Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 187: Tiếp xúc Bàn Long Hội lần đầu tiên


trước sau

Chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ cường tráng, vẻ mặt hung ác dẫn theo một đám đàn em dắt đao mang côn đang đi vào, vừa nhìn là biết một đám chẳng tốt lành gì. Đám người này vừa xuất hiện, những người đang đứng xem náo nhiệt thoắt cái biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Những người mới đến này khác hẳn không thể so sánh với mấy thằng nhóc tì choai choai mới vừa rồi, bọn họ là lưu manh côn đồ cùng hung cực ác chính hiệu con cào cào, xem cách cầm vũ khí của bọn hắn như muốn xin người tí máu, người có lá gan lớn cũng không dám lân la lại gần, chỉ sợ gặp phải tai bay vạ gió thì khổ. Vũ khí là thứ không có mắt! Cũng nên nghĩ cho bản thân mình một chút, có muốn kêu oan cũng không ai dám hô to, chẳng lẽ ngươi còn dám đến trước bọn người kia mà xin tiền thuốc men? Bọn họ cũng không cần suy nghĩ nhiều mà chém thêm ngươi vài nhát.

Song trong một góc có một nhóm mấy người nam nữ không sợ chết, gan lì ngồi yên. Nhóm người này chẳng những không đi mà còn dám đứng một bên vừa xem náo nhiệt vừa nhỏ giọng thảo luận, hoàn toàn không xem nguy hiểm của bản thân ra gì. Nhóm người này chính là một nhóm bốn người theo đuôi Hướng Nhật đến nơi này.

- Tiểu Hắc, ngươi mới vừa rồi có thấy không? Thằng nhóc kia một mình giải quyết mười mấy người, damn!

Một thanh niên trông quái dị với mái tóc đỏ dựng đứng hỏi một tên thanh niên vóc người cao ráo đứng bên cạnh, trong lời nói vừa có ý thảo luận vừa có chút ngạc nhiên về nhân vật chính. Lẽ ra thì tên "ăn chơi trác táng" kia phải là một tay trói gà không chặt, tại sao thoáng cái liền biến thân thành "đầu trâu mặt ngựa" bạo lực dọa người đến thế. Chỉ một thân đơn độc đánh đấm mười mấy người, đánh cho đối phương hết thảy đều đo sàn, còn bản thân thì chẳng bị thương tích gì. Đây mới chính là vấn đề mấu chốt mà gã thanh niên quái dị kia muốn nói tới.

Nhưng thanh niên vóc người cao hiển nhiên không hiểu hết ý tứ của bạn mình, tưởng đối phương đang nói kháy, tức khí nói:

- Thấy rồi, chỉ là mười mấy đứa con nít ranh, ta chỉ một tay cũng có thể giải quyết.

Nhưng ánh mắt của tên thanh niên đẹp trai trong bọn lại lóe lên, lộ ra sự hứng thú cực kỳ đối với sự kiện vừa xảy ra:

- Có thể dùng một cái tát tay đánh bay một người có trọng lượng cơ thể tương đương với người trưởng thành bình thường lực sử dụng ít nhất cũng phải ba bốn trăm cân.Quả nhiên thú vị! Ta bây giờ càng ngày càng tin tưởng cấp trên phái chúng ta xuống giám thị hắn.Chẳng lẽ chỉ vẻn vẹn có thế thôi sao?

Sờ sờ cằm, thanh niên đẹp trai trong mắt lộ ra một tia chờ mong.

Chỉ có người đẹp lạnh như băng kia trong giọng nói hận ý mười phần:

- Có cái gì lợi hại! Chỉ là một tên sắc lang biết được một chút võ công cơ bản.

Theo như ý nàng xem ra, nàng muốn giải quyết đám côn đồ kia căn bản không cần động thủ, chỉ cần một cái.liếc mắt là đủ rồi!

Gã thanh niên quái dị cùng gã thanh niên vóc người cao đứng cạnh ánh mắt cổ quái nhìn về phía nàng, không khỏi đồng thời nhớ tới chuyện lạ có thật cặp mông của người nào đó lại là "siêu" thiết bị để nghe trộm. Nhưng dưới cái trừng mắt của người đẹp băng giá, hai người lập tức dời ánh mắt nhìn ra giữa quán bar, họ chỉ dám cười thầm trong lòng. Từ lúc cộng sự tới nay, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy người nào đó kinh ngạc, bình thường đều bị đối phương bắt nạt, nay có cơ hội mặc dù không thể cười nhạo ngoài miệng, nhưng trong lòng không thể không có một chút ý nghĩ dâm đãng.

- Lão đại, chúng ta có cần ra mặt hỗ trợ không?

Nhìn đám lưu manh chính hiệu xuất hiện, gã thanh niên quái dị có chút lo lắng hỏi, hắn sợ đối tượng cần phải "chiếu cố" kia vạn nhất xảy ra vấn đề gì, bọn họ sẽ không dễ dàng ăn nói với cấp trên của mình.

- Chờ một chút xem sao.

Tên thanh niên đẹp trai tỉnh táo ngăn lại, thực ra hắn cũng không phải "vô tư" như vậy, chỉ vì hắn muốn xem đối tượng cần "chiếu cố" có gây cho hắn chuyện vui mừng lẫn sợ hãi gì nữa hay không.

Mà giữa đương tràng, tình hình căng thẳng trên thế "giương cung bạt kiếm", tên cầm đầu mặt hung ác nhìn thẳng Hướng Nhật, vung khúc côn cứng trên tay nói:

- Chính là mày đập phá nồi cơm của ông sao?

- Thế thì làm sao?

Hướng Nhật cảm thấy phía sau vướng víu, ý thức được hai cô bé đang gắt gao ôm lấy hắn. Hắn hiểu được, một đám côn đồ đầy sát khí đột nhiên xuất hiện, hai cô bé cảm thấy sợ hãi cũng là chuyện bình thường, hắn xoay người lại an ủi:

- Không cần sợ, đã có anh ở đây.

- Dạ!

Hai cô nhóc nặng nề gật đầu, nghe xong lời hắn nói, trong lòng có chút cảm giác sợ hãi gần như cũng tiêu tán đi hết sạch.

- Hừ hừ hừ.quả nhiên có chút bản lãnh.

Tên cầm đầu mặt hung ác liếc mắt đánh giá một đám người nằm trên mặt đất, nếu là hắn, hắn cũng không dễ dàng ra tay làm được như vậy. Mặc dù đó chỉ là một đám loai choai mười bảy mười tám, cũng không đáng để ý lắm, nhưng có thể một người giải quyết gọn nhẹ hiển nhiên cũng không phải là đối tượng dễ chọc vào, hơn nữa chỉ dùng có một quả đấm, nếu dùng hai tay sẽ lợi hại tới trình độ nào? Nghĩ tới đây, hắn quyết định trước tiên nên thăm dò thân phận đối phương một chút, nếu như có thể dùng lời nói mà xí xóa cho qua chuyện thì hắn cũng không muốn tiếp tục truy cứu chuyện này. Bởi vì vài ngày sau tại Tây thành toàn bộ các bang hội sẽ có tụ họp, hiện tại trêu chọc phải đối thủ mạnh mẽ, rõ ràng là hành vi cực kỳ ngu xuẩn:

- Huynh đệ, quậy chỗ này, không biết vùng này là do "Bàn.Long hội" chúng tao bảo kê sao?

Vừa nói, đưa tay kéo cánh tay áo, lộ ra trên mặt một cái huy hiệu thật dữ tợn - Bàn Long!

- Bàn Long hội?

Hướng Nhật ngẩn ra, trong lòng có chút cảm thán, thật đúng là có cái duyên cứt chó lại gặp bọn mày ở đây, đệ nhất bang hội xã hội đen của Bắc Hải sao? Thành thật mà nói, nếu như không phải bởi vì lúc đầu phải xử tên cặn bã họ Lý, hắn thật cũng không nghe nói qua cái bang hội rất có danh tiếng này. Nhưng nếu đã đắc tội với đối phương, Hướng Nhật cũng không ngại cho thêm tí dầu vào lửa, dù sao hắn cũng không kỳ vọng cái gã họ Lý cặn bã thối tha bị thủ hạ "chơi cho tòe đít" kia sẽ dễ dàng bỏ qua đoạn ân oán với hắn ở trước khu nhà của Thiết Uyển hồi trước. Cho nên hắn trả lời rất đơn giản, chỉ có bốn chữ:

- Chưa từng nghe qua!

- Ngươi nói cái gì!

Tên cầm đầu mặt hung ác sắc mặt sầm xuống. Bàn Long hội mặc dù vừa mới được lập thành không lâu, nhưng sau lưng được đệ nhất lão đại của xã hội đen Bắc Hải, An lão hổ chống lưng và có quan hệ rất mật thiết trên nhiều phương diện. Tuy nhiên người ra mặt đại diện cho hội là hội trưởng Lý Tam Sinh, một thương nhân ngành địa ốc vô danh và lắm tai tiếng, thực ra, người đứng đầu làm chủ lại là An Ổn, con lớn nhất của An lão hổ. Nghe vài lời đồn không hay thì
Lý Tam Sinh chỉ có thể là một con rối, hay cùng lắm cũng chỉ là phó hội trưởng mà thôi.

- Như thế nào, tao nói mày nghe không hiểu à? Tao nói Bàn Long hội là cái tên mà tao lần đầu tiên nghe được, chuyện này có gì đáng kinh ngạc sao?

Hướng Nhật khinh thường nói, rồi được voi đòi tiên hắn sát thêm tí muối vào vết thương:

- Đối với thằng nhóc mới vừa rồi đánh em gái tao, tao chỉ muốn cái tay đánh người của nó, chuyện này mày hẳn sẽ không phản đối chứ?

Tên cầm đầu mặt hung ác sắc mặt càng sầm xuống:

- Vậy mày đánh người của tao thì tính làm sao?

Hướng Nhật điên cuồng cười to nói:

- Đấy chỉ là phần lợi tức mà thôi, mày nên biết, một cọng tóc của em tao so với cái thứ rác rưởi như chúng mày đáng giá hơn nhiều!

- Tốt! Tốt! Tốt!

Tên cầm đầu mặt hung ác rốt cuộc nhẫn nại không nổi nữa, tức giận đến nỗi thốt liền ba tiếng "tốt", xong hắn nói tiếp:

- Đây là lần thứ nhất tao gặp người nói chuyện kiêu ngạo như vậy. Nhóc con, mặc kệ mày là ai, hôm nay mày đi chết đi!

Nói xong, hai tay hắn vung lên, hơn hai mươi tên đàn em giang hồ theo hắn tới lập tức xông lên.

Hướng Nhật đẩy hai cô bé dồn vào trong góc, để tránh ngộ thương cho hai nàng, còn mình đứng ở bên ngoài đang chuẩn bị ra tay động thủ, đột nhiên bên ngoài quán bar xông vào một đám người.

Một đám chừng hơn năm mươi tên, tên nào cũng có lưỡi lê hay mã tấu cầm tay, thoạt nhìn so với một đám người lúc trước tiến vào không kém hơn chút nào. Cầm đầu là một thanh niên râu mép vóc người nhỏ thó, cầm trên tay thanh đại khảm đao, vẻ mặt rất lố bịch, vừa tiến đến liền rống to lên:

- Đại ca, bọn em đã tới!

Vừa nói xong liền dẫn người vọt thẳng lại, vây ngược trở lại đám côn đồ đang vây người kia.

- Hầu Tử, mày có ý gì?

Tên cầm đầu mặt hung ác rõ ràng nhận ra người mới đến, giọng bất mãn hỏi.

- Có ý tứ gì?

Hầu Tử "lố bịch" hỏi ngược lại:

- Ông mày còn đang muốn hỏi mày có ý tứ gì đây? Con mịa mày dẫn người vây đại ca của tao có cái chó má ý tứ gì thì ông mày có cái ý tứ đó đó!

- Đại ca mày?

Tên cầm đầu mặt hung ác sửng sốt, tiếp theo vẻ mặt không tin chỉ vào tên nhóc con kiêu ngạo đang bị vây tại tận cùng bên trong góc kia nói:

- Mày nói nó là đại ca mày? Nó là người của "Ngạ Lang bang"?

Hầu Tử vừa định trả lời, Hướng Nhật đã chặn họng hắn nói trước:

- Hầu Tử, đừng nhiều lời, nhanh cho vài người lại đây đem hai cô nhóc này rời đi.

Hướng Nhật cũng không sợ đối phương, lo lắng duy nhất của hắn chính là sợ đối phương đột nhiên hạ sát thủ bắt lấy hai cô nhóc làm vũ khí đe dọa hắn. Nếu như tay phải của hắn vẫn còn hoàn hảo không bị thương gì thì hắn đào thoát vẫn có thể bảo toàn cho hai cô nhóc được, nhưng mấu chốt là tay phải của hắn đang bị thương, cho nên nhiều nhất chỉ có thể bảo vệ một người. Đương nhiên, nếu như đối phương thật sự động thủ, hắn cũng không phải không có cách nào, nếu là như vậy tất phải cần đến "kỹ năng" mới kia, cái "kỹ năng" này có chỗ bá đạo hắn biết rõ, chỉ cần nhẹ nhàng vung tay là có thể tiễn tính mạng một thằng xuống âm phủ. Nhưng nếu làm như vậy, hai cô nhóc sẽ nghĩ như thế nào về hắn? Đối với lứa tuổi còn trinh nữ như các nàng mà nói, cho dù nhìn thấy một con gà bị giết cũng có cảm giác không đành lòng, nếu như bọn họ chứng kiến chính mình giết người, nói không chừng sau này sẽ luôn ám ảnh, mang nỗi sợ hãi trong lòng, đây là chuyện Hướng Nhật không nguyện ý chứng kiến.

- Dạ, đại ca.

Hầu Tử quay sang thằng Mập bên cạnh nháy mắt, thằng Mập lập tức dẫn người tiến vào bên trong vòng vây, sau đó vài người cẩn thận che chở cho hai cô gái có chút sợ hãi nhưng phần nhiều là vì tò mò thoát ra khỏi vòng vây.

Hướng Nhật lúc này mới thật sự yên lòng, tiến tới bên người thằng nhóc tóc nhuộm xanh, một cước dẫm nát cánh tay phải của nó, chỉ nghe "rắc" một tiếng, thằng nhóc tóc xanh.đang hôn mê bị đau quá bừng tỉnh, thê thảm tru lên làm cho Hướng Nhật - người đã phế đi một tay của nó đang chuẩn bị rời đi cảm thấy chán ghét, nhẹ nhàng tặng thêm một cước vào cái cổ tay cho nó "trọn vẹn".

Mắt thấy đàn em tại chính địa bàn mình quản lý bị người khác phế đi bàn tay, tên cầm đầu mặt hung ác tức cơ hồ muốn hộc máu, nhưng hắn chỉ có thể nhẫn nại, trước không nói hai bên nhân số bằng nhau, hơn nữa nhớ tới bên trong còn có chuyện quan trọng hơn hắn sẽ không thể hành động bừa bãi, chỉ oán hận nói:

- Oan có đầu, nợ có chủ, "ân tình" lần này của các hạ ta nhớ kỹ!

Hắn không dám đem chữ "cừu hận" nhắc tới trong lúc xảy ra vài chuyện "tế nhị" của hai bang phái, tại thời điểm này chỉ là ân oán cá nhân, nếu trước khi "đại sự" chưa thành công mà khiến cho hai bang phái xảy ra xung đột thì chỉ sợ rằng người thứ nhất bị xử trí theo hội quy cũng chính là hắn.

- Đã sớm biết mày sẽ nói như vậy.

Hướng Nhật vẻ mặt như đoán trước được mọi chuyện, ngăn Hầu Tử đang nóng lòng xả thân vì đàn anh, lấy giọng đao to búa lớn như muốn trấn át cả thiên hạ trong tay lớn tiếng cảnh cáo:

- Tao khuyên tụi mày tốt nhất không nên có chủ ý tìm tới tao, cũng đừng có ý nghĩ ngu xuẩn đối phó, trả thù người thân của tao, nếu không.tao sẽ khiến cả "Bàn Long hội" chúng mày tan thành mây khói!

Nói xong, Hướng Nhật không thèm liếc mắt về phía sau một cái dẫn người rời khỏi quán bar.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện