu hắn nghe được. Mặc dù
"An lão hổ" không thành lập bang hội, nhưng quả thực ông ta đúng là người đỡ đầu của toàn bộ giới xã hội đen toàn Bắc Hải. Chỉ có điều lão hổ này khi công thành danh toại lại đột nhiên
"rửa tay gác kiếm", sau đó chỉ chuyên tâm vào làm ăn buôn bán, tuy nhiên từ đó càng làm càng lớn, mà quan hệ của lão hổ với cả hai giới hắc bạch cũng càng phức tạp, thế nên người ta ngầm gọi ông ta là
"vua Bắc Hải".
Thiết Uyển cũng e ngại người này vài phần, mặc dù bản thân nàng không sợ, nhưng cấp dưới, thủ hạ của nàng thì khác,
"An lão hổ" không dám tìm nàng để trả thù, nhưng lại có thể gây phiền toái cho những người này. Tuy nhiên sau khi nghe đối phương nói tới đây để bảo lãnh cho một người, Thiết Uyển cũng tò mò muốn biết rốt cuộc ai có thế lực lớn đến nỗi có thể khiến
"An lão hổ" phái con trai mình đến bảo lãnh, đồng thời trong lòng nàng còn có một suy nghĩ khác.
- Được thôi! Nói thử xem người ngươi muốn bảo lãnh là ai? Có lẽ ta thật sự có thể 'thông cảm' một chút.
Thiết Uyển cắn răng nói, nếu như để ta biết là tên khốn kiếp nào, chờ xem ta xử lý hắn như thế nào! Nàng đã hạ quyết tâm, người nàng sẽ không thả, nghĩ mà xem, người được
"An lão hổ" bảo lãnh đương nhiên cũng không phải hạng tốt lành gì cho cam, nếu thả ra chỉ có thể làm tăng tỉ lệ phạm tội mà thôi.
Tuy nhiên nữ sĩ quan cảnh sát vừa mới hạ lời thề xong lập tức tự động quên béng ngay sau đó, bởi vì đối phương nói một câu:
- Hắn tên là Hướng Quỳ, bị một cảnh sát tên là Mã Long bắt về đây.
- Cái gì?
Thiết Uyển sửng sốt, ngay sau đó với vẻ mặt phức tạp nàng quay sang đánh giá lưu manh, hình như muốn từ trong đó tìm ra chút đầu mối.
Tên Mã đội trưởng bị nêu đích danh toàn thân run rẩy, bởi vì đây không thể là chuyện tốt dành cho hắn, đối phương nếu muốn bảo lãnh cho một người bị bắt, đương nhiên quan hệ giữa bọn họ không đơn giản, mà chính mình lại dẫn theo thủ hạ đi bắt người về, thế này không phải quá rõ ràng là mình đang chống lại đối phương sao? Nếu là mấy tiểu bang hội bình thường thì hắn chẳng quan tâm, nhưng đây là người mà
"An lão hổ" muốn bảo lãnh, mình lấy cái gì đấu lại người ta, đừng nói mình chỉ là một cảnh sát cấp bậc không cao, cho dù có cao hơn vài cấp cũng phải nhún nhường vài phần. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi hối hận mình quá lỗ mãng, đồng thời cũng oán hận luôn thằng em trai xúi mình đi làm việc này, chính mình cũng không điều tra kỹ càng đã bắt người về cục, còn thiếu chút nữa tra tấn, dụng hình với đối phương. Cũng may là Thiết cục trưởng tới kịp, nếu mình thật sự đánh người, cứ lấy thủ đoạn của
"An lão hổ" mà xét, không chừng ngày mai mình sẽ không còn nhìn thấy ánh mặt trời. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy sợ hãi, đồng thời hắn nhớ lại tình cảnh khi thủ trưởng nhìn thấy thằng ôn con bị mình bắt về, dù là người mù cũng có thể nhìn ra quan hệ hai người không bình thường, xem ra cái nghề kiếm sống của mình đến đây là chấm hết, nhưng có một điều hắn nghĩ mãi chưa ra: rốt cuộc mình đã chọc tới đại nhân vật nào?
Biểu hiện bi thảm nhất vẫn là Mã Thiên Hào, thằng ôn này vốn ỷ vào thế lực của anh trai để tác oai tác quái, tuy nhiên khi nghe đến tên
"An lão hổ" thì hắn suy sụp hẳn, lại bắt gặp ánh mắt tràn ngập hận ý của anh trai bên cạnh đang nhìn sang, trong lòng càng thêm run sợ, thiếu chút nữa là tè ra trong quần.
Vẻ mặt Hướng Nhật như người đến từ sao Hỏa, bản thân mình có quan hệ với
"An lão hổ" như vậy từ lúc nào? Hơn nữa xem những người này không hề ngại đối đầu với cảnh sát, sợ rằng không đạt được mục đích sẽ không chịu thôi. Nhưng mà.chờ một chút! Hướng Nhật giật nẩy người, là họ An? Chẳng lẽ lại có dây mơ rễ má gì với cô nàng họ An? Có điều trước nay mình luôn quát mắng nàng ta thậm tệ, nàng ta còn có thể lấy đức báo oán mà giúp mình sao?
Nhưng nếu không phải nàng ta, hình như mình cũng chẳng quen biết ai họ An nữa.
Hướng Nhật đang nghĩ ngợi đột nhiên cảm giác ở bên cạnh có một ánh mắt sắc như dao bắn về phía mình, hắn giương mắt nhìn lại thì phát hiện ra là nữ sĩ quan cảnh sát. Lúc này nàng đang nhìn hắn bằng vẻ nghi hoặc xen lẫn với chút tiếc hận kiểu không thể biến sắt thành thép, Hướng Nhật lập tức nhớ ra nữ sĩ quan cảnh sát cực kỳ căm ghét những người trong xã hội đen, trùm lưu manh như
"An lão hổ" là loại nàng coi khinh nhất. Để tránh nữ sĩ quan cảnh sát có gì đó hiểu lầm, Hướng Nhật cảm giác là nên nói rõ việc mình không có quan hệ gì với tên mặt trắng đang muốn bảo lãnh cho mình thì tốt hơn:
- Xin hỏi, anh bạn xưng hô như thế nào? Tại sao lại muốn bảo lãnh cho tôi?
Mặc dù hỏi hơi thẳng một chút, hơn nữa cũng dễ làm người có ý tốt đến bảo lãnh mình xuất hiện cảm giác
"chó cắn Lữ Đồng Tân" (1), nhưng Hướng Nhật cũng không quản nhiều như vậy, được bà xã tín nhiệm vẫn phải đặt ở vị trí thứ nhất. Hắn hỏi như vậy chính muốn nói rõ với nữ sĩ quan cảnh sát rằng mình không quen biết
"An lão hổ" gì đó, thế này so với việc trực tiếp giải thích với nàng mình không quen biết
"An lão hổ" thì hiệu quả hơn nhiều.
Quả nhiên, Thiết Uyển nghe thế trong lòng liền thở phào một hơi. Đồng thời hai tên anh em họ Mã cũng có cảm giác tương tự, chỉ cần người kia không có quan hệ với
"An lão hổ", như vậy an toàn của bọn họ có thể không phải lo ngại nữa.
- Cậu chính là Hướng Quỳ?
Thần tượng bảnh bao hình như cũng không quá để ý đến câu hỏi trực tiếp không có chút ý tứ nào của Hướng Nhật, hắn chỉ cau mày nhìn nam nhân trẻ tuổi vừa lên tiếng. Cảm giác đầu tiên thân hình đối phương quá kém cỏi, không xứng với em gái của mình chút nào. Thứ hai, tướng mạo cũng không có gì xuất sắc, phải nói là quá bình thường, hơn nữa nhìn sơ là biết không phải loại người phú quý có thể cho em gái ăn ngon mặc đẹp. Thật không rõ tại sao cô em gái hết lần này đến lần khác luôn cho rằng nam nhân là một đám giả dối lại vừa ý chịu đèn thằng nhóc này. Tuy nhiên đã đồng ý thay ông già tới đây cứu người, đương nhiên hắn sẽ không nửa đường rút lui, nhưng hắn cũng không còn hứng thú với thằng
"con rể tương lai" nghe từ miệng ông già nữa. Sau khi hỏi xong hắn không thèm nhìn lưu manh thêm một cái nào quay sang nói với nữ sĩ quan cảnh sát:
- Quan lớn, cô định thế nào? Tôi bảo lãnh hắn không có vấn đề gì chứ?
- Không thành vấn đề.
Cho dù rất khó chịu với đám người này, nhưng nói thế nào bọn chúng cũng đến để giúp lưu manh, Thiết Uyển đương nhiên không cự tuyệt. Hơn nữa mặc dù nàng có lòng thả lưu manh, nhưng lại chưa nghĩ ra biện pháp nào thật tốt, dù sao việc lưu manh hành hung đánh người bị thương cũng là chuyện có thật, chỉ không khoa trương như mấy lời của nạn nhân nói mà thôi. Còn một điều quan trọng hơn, mới vừa rồi trong phòng thẩm vấn thiếu chút nữa là nàng nói ra mấy lời không được ổn thỏa cho lắm, dù sao nàng cũng là cục trưởng, trước mặt nhiều cấp dưới như vậy lại công khai đi bao che cho một người, ít nhiều gì nàng cũng có chút ngượng ngùng, bây giờ có người tình nguyện bảo lãnh cho hắn, nàng coi như là tìm được cách xuống thang. Về phần tại sao đối phương không quen lưu manh mà lại bảo lãnh cho hắn cứ tạm thời bỏ qua một bên, chờ mọi chuyện trôi qua rồi hỏi hắn cho rõ ràng cũng không muộn.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại có người đến phá đám, chỉ nghe một âm thanh dõng dạc vang lên:
- Tôi phản đối!