Sau khi ăn sáng, mấy người Hướng Nhật chia nhau tới trường. Nhưng An đại tiểu thư lại không thích việc này, bởi vì nàng học một mình một trường, nhưng trước mặt Sở Sở cũng không dám ý kiến ý cò, chỉ u oán liếc nhìn lưu manh một cái rồi xoay người đi. Hướng Nhật lại không khỏi rùng mình, thầm nghĩ cô bé họ An từ lúc nào lại trở thành oán phụ nơi khuê phòng thế kia?
Bởi vì buổi sáng có hai tiết của cô chủ nhiệm nên Hướng Nhật nghiêm chỉnh, đường đường chính chính ngồi tại chỗ nghe giảng với thái độ của một học sinh ngoan ngoãn. Đứng ở trên bục giảng Trần Tiểu Phân rất vui, đối với biểu hiện của học sinh kiêm con rể bà cực kỳ hài lòng. Thực ra, vì ấn tượng của bà với lưu manh rất tốt nên khi nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn thì cảm thấy vô cùng thuận mắt. Đương nhiên, điều đó cũng có chút công lao của lưu manh.
Thấy con rể tương lai cùng nữ sinh viên Sở Sở kia thân thiết ngồi cùng nhau thì Trần Tiểu Phân lại coi đó là biểu hiện bình thường của các sinh viên quen thân nhau, cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao bà cũng không nghi ngờ học sinh hiền lành nào đó có thể lừa mình.
Kiên trì ngồi nghe giảng xong hai tiết, tinh thần Hướng Nhật mệt mỏi ủ rũ, khi cô chủ nhiệm vừa đi ra hắn đã chân trước chân sau tính chuồn đi. Không chỉ bởi vì hai tiết kế tiếp là tiết lý luận ru ngủ của lão già lỗi thời, hơn nữa hắn cũng muốn nghe điện thoại đang gọi đến. Lúc nãy ở trong lớp, Hướng Nhật không dám trước mặt giáo viên chủ nhiệm tôn kính mà nghe điện thoại nên đành tắt máy. Trong tiết một, khi nhìn thấy số điện thoại của người nào đó mà mình chờ mong, Hướng Nhật không do dự muốn cúp học sau tiết thứ hai này.
- Hướng Quỳ, anh định về sao?
Sở Sở không nỡ xa hắn.
Vốn định lấy đại một lý do để rời đi nhưng lại sợ cô nàng lo lắng nên Hướng Nhật lập tức lấy cớ khác, hai tay chắp lại khoa trương nói:
- Sở Sở, em cũng biết tiết của ông già đó sẽ giết chết người.
"Ông già" là ngoại hiệu Hướng Nhật gán cho lão giáo sư dạy môn lý luận ru ngủ, thực ra đó cũng không thể xem là ngoại hiệu mà là lời đồn thứ thiệt!
Sở Sở hiển nhiên vì cái lý do của hắn mà trợn tròn mắt:
- Anh nói Lưu giáo sư giảng chán như vậy sao? Em thấy anh căn bản chỉ muốn trốn học.
- Hắc hắc.
Nếu đã bị lộ Hướng Nhật chỉ còn cách thừa nhận nhưng vẫn không quên tâng bốc:
- Sở Sở, không phải anh nịnh em, nhưng em sao lại thông minh như vậy chứ, ngay cả điều này cũng bị em đoán trúng rồi.
- Được rồi, được rồi.
Sở Sở chịu không nổi những lời nịnh nọt của hắn, điền đạm nói:
- Đi thì cũng được, nhưng em có một điều kiện.
- Em nói đi.
Nhìn Sở Sở khôi phục lại tinh thần như trước đây, Hướng Nhật cũng cảm thấy cao hứng.
Chỉ nghe Sở Sở nũng nịu nói:
- Dù sao anh cũng trở về trước tụi em, cơm trưa có phải là do anh giải quyết không?
- Cái này?
Mắt Hướng Nhật mở lớn, nhớ tới lúc trước khi đến trường hình như cô nàng họ An có ghé tai Sở Sở nói gì đó, cuối cùng thì hắn đã hiểu đành cười khổ:
- Là An Tâm nói với em sao? Cô nàng thật biết thừa nước đục thả câu.Nhưng có chỗ anh không hiểu, sao cô nàng lại biết anh sẽ trốn tiết? Không đúng, cho dù không có chuyện trốn tiết của anh, em cũng sẽ yêu cầu anh như vậy đúng không?
Nhìn Sở Sở ngại ngùng gật đầu, Hướng Nhật biết mình đã đoán đúng, ra vẻ bất đắc dĩ mà thở dài:
- Được rồi, cơm trưa cứ để anh nấu.
Nói xong, Hướng Nhật nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi vì còn có chuyện quan trọng cần phải làm.
Đi ra khỏi phòng học được vài bước, Hướng Nhật tìm một nơi vắng vẻ, rút điện thoại ra gọi. Bên kia lập tức bắt máy, Hướng Nhật không chờ đối phương mở miệng đã hỏi trước:
- Alo, là Trần thượng tướng phải
không?
- Là tôi!
Bên kia đầu dây truyền đến một giọng nói trầm thấp và uy nghiêm.
- Thật xin lỗi, vừa rồi tôi đang ở trong lớp học.
Hướng Nhật giải thích.
- Không sao!
Bên kia đầu dây đáp rồi đột nhiên nhớ tới cái gì nói:
- Được rồi, tiền đã chuyển vào tài khoản của anh, không phải là Mỹ kim mà là Nhân dân tệ, tất cả là hai mươi mốt tỷ.
Mặc dù sớm đã biết, nhưng khi đối phương chính miệng nói ra điều này, Hướng Nhật không khỏi có chút kích động, đồng thời có chút tò mò:
- Tôi nhớ hình như không nhiều đến vậy? Hiện tại theo tỷ giá hối đoái của thị trường thì tỷ giá cho Mỹ kim là 1: 6. 9, tại sao.
- Ha ha ha.
Người đầu dây bên kia cười nói:
- Anh đem bảy tỷ Mỹ kim tặng cho quốc gia, đương nhiên quốc gia cũng sẽ không để anh chịu thiệt.
Nói xong, bởi vì chuyện liên quan đến tiền bạc có chút hơi mẫn cảm nên đối phương chuyển đề tài khác:
- Tôi có phái vài người bảo vệ anh, chắc anh đã gặp bọn họ rồi chứ?
- Đã gặp.
Hướng Nhật không biết tại sao đối phương lại hỏi như vậy nhưng cũng thành thật đáp. Thực ra, hắn cũng hiểu, nếu không phải tối ngày hôm đó mình phát hiện có người theo dõi rồi lôi họ ra thì sợ rằng mấy người có cái biệt danh
"hắc bạch" đã không xuất hiện. Nói là bảo vệ, chi bằng nói là giám sát đi cho dễ hiểu. Nhưng Hướng Nhật biết điều đó khó tránh khỏi, dù ai có món đồ vật đó trong tay cũng không tránh khỏi rắc rối.
Chỉ nghe thấy đối phương tiếp tục nói:
- Gặp qua thì tốt rồi, bọn họ cũng rất được việc, nếu như anh có vấn đề gì cần giải quyết thì cứ nói với họ một tiếng.Nhưng tôi tin anh cũng có thể tự giải quyết được.
Hướng Nhật nghe vậy có chút sửng sốt, nhưng không đợi hắn kịp suy nghĩ giọng người bên kia đầu dây lại vang lên:
- Tốt rồi, không có việc gì nữa thì tôi cúp máy, có chuyện gì thì nói sau.
Nói xong đồi phương liền cúp máy.
Vốn được một khoản tiền lớn, Hướng Nhật đáng nhẽ ra phải hưng phấn mới đúng nhưng hắn chẳng cao hứng chút nào. Nghe câu nói đầy ý tứ sau cùng của đối phương, hắn cảm thấy chuyện này không được tốt lắm, có lẽ đại khái đối phương đã biết một cái gì đó.
Vừa đi vừa nghĩ Hướng Nhật cũng không để ý tới cô nàng nước ngoài với dáng người nóng bỏng đang từ xa xa chạy về phía hắn. Sau đó chỉ thấy bả vai bị ai đó nắm, hắn theo thói quen đưa tay túm lấy.
- Ah.
Bên tai hắn truyền đến một tiếng kêu đau đớn đầy nữ tính.
Hướng Nhật lúc này mới khôi phục lại tinh thần, khi nhìn thấy cô nàng nóng bỏng nước ngoài tự nguyện hôn môi hắn hồi trước thì lấy làm kinh hãi:
- Ngang Na tiểu thư, sao lại là cô?
Cô nàng nóng bỏng nước ngoài quên cả việc bị bóp đau cổ tay, trên mặt đầy vẻ lo lắng, nói một câu cảnh giác khác thường khiến Hướng Nhật không hiểu mô tê ất giáp gì:
- Hướng tiên sinh, anh chạy mau đi, có người muốn tìm cách giết anh!