Ăn cơm chiều xong, sau một lúc nghỉ ngơi Hướng Nhật liền vội vàng kéo Sở Sở vào phòng ngủ, thi hành một câu nói hay và nổi danh: ngủ sớm dậy sớm. Ai cũng đều biết hắn đang muốn gì, Thạch Thanh thì đỏ mặt, An đại tiểu thư thì 'xì' một tiếng khinh miệt. Quả nhiên không lâu sau, bên trong vang lên
"âm thanh kỳ quái", hình như là thứ ngôn ngữ phổ biến
"ah, oh, ưmh." mà các đôi tình nhân hay dùng, làm cho người nghe đỏ mặt, trống ngực đập như ngựa phi. Vì không muốn
"bị ảnh hưởng" nên hai người đẹp bên ngoài chỉ còn cách vặn lớn âm thanh của TV lên mức cao nhất có thể!
Vài ngày qua đã không cùng nữ nhân thân mật
"trau dồi" tình cảm cho nên Hướng Nhật đặc biệt hung hãn, vừa mới nghỉ ngơi dưỡng sức chưa bao lâu thì hắn lại dựng thương leo ngay lên ngựa chiến tiếp. Tuy nhiên hắn cũng không phải một người đàn ông thô lỗ, triền miên ân ái nhưng hết sức dịu dàng, làm cho bạn tình vui sướng khoái cảm đồng thời hắn cũng có thể đạt được thỏa mãn. Đôi tình nhân quấn lấy nhau gần hai giờ, Sở Sở đã ngủ say ngáy pho pho, còn Hướng Nhật sinh lực vẫn còn dồi dào. Chuyện này không thể trách hắn, hắn mới ngủ thẳng một giấc tám tiếng, hiện tại mới qua muời một giờ đêm một chút, hắn không buồn ngủ chút nào. Nhẹ nhàng hôn lên trán của Sở Sở khi nàng đã chìm vào mộng đẹp, Hướng Nhật mặc một cái quần ngủ dài và cái áo thun ba lỗ đi ra khỏi phòng, hắn chỉ còn cách dán mắt vào các chương trình đang phát trên TV để đốt thời gian còn lại.
Bên trong phòng khách âm thanh thật kinh thiên động địa, hai cô nàng kia còn chưa ngủ, Hướng Nhật lại gần hai nàng nói:
- Các cô xem TV có cần mở âm thanh to đến vậy không hả?
Hai nàng đang chăm chú xem TV nên hiển nhiên bị dọa giật nẩy người, sau lưng đột nhiên xuất hiện tiếng nói làm cho trống ngực các nàng nhảy thót một cái, Thạch Thanh vỗ nhẹ nhẹ ngực mình nói:
- Sư phụ, anh hù chết em mà!
An Tâm thì miệng mồm thẳng như ruột ngựa, môi chề ra, giọng nói châm chọc chích đốt lưu manh:
- Ngươi không phải nói muốn ngủ sớm dậy sớm sao? Tại sao bây giờ lại đi ra đây?
- Cô mở âm thanh lớn như vậy, tôi có thể ngủ được à?
Hướng Nhật cũng chẳng có chút cảm giác xấu hổ nào. Thực ra, mới vừa rồi bởi vì âm thanh TV bên ngoài quá lớn, làm hại hắn đang lúc say sưa ân ái lại còn phải nghe các tạp âm, làm hắn không thể tập trung giảm mất độ phê.
Thật ra đó chỉ là một câu trách móc rất bình thường, nhưng khi lọt vào tai của hai nàng nó lại mang một ý nghĩa khác hẳn. Muốn nói âm thanh to à! Cũng không phải chính các ngươi khiêu khích trước sao? Tuy nhiên da mặt của hai nàng cũng không có dày như lưu manh nên không dám hùng hồn nói ra.
Thấy hai nàng đều cúi đầu không lên tiếng, Hướng Nhật khà khà đặt mông ngồi xuống ghế sa lông, thật là khéo làm sao vị trí hắn ngồi lại
"vừa vặn" lọt vào ngay giữa hai nàng, sau đó một tay đoạt lấy cái điều khiển từ xa từ trên tay An Tâm, vặn nhỏ âm thanh của TV lại.
- Ngươi làm gì!
An Tâm khó chịu, cố không muốn truy cứu cái vấn đề vị trí ngồi của hắn, đưa tay đoạt lại cái điều khiển từ xa, hướng về phía TV muốn vặn âm thanh to lên.
Hướng Nhật cũng không so đo, chỉ nói một câu:
- Sở Sở vừa ngủ thiếp đi, không nên ầm ĩ đánh thức nàng.
- Ta sẽ không nghe lời ngươi!
An Tâm miệng nói vậy, nhưng cũng chỉ vặn âm thanh tăng lên một bậc, có vặn tăng lên cũng coi như không vặn.
Hướng Nhật mỉm cười, xem ra cô nàng An Tâm này cũng không phải điên đến trình không còn thuốc chữa, ít nhất về phương diện nhân tính vẫn còn đáng được xem xét để cứu vớt. Nhìn đồ đệ ngồi ở bên người, Hướng Nhật mở miệng bắt chuyện:
- Tiểu Thanh, em còn chưa đi ngủ sao?
- Em bây giờ còn chưa ngủ được, sư phụ.
Thạch Thanh sắc mặt đỏ lên, cũng không biết là đang nghĩ tới cái gì.
Dáng vẻ kiều diễm ướt át của đồ đệ làm Hướng Nhật không nhịn được vòng tay ôm nàng vào trong lòng trêu đùa:
- Không sao, nếu em ngủ không được, anh cho em mượn bả vai dựa vào tìm giấc ngủ, lúc nào ngủ thiếp đi anh sẽ ôm em bế đặt trên giường.
Lúc này, Hướng Nhật hồn nhiên vô tư quên đi lời cảnh cáo của An đại tiểu thư trước đó không cho phép hắn chạm vào Thạch Thanh, trong óc hắn hiện giờ chỉ có một câu nói mà Sở Sở mới vừa rồi trong lúc ân ái nói với hắn. Sở Sở sau một lúc
"chinh chiến" mệt nhoài đành buông cờ trắng đầu hàng lưu manh, nàng thốt ra một câu:
- Hướng Quỳ, có muốn em gọi chị Thanh vào hay không?
Chính là vì câu nói này làm cho Hướng Nhật cả kinh thiếu chút nữa
"phun máu trắng" buông cờ thua non, sau lại nghe Sở Sở một hơi kể rõ nổi lòng của nàng, hắn rốt cuộc mới biết Sở Sở không phải không biết quan hệ mập mờ của hắn với đồ đệ, chỉ vì nàng gắng chịu đựng chưa nói, hết thảy thống khổ nàng đều chấp nhận. Khi nghe xong Sở Sở nguyện ý cùng Thạch Thanh cùng nhau
"chia xẻ" bản thân mình, mồm Hướng Nhật há hốc thật lâu nói không ra lời, suy nghĩ trong lòng hắn trước hết không phải là niềm vui sướng thật lớn, mà là sự cảm kích và yêu Sở Sở càng đậm. Có người vợ như thế đi đâu tìm đây? Đó là một câu mà Hướng Nhật có khả năng nghĩ tới và hình dung những gì trong lòng hắn lúc bấy giờ.
Hướng Nhật đang miên man trong dòng tâm sự nên không chú ý tới An đại tiểu thư bên cạnh sắc mặt càng ngày càng xanh mét, cô nàng rốt cuộc không nhịn được bạo phát:
- Hướng Quỳ, ngươi đã đáp ứng với ta cái gì! Nói không.được chạm vào người Thanh Thanh mà, ngươi là quân tiểu nhân không giữ lời!
- Được rồi, được rồi, sợ cô rồi.
Hướng Nhật không nhịn được khoát khoát tay, rồi vòng tay ôm lấy An Tâm đang cực kì bất mãn vào lòng:
- Nói chung như vầy được rồi chứ hả? Cô coi như dùng cơ thể của tôi tiếp xúc Tiểu Thanh đi, như vậy trong lòng cô có phải sẽ cân bằng hơn một chút hay không?
- Ngươi khốn nạn!
An Tâm oán hận vùng thoát ra khỏi sự ôm ấp của hắn, đứng lên ngồi phía bên kia của Thạch Thanh, vòng tay choàng qua eo nàng, muốn ôm nàng vào trong lòng mình:
- Thanh Thanh chính là của ta!
Thạch Thanh dở khóc dở cười, thân thể mặc dù đã ở trong lòng của sư phụ cầm thú, nhưng phần eo lại bị
"bạn tốt" gắt gao ôm lấy không buông, điều này làm cho nàng khó xử đôi bề.
An Tâm mắt thấy sức của bản thân so ra kém tên khốn nạn kia thì chỉ còn cách đả kích hắn ở phương diện khác. Trong chớp mắt nàng đột nhiên ôm lấy đầu của Thạch Thanh, nhắm ngay mặt Thạch Thanh chu đôi môi xinh xắn mãnh liệt hôn một cái, sau đó quay sang nhìn lưu manh vẻ ra uy.
Hướng Nhật hai mắt trợn tròn, hắn không thể không rút
lại cái câu
"điên nhưng còn thuốc chữa" mới vừa rồi đánh giá cô nàng họ An. Hắn cảm giác bây giờ cho dù có linh đan diệu dược của Thái Thượng Lão Quân luyện ra thì cũng không dám khẳng định có thể trị lành căn bệnh đã thấm vào tận xương tận tủy của cô nàng này hay không.
Nhưng chuyện tới đó còn chưa chấm dứt, An Tâm mắt thấy lưu manh trợn mắt há hốc mồm như
"ngu" đi, nàng lại càng được voi đòi tiên, đôi môi kia giờ không
"thèm" hôn khuôn mặt vừa sửng sốt vừa đỏ như ráng chiều của Thạch Thanh nữa, mà lại cắn lên đôi môi mọng của Thạch Thanh.
Hướng Nhật cảm thấy thật hoang đường vô lý làm sao, tại sao đồ đệ mình đang ôm trong lòng lại trơ mắt để bị
"khiếm nhã" chiếm tiện nghi như vậy, hơn nữa, cái người đang chiếm tiện nghi của nàng lại là.nữ nhân. Không có loại cảm giác nào làm cho người ta cảm thấy quái dị như cảm giác này.Nhưng Hướng Nhật cũng không muốn nhìn An tiểu thư
"hưởng thụ" một mình, hắn liền cúi đầu ghé môi ngay đôi môi nhỏ nhắn vừa định tránh né của đồ đệ mà nồng nhiệt hôn lấy hôn để!
Nụ hôn dài trôi qua, Thạch Thanh rốt cuộc bây giờ mới phản kháng giãy thoát ra khỏi nanh vuốt của hai tên
"sắc ma", buông ra một câu:
- Không thèm để ý tới hai người!
Rồi nàng xoay người chạy vội vào phòng ngủ của mình, để lại ở phòng khách một đôi nam nữ mắt to mắt nhỏ trừng trừng nhìn nhau.
- Cô coi mới vừa rồi có thể tính chúng ta gián tiếp hôn môi nhau không hả?
Hướng Nhật không có ý tốt gì, vẻ mặt câng câng nói, hắn muốn chọc tức cô nàng đang tranh đoạt bà xã với hắn một chút.
Quả nhiên, An Tâm phát điên,
"thiện ý" nhắc nhở của hắn làm cho nàng nhớ lại vài
"kỷ niệm" đau lòng khó quên, nàng lập tức giương nanh múa vuốt nhào tới:
- Hướng Quỳ, ngươi trả cho ta nụ hôn đầu đời!
- Ha ha ha.
Hướng Nhật sau khi nói câu kia xong đã né ra xa. Ngay lúc đó điện thoại bên trong túi lập tức reo vang, Hướng Nhật vừa móc ra điện thoại vừa ngăn thế công của An tiểu thư:
- Đừng nhúc nhích, tôi tiếp điện thoại.
An Tâm mặc dù sợ quấy rầy lưu manh tiếp điện thoại, nhưng vẫn cố đập qua một cái gối ôm, coi như vì mình đánh thêm một cái cho hả giận, đồng thời thân thể nàng cũng hơi nhích nghiêng về phía trước, vểnh lỗ tai chuẩn bị thám thính nghe lén một ít tin tức
Hướng Nhật tiện tay chụp cái gối ôm bay tới, liếc nhìn vào màn hình điện thoại di động, một số rất xa lạ, suy nghĩ một chút, hắn quyết định trả lời máy.
- Này, ai vậy?
- Thầy, em là Hác Manh.
Giọng nói ôn nhu mềm mại của một cô gái nhỏ truyền đến, xen lẫn những tiếng ồn ào rất lớn bên cạnh.
- Tìm anh có chuyện gì sao?
Hướng Nhật cố không truy hỏi đối phương làm sao biết số điện thoại của hắn, cau mày hỏi. Âm thanh bên kia đầu dây truyền đến hắn đã nghe ra là ở nơi nào, hình như là tại một quán bar, nhưng một cô gái nhỏ, đêm hôm khuya khoắt không về nhà, hơn nữa ngày mai cũng không phải cuối tuần mà vẫn ở ngoài đường vui chơi, điều này làm cho hắn trong lòng có chút bất mãn. Mặc dù chỉ là làm thầy dạy kèm ở nhà của cô bé có hai ngày, nhưng Hướng Nhật đối với cô bé thông minh này rất có hảo cảm, hơn nữa cô bé lại có thêm một tầng quan hệ với nữ sĩ quan cảnh sát, Hướng Nhật không muốn đối phương học được bất kỳ nết xấu nào.
- Sư phụ, anh mau tới cứu bọn em. Em cùng Tằng Niếp bị rất nhiều tên lưu manh vây quanh, bọn họ không cho tụi em về nhà.
Hướng Nhật giọng nói nghiêm trọng:
- Hai em đang ở đâu? Đang ở Trầm Luân.
Đột nhiên hắn nín bặt, ngẫm lại cũng không có thể, nơi đó là địa bàn của Hầu Tử, có hắn bảo vệ thì không có người nào dám làm gì xằng bậy.
Hác Manh bên kia đầu dây nghe ra ý tứ của hắn, giọng nói trở nên dồn dập:
- Không phải, bọn em đang ở tại quán bar
"Chuyện ta ta làm", cách quán bà Trầm Luân không xa.Ai da, Tằng Niếp bị đánh, em không nói nữa, anh đến nhanh nhanh một chút nha.
Sau đó chỉ còn nghe tiếng
"tút tút tút", bên kia đã cúp ngang điện thoại.
Hướng Nhật vụt đứng dậy, ngay cả quần áo cũng không kịp thay, mặc nguyên cái áo thun ba lỗ màu trắng lao ra khỏi cửa, để lại cô nàng.
An Tâm tưởng rằng có thể nắm lấy nhược điểm
"hắn cùng nữ nhân hẹn hò qua điện thoại" gây khó chịu cho hắn một trận, nhưng nàng còn chưa kịp uy hiếp hắn thì hắn đã chuồn ra khỏi cửa.
Lúc Hướng Nhật vừa mới rời khỏi nhà thì cách đấy không xa tại một cái cửa sổ một căn phòng của một khách sạn, một người thanh niên quái dị đầu tóc đỏ đậm buông cái ống nhòm trong tay ra, hướng về phía một thanh niên đẹp trai trong nhóm hai nam và một nữ đang ngồi ở trên ghế sa lông xem TV nói:
- Lão đại, tên nhóc kia rời nhà rồi.
- Vậy à?
Thanh niên đẹp trai sửng sốt, đã trễ thế này đối phương còn đi ra ngoài làm cái gì, nhưng nghi hoặc là chuyện nghi hoặc, nhiệm vụ vẫn phải tiếp tục thi hành, hắn bật người đứng lên, vỗ vỗ tay nói:
- Được rồi, chúng ta cũng xuất phát đi, cấp trên muốn chúng ta cam đoan giữ sự an toàn cho hắn, cũng không nên để xảy ra vấn đề gì.
- Dạ!
Hai thanh niên kia ứng tiếng trả lời, chỉ có cô nàng cả người toát ra hơi thở lạnh như băng không nói gì, trong mắt nàng ngập tràn thù hận.