Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 205: Hôm nay anh không được phép chạm vào em


trước sau

Hướng Nhật trong lòng run sợ không phải là do câu nói này của An tiểu thư, mà là do giọng nói của nàng không ngờ lại là giọng điệu của hắn, nàng nhại giống y hệt.

Quả nhiên, nữ thư ký bên kia đầu dây nghe thấy thế cũng im bặt, nàng cũng không nghe ra người nói là giọng của người khác, hơn nữa vì nói qua điện thoại nên càng không thể hoài nghi. Bên cạnh Hướng Nhật cũng do tai hắn cực thính nghe được rõ ràng câu trả lời của nàng thư ký:

- Lúc nào cũng nghĩ tới ngươi, ăn cơm nhớ ngươi, ngủ cũng nhớ ngươi, ngồi xuống cũng nhớ ngươi, bước đi cũng nhớ ngươi.Cuối cùng là sao hả? Có thể ra phi trường đón ta không, tỷ tỷ này đang xuống máy bay đấy.

Hướng Nhật chân nhũn ra, thiếu chút nữa là té trên mặt đất. Nếu như không phải hắn đã xác định được nữ thư ký không biết người đang cùng nàng nói chuyện không phải là hắn, hắn nhất định hoài nghi cô nàng ngực bự đang lập kế hãm hại mình.

An Tâm nghiến răng trèo trẹo, mắt hung tợn nhìn chằm chằm lưu manh, hận không thể lập tức cắn, xé, nhai, nuốt hắn vào trong bụng, nhưng đối với người trong điện thoại lời nói vẫn ôn nhu, chỉ có vẻ mặt hung tợn của nàng hoàn toàn bán đứng ý nghĩ thực sự:

- Như vậy là đang nhớ tới tôi à? Được rồi, cô chờ tôi một chút, tôi sẽ đến ngay!

Nói xong, "cạch" một tiếng, nàng cúp điện thoại cái rụp.

- Hướng Quỳ, anh không cảm thấy nên giải thích chuyện gì sao?

Nhìn lưu manh, mặt của An Tâm không có chút thay đổi nào nói.

Hướng Nhật biết hiểu lầm đã kết thành, hắn càng giải thích thì hiểu lầm càng sâu, chỉ còn cách lùi một bước tiến hai bước, cố trầm tĩnh nói:

- Tâm Tâm, anh biết, hiện tại anh có nói gì đi nữa thì em cũng không tin, nhưng anh có thể thề, anh với người mà em mới nói chuyện có quan hệ không như em tưởng tượng.

- A? Quan hệ không như em tưởng tượng? Vậy quan hệ đó là quan hệ gì?

An Tâm vẻ mặt lạnh lùng hỏi.

- Cái này.

Hướng Nhật chỉ biết cắn răng:

- Bà xã, nếu như em không còn tin anh, vậy em cùng anh đi đến phi trường, đến lúc đó em sẽ biết chuyện gì.

An Tâm ánh mắt sáng lên, trong lòng có chút động, nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm nói:

- Không cần, anh cùng tình nhân hẹn hò, rủ em đi theo để làm gì? Chẳng lẽ anh không cảm thấy em đáng ghét lắm sao?

- Tâm Tâm, em.

Hướng Nhật không nói gì nữa, cô nàng này tại sao lòng dạ lại hẹp hòi quá vậy? Tại sao nàng ta lại có thể dễ dãi với Sở Sở hay đồ đệ, mà đối với nữ nhân khác lại không được? Chẳng lẽ bởi vì ba nàng đều là bạn của nhau, cho nên cũng cảm giác được chẳng có gì quan trọng? Còn đối với với người ngoài thì "đồng tâm nhất trí chống ngoại xâm"

- Được rồi, nhìn anh cũng đáng thương, em sẽ đi cùng anh một chuyến xem sao, nhưng để tránh quấy rầy hai người, em sẽ không ra mặt.

An Tâm nghiêm mặt nói, nhưng lòng đã bắt đầu tha thứ cho hắn, dù sao hắn dám cho mình đi theo, nhất định trong lòng hắn cũng chẳng có chuyện gì mờ ám.

- Vậy thì đi thôi.

Hướng Nhật nóng lòng muốn chứng minh mình trong sạch, thực ra, có thể trong lòng còn có một ý nghĩ khác cho nên không đợi An tiểu thư đáp ứng, hắn lập tức kéo nàng đi.

Nhưng An Tâm cũng không cho hắn được như ý nguyện, theo góc độ suy nghĩ của nàng, tiếp đón người cần gì phải cấp bách như thế? Nàng cố ý la cà mua thêm đồ ăn, kéo dài thời gian thêm gần một tiếng đồng hồ. Nhìn vẻ mặt đắc ý của An tiểu thư, Hướng Nhật chỉ biết cười khổ, hắn biết cô nàng đang trả thù mình, ài, cũng không biết nữ thư ký có còn ở phi trường không nữa, vạn nhất mà không có ở đấy, vậy coi như đi một chuyến tay không. Mà người "huynh đệ" này hiện tại có kiên nhẫn hay không Hướng Nhật cũng không biết, dù sao hai người cũng có chút quan hệ mập mờ, nhưng cũng chưa đến mức đối phương phải lãng phí thời gian để chờ đợi.

Nhưng An Tâm cũng chẳng quan tâm đến điều này, bước đi rề rà có khi còn không muốn đi, có lẽ việc này sẽ làm cho lưu manh không đến đúng hẹn rồi sẽ khiến cho hắn bất mãn hay thậm chí phẫn hận, đó chính là điều nàng muốn chứng kiến trên mặt của hắn.

Khi hai người chạy tới phi trường, một hình ảnh mà làm cho người xung quanh buồn cười. Bọn họ rất ngạc nhiên khi phát hiện một đôi nam nữ đang bước vào phi trường, nữ thì tay không cầm gì, còn nam thì tay cầm túi nilon to nhỏ đựng toàn thức ăn, rau các loại cùng một ít thịt. Nếu như không phải bên cạnh hắn là nữ nhân ăn mặc lịch sự sang trọng, có lẽ hắn đã bị bảo vệ tịch thu mớ nguyên liệu nấu ăn kia vì tội "bán hàng rong."

Nhưng diễn viên chính của màn này cũng không biết một tí gì, dù sao da mặt hắn cũng quá dày.Còn những con khỉ xung quanh đang đứng xem thì hắn cũng chẳng thèm để ý, theo nữ nhân vào bên trong hành lang với ánh mắt ngênh ngang để đón người.

Điều đáng ăn mừng chính là nữ thư ký ngực bự vẫn còn đang đứng đợi lưu manh. Khi hai người vừa bước vào, nữ thư ký lập tức ngênh đón, hơn nữa trên mặt cũng không vẻ gì bất mãn hay mất kiên nhẫn do đợi lâu, Hướng Nhật thở phào một hơi. Nhưng An đại tiểu thư sắc mặt không có tốt như vậy, nhìn thấy đối phương không chỉ là một đại mỹ nữ, mà điều này lưu manh đã không thèm "báo cáo" với nàng, đã thế ngực của đối phương bự kinh khủng làm nàng phát ghen, ít nhất nó cũng phải gấp đôi mình.Nhìn vào mình rồi nhìn vào đối phương, An Tâm rốt cục khẳng định, hồ ly này là chuyên gia đi câu dẫn nam nhân.

Thực ra, điều này cũng không phải lỗi của An Tâm đã dễ dàng đưa ra kết luận như vậy. Ai kêu nữ thư ký ngực bự hôm nay ăn mặc lại câu dẫn ánh mắt nam nhân đến thế! Người mặc bộ váy bó sát, thân thể lộ ra những đường cong hoàn mỹ, cặp đùi thon dài trắng muốt từ đầu gối nhìn lên khoảng ba tấc dưới váy lộ rõ. Mặc dù mới từ nước ngoài trở về, nhưng nàng cũng không xách theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc, trên tay chỉ xách một cái ví xinh xắn, trônng nàng có vẻ nhẹ nhàng thành thục hơn. Càng chứng minh điểm này khi nàng kẹp một cái kẹp tóc màu hồng sau mái tóc dài xuống tới vai, khiến cho tăng thêm vẻ diễm lệ, cả người tỏa ra một vẻ thành thục đầy quyến rũ. Xung quanh bất kể là đàn ông ở độ tuổi nào, có bạn gái hay không cũng phải nhìn về phía nàng một cái, ngay cả cái tên từng cùng nàng "tiếp xúc da thịt" cũng không ngoại lệ, chính điều này mới làm cho An Tâm cảm thấy bực mình.

Mắt thấy ánh mắt của lưu manh dán chặt vào bộ ngực cao vút của đối phương, An Tâm rốt cuộc không nhịn được, đương nhiên cũng không phải không ngại gì, một tay che một tay âm thầm luồn xuống hông của lưu manh mà nhéo, hung hăng nhéo lấy nhéo để, rồi day tới day lui một hồi sau đó
mới chịu buông ra, mặt làm như vô tội nhìn vẻ "thống khổ" của lưu manh.

Hướng Nhật thu hồi ánh mắt nhìn về phía nữ thư ký, đồng thời nhận thức được sự bá đạo của An tiểu thư đã tăng thêm một bậc, chỉ mới tùy tiện ngó một chút thôi mà nàng đã ra tay ác như vậy. Nếu không phải da thịt mình vốn dày, chỉ sợ rằng lần này mình cũng không thể chịu được.

An Tâm mặc dù muốn dấu thân phận, nhưng Phương Oánh Oánh đã lăn lộn nhiều năm nên ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn ra được sơ hở, hơn nữa cũng biết được hôm nay tại sao lưu manh lại đến đây, nhìn hắn trên tay còn cầm túi to túi nhỏ đồ nấu ăn, khẳng định là do người bạn gái bên cạnh cố ý biến hắn thành vậy. Kiểu như thế này không chỉ đơn thuần muốn trả thù lưu manh, mà còn đả kích hình tượng của hắn trong lòng mình, thật đúng là một mũi tên bắn chết hai chim! Nghĩ tới đây, Phương Oánh Oánh không thể không bội phục lòng dạ của phụ nữ.

Đương nhiên, đối với một nữ nhân như vậy mà lại mặc nam trang Phương Oánh Oánh có chút ngạc nhiên, bởi vì chuyện này nàng cũng chưa từng thấy qua, cho nên không thể xác định mà hỏi:

- Vị này là.

Hướng Nhật vừa định trả lời, nhưng lại cảm nhận được bên cạnh có ánh mắt giết người, phát hiện An tiểu thư ánh mắt đang uy hiếp nhìn mình, Hướng Nhật lập tức đem lời đang định nói nuốt lại vào trong, nói một câu khác có lực sát thương mạnh hơn:

- Đây là.vị hôn thê của ta!

Lưu manh vừa nói ra lời này, khóe miệng của An Tâm khẽ nhếch lên, rõ ràng là nụ cười đắc ý và hài lòng, mắt nhìn lưu manh không còn tí uy hiếp nào, mà thay vào đó là ánh mắt ôn nhu dịu dàng, lấy chính ánh mắt hài lòng của mình để tưởng thưởng cho hắn.

Phương Oánh Oánh mắt trợn thật to, vẻ mặt không thể tin được. Mặc dù đã sớm đoán được quan hệ của hai người, nhưng không nghĩ đến so với ý nghĩ của mình còn muốn tiến thêm một bước, chính là vị hôn thê? Nhưng hoài nghi vẫn chỉ là hoài nghi, phép lịch sự tối thiểu Phương Oánh Oánh vẫn hiểu, đối với vẻ mặt đắc ý của An tiểu thư thì nàng vẫn khom người:

- Chào cô!

- Chị cũng khỏe chứ?

Mặc dù không tình nguyện nhưng An Tâm vẫn đáp lại một câu, chẳng qua muốn biểu hiện cho lưu manh thấy mình không quá nhỏ nhen, đồng thời cũng trừng mắt nhìn lưu manh một cái, trách hắn tại sao không giới thiệu đối phương cho mình biết.

Hướng Nhật vừa thấy ánh mắt bất mãn của An Tâm lập tức hiểu ý nàng, hắn vội giới thiệu nữ thư ký. Đương nhiên, chuyện "huynh đệ" vẫn không thể nói lung tung, bởi vì chuyện này chỉ làm cho An tiểu thư thêm hoài nghi, cho nên hắn chỉ nói những sự việc có thật. Dù sao làm vậy hắn cũng dẹp được ý định quăng giấm chua của An tiểu thư, tuyệt đối nó sẽ không bộc phát thêm lần nào nữa, nếu có muốn phát hiện lời nói của mình không hợp lý thì cũng không được, mình cứ nói hết ra:

- Nàng là thư ký trong công ty của anh tên là Phương Oánh Oánh.

- Thư ký?

An Tâm thần kinh căng thẳng, nàng hiện tại rất mẫn cảm với hai chữ này, nhìn thấy bộ ngực khoa trương của đối phương, rồi lại nhìn lưu manh, trong ánh mắt đầy vẻ phức tạp.

- Đúng vậy.

Bên cạnh Phương Oánh Oánh cũng tiếp lời, thực ra thì nàng cũng chỉ muốn giúp "huynh đệ" của mình giải vây thôi:

- Tôi bây giờ đang làm công cho ông chủ!

- Ông chủ?

An Tâm mắt híp lại, đầu nghiêng nghiêng nhìn lưu manh, tay đang ôm tay hắn bây giờ buông ra nói:

- Cô nói hắn sao?

Hướng Nhật cảm thấy có gì không ổn, mặc dù cũng không biết An đại tiểu thư sẽ bộc phát như thế nào, nhưng Hướng Nhật cảm thấy đây là sự bình yên trước khi bão giông nổi lên.

Với sự thông minh của Phương Oánh Oánh, nàng cũng nhận ra không khí xung quanh đang sặc mùi khủng bố, nàng vội vàng tìm một lý do để chuồn đi:

- Công ty còn có chuyện quan trọng, tôi phải đi trước.

Nói xong, nàng xoay người biến mất. Hoàn toàn có thể nói đó là lời nói dối, nếu thực sự có chuyện quan trọng, nàng đâu có thể ở đây mà chờ một giờ đồng hồ cơ chứ?

Nhìn nữ thư ký khuất ở phía xa, cuối cùng không còn thấy bóng của đối phương, An Tâm lúc này mới quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Hướng Quỳ, chúng ta về nhà thôi.

Hướng Nhật sửng sốt:

- À, tốt.

Vốn tưởng An tiểu thư sẽ hỏi hắn là chủ công ty nào.vân vân..., nhưng ngoài sự tưởng tượng của hắn, nàng hoàn toàn không có những suy nghĩ đó. Nhưng An tiểu thư càng làm như vậy, Hướng Nhật càng cảm thấy điềm xấu đang đến với mình.

Quả nhiên, kế tiếp gió bắt đầu nổi lên báo hiệu cơn giông tố.

- Hướng Quỳ, hôm nay cơm trưa có lẽ là do em nấu.

An đại tiểu thư vừa đi vừa nói.

- Ừ.

Hướng Nhật gật gật đầu, đó là đương nhiên, mua nhiều đồ ăn như vậy, mình cũng đang chuẩn bị dạy cho nàng nấu thức ăn, cũng chẳng có chuyện gì khác lạ.

- Anh cũng không cần vào bếp, chỉ làm vướng tay vướng chân!

An Tâm giọng trở nên lạnh lẽo.

Hướng Nhật trong lòng run lên, lập tức nghĩ cô nàng họ Anh chắc đang tìm cách để trả thù mình:

- Anh.

Vừa định nói tiếp An Tâm không cho hắn cơ hội mà ngắt lời hắn:

- Em cùng Thanh Thanh, Sở Sở ăn trứng, anh thì ăn những món khác em nấu.

Hướng Nhật:

-.!

- Còn nữa, hôm nay anh không được phép chạm vào em!

Tuyên bố phân chia ranh giới với lưu manh xong, An Tâm mặt sầm xuống, không thèm quan tâm đến hắn, bước nhanh về phía trước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện