Đánh bài đương nhiên là không có phần Hướng Nhật, bởi vì ba vị cô nương cùng với băng sơn mỹ nhân là đủ cửa, cho nên hắn chỉ còn có vé ngồi cạnh mà xem thôi.
Bất quá hắn cũng không phải là không có chuyện gì làm, vì băng sơn mỹ nhân nói là mình không biết đánh bài nên nhờ Hướng Nhật tạm thời làm chức trợ lý kiêm quân sư giúp nàng đánh bài. Trên thực tế, cũng chính là hắn đánh bài chỉ khác là người khác cầm bài thôi. Ngồi xổm phía sau băng sơn mỹ nhân, ngửi thấy trên người nàng phát ra một mùi hương thoang thoảng khiến trong lòng của hắn cũng trở nên hưng phấn. Tiếp theo, đây cũng là lần đầu tiên hắn đến gần nàng như vậy, ngẫm lại đúng là rất kích động. Nhưng điều mà làm cho hắn vô cùng khó chịu chính là hắn phải ngồi xổm cả buổi mà không thể đứng lên, bởi vì nếu đứng lên thì hắn sẽ thấy bài của các nàng, hắn nguyên bổn là không muốn ngồi kiểu này, nhưng do An đại tiểu thư bắt hắn phải ngồi xổm xuống.
Đến lúc này Hướng Nhật thê thảm hết chỗ nói, mặc dù thân thể hắn đúng là dị thường nhưng mà ngồi xổm lâu như vậy thì không thoải mái chút nào, máu không lưu thông được làm cho toàn bộ thân dưới của hắn tê dại, đó là hiện tượng bình thường của con người. Đang ngồi xoa nắn bắp chân để lưu thông máu thì băng sơn mỹ nhân bên cạnh lại lên tiếng:
- Hiện tại ta đang ở cửa đầu, nên đánh lá nào đây?
Hướng Nhật liếc sơ qua lá bài trên tay của băng sơn mỹ nhân có con ba tép, không chút nghĩ ngợi mà nói:
- Vậy thì cứ đánh con ba ra đi, con đó là con lẻ mà.
- Ừ!
Băng sơn mỹ nhân lên tiếng xong liền đánh con ba ra. Hướng Nhật nhìn xuống nhất thời con mắt mở to, cái cô nàng này đánh con ba không phải là con ba mà hắn nói mà chính là con ba từ phía bên kia, Hướng Nhật không dám tin mà hỏi.
- Con ba cơ này sao lại có thế?
- Thì nó ở bên cạnh mà.
Băng sơn mỹ nhân có chút mơ hồ về con ba mà mình vừa mới đánh ra.
- Vậy còn con ba chỗ này thì sao?
Hướng Nhật chỉ chỉ vào con ba tép bên này, thấy thật choáng váng đầu óc:
- Trời! Sao mà cô không đem hai con ba đặt cùng một chỗ hả?
- Ta cũng đâu có thấy!
Băng sơn mỹ nhân nhất thời cũng phát hiện sai lầm của mình nên tìm đại một lý do để giải thích.
- Trời ơi!
Hướng Nhật vỗ vào đầu một cái, không phải là cô nàng này quá vô lý hay sao chứ? Bài thì chính là cô ta đánh mà lại dám nói là không thấy? Sớm biết có hai con ba thì cần gì phải đánh ra, trực tiếp đánh đôi ba luôn không phải tốt hơn sao?
Hướng Nhật có chút bất đắc dĩ mà vuốt vuốt cái trán rồi nói:
- Đánh như vầy không phải là đánh đại hay sao?
Trên thực tế, nếu nàng đánh đại như thế này thì cũng chẳng khác gì là lãng phí một cơ hội ra bài đẹp. Thấy vẻ mặt khổ não của nam nhân khiến cho Hác Văn cũng căng thẳng theo mà hỏi:
- Vậy ta có thể nhặt lên lại hay không?
Hướng Nhật vội vàng gật đầu không ngừng:
- Được, được, cứ nhặt lên lại đi.
Nghe được lời khẳng định của nam nhân nên băng sơn mỹ nhân cũng không ngần ngại gì mà thò tay ra bốc lấy con ba ở dưới. Nhưng bên cạnh lại có một cánh tay chìa ra ngăn cản nàng bốc lại:
- Không được! Đã đánh ra rồi làm sao mà nhặt lên lại được cơ chứ? Cho dù Văn Văn có là tỷ muội thì cũng không được!
Chỉ thấy An đại tiểu thư vẻ mặt bất mãn mà nói, bất quá nàng tuy trừng mắt nhìn nam nhân.
Hướng Nhật có chút ngượng ngùng mà nói:
- Các em ăn hiếp người mới biết chơi như vậy coi có được không? Đối với anh thì không nói, nhưng đối với nàng ấy thì cũng phải cho thêm một cơ hội chứ?
An đại tiểu thư liền châm chọc nam nhân:
- Anh không phải tự xưng là 'Bài thần' hay sao? Có anh ở bên cạnh nhắc nhở còn sợ nàng ta không biết đánh à?
- Mới vừa rồi không phải là anh cũng không thấy rõ đó sao?
Hướng Nhật cười cười xấu hổ, nhớ tới lúc đầu chính là mình tự biên tự diễn mà không ngờ lát sau chính mình lại nếm quả đắng do bị gậy 'ông đập lưng ông'. Bất quá hắn cũng chưa có quên đi chuyện quan trọng là phải rút lại quân bài mà băng sơn mỹ nhân vừa mới đánh xuống, miệng thì nói:
- Các em còn chưa có đánh quân bài nào ra đúng không? Nói cách khác, bọn anh có thể tiếp tục hạ bài. Xin lỗi, không phải là đánh ra một con ba mà là một đôi ba, như vậy cũng có thể chấp nhận được chứ?
An đại tiểu thư hoàn toàn kinh ngạc, lời nam nhân này nói tuy cũng khiên cưỡng một chút nhưng dù sao trong lòng của nàng cũng có chút khó chịu, nhưng đối phương nói rất có đạo lý nên mình cũng không có khả năng mà phản đối, chỉ còn cách gật gật đầu, nhưng mặt thì hiện rõ oán trách nam nhân xấu xa.
Thấy An đại tiểu thư vẫn còn tần ngần cả người, Hướng Nhật cũng rất đắc ý mà nói:
- Một đôi ba, có ai bắt hay không, không bắt thì chúng ta ra bài tiếp đó!
- Một đôi bảy.
Sở Sở bên cạnh bắt đầu rút ra hai quân bài tẩy.
- Haha.
An Tâm ngồi ở đối diện lập tức nở nụ cười tươi như hoa, không nói không rằng:
- Mới có một đôi ba mà đã kiêu ngạo như vậy, em không bắt được anh nhưng mà Sở Sở có một đôi bảy có thể bắt được anh đấy!
- Một đôi J.
Thạch Thanh là nhà ở cuối, sau đó tiếp tục đến băng sơn mỹ nhân. Hướng Nhật lập tức không do dự mà nói:
- Đôi hai.
Băng sơn mỹ nhân vừa nghe xong thì lập tức ném
"đôi hai" xuống. Sở Sở cũng lắc đầu không bắt được. An Tâm lúc đầu đã cùng nam nhân đối kháng kịch liệt, trong lòng nghĩ không thể thua nam nhân này được, mà hiện tại lại tới lượt nàng thì làm sao mà nàng bỏ qua cơ hội này được, hung hăng mà đập ra hai quân bài:
- Đôi hai chúa!
Hiển nhiên vừa rồi nàng không bắt bài của nam nhân là do chờ nam nhân đánh ra một đôi bài thật to rồi mới ra tay mà đè đầu hắn, hiện tại bây giờ đã có cơ hội. Khóe miệng nhếch lên đắc ý mà nhìn nam nhân, thách nam nhân ra lá bài nào mà có thể bắt được mình.
- Bốn con 8.
Đang đắc ý thì ở cửa của Thanh Thanh bắt đầu lên tiếng, đột nhiên nàng đánh ra bốn lá bài giống nhau. Bốn lá trở lên có thể nói là bom rồi, cho dù có đôi hay cặp ba cũng dưới trướng.
- Thanh Thanh.
An đại tiểu thư đang đắc ý nghe xong được câu này thì ánh mắt lập tức đóng băng, hờn dỗi nhìn sang Thạch Thanh:
- Bồ làm gì mà
phải chém ta thế hả? Ta với bồ là cùng phe mà, chúng ta cùng quây hắn!
Vừa nói xong thì ngón tay chỉ thẳng vào nam nhân.
Không ngờ Thạch Thanh cũng không ngần ngại mà trả lời:
- An An, tớ không phải là cùng phe với bồ, mà chính là cùng phe với Sở Sở.
An Tâm lập tức sửng sốt, bởi vì hai nhà ngồi gần nhau có thể cho nhau xem bài nên chỉ có hai nhà ngồi đối nhau mới có thể cùng phe, đây là quy định của bài. Nghĩ đến đấy thì An Tâm càng tức giận mà nhìn chằm chằm vào nam nhân, nếu không phải mặt hắn đáng ghét như vậy thì làm sao mà mình nói ra những lời ngu xuẩn đến thế chứ?
Hướng Nhật thấy được ánh mắt bất thiện của An đại tiểu thư, nhất thời không dám nhìn nữa mà quay sang băng sơn mỹ nhân, coi như là không thấy gì hết rồi đồng thời cũng tiếp tục chỉ huy băng sơn mỹ nhân:
- Bốn con Q.
- A.
Hác Văn vừa nghe được hiệu lệnh của nam nhân, lập tức đánh bốn con Q xuống.
- Em không theo được!
Sở Sở la lên một tiếng rồi thu bài lại. An Tâm thì đúng là không bỏ qua cơ hội này mà nhanh chóng đánh 4 con K xuống, Hướng Nhật thấy vậy lập tức đau đầu với cô nàng này:
- An An, em có biết chơi hay không vậy? Làm gì mà luôn chống đối với anh thế hả? Không phải là chúng ta cùng phe đó sao?
Hướng Nhật không thể không nhắc rõ ràng với nàng ta một lần nữa, hắn vẫn sợ rằng nàng ta không phân biệt được bên nào là địch bên nào là thù.
- Em muốn ra bài không được sao?
An Tâm lạnh lùng trả lời nam nhân, đồng thời cũng quay mặt sang Thạch Thanh mà hỏi:
- Thanh Thanh à! Bồ có con bài nào chưa đánh ra được không?
Thạch Thanh cực kỳ sửng sốt, nhưng sau khi trấn tĩnh lại, biết được An An cùng cầm thú sư phụ đang đối kháng với nhau nên cũng chẳng cần khách khí mà nói thẳng:
- Tớ còn có một đôi 5 chưa thế đánh ra được!
- À.
An Tâm kéo dài mà đáp.
Trên tay nhanh chóng đánh xuống một đôi 4 vừa vặn để cho đối phương chặn được.
- Đôi bốn!
Hướng Nhật ngay lập tức trợn mắt há hốc mồm, tay thì run rẩy chỉ vào An đại tiểu thư:
- Em đừng có khoa trương như thế chứ? Rõ ràng là phe chúng ta ra bài mà, sao lại trực tiếp giúp đỡ đối phương thế?
An Tâm một con mắt cũng không thèm nhìn sang nam nhân, thoải mái đáp:
- Thì sao chứ! Em có một đôi 4 là nhỏ nhất nên đánh ra không phải sao?
Hướng Nhật tức nghẹn cổ họng nhưng vẫn cố nhịn mà chỉ đạo cho băng sơn mỹ nhân ra đôi 7 bắt đôi 5, đúng lúc Sở Sở bên cạnh cũng bật người dậy mà đánh ra một đôi chín. Đến phiên An Tâm, nàng ta ngang nhiên lại không đánh ra một đôi nữa mà lại đánh ra 4 con sáu.
Hướng Nhật vừa thấy cử chỉ của nàng ta lập tức lại gầm lên:
- Em lại muốn gì nữa đây?
Đồng thời trong lòng Hướng Nhật cung than thở tại sao mà cô nàng này lại may mắn đến vây chứ? Toàn là 4 con, không nghĩ tới nàng ta toàn lấy được bài lớn như vậy đúng là cường bạo không ai bằng mà.
- Em muốn ra bài tiếp!
An Tâm y như lúc đầu nói ra những câu ngắn gọn nhưng hiệu quả, đồng thời cũng quay mặt sang Thạch Thanh mà hỏi tiếp:
- Thạch Thanh! Còn có quân nào chưa ra được không?
Thạch Thanh hiện tại bây giờ cũng biết rõ ý của An đại tiểu thư, cũng không ngại việc gì nữa mà nói:
- Tớ còn một con bảy chưa ra được.
- À.
An đại tiểu thư vừa nghe thế thì đánh ra một quân bài xuống:
- Con 4.
Hướng Nhật nhìn thấy là bài lập tức muốn hộc máu.
- Em không phải lúc nãy nói là đôi bốn là nhỏ nhất sao? Sao mà bây giờ lại lòi thêm một con bốn thế hả?
- Em vừa mới thấy, không được sao?
An Tâm trừng mắt nhìn nam nhân một cái. Đánh chết Hướng Nhật cũng không tin là cô nàng này vô tình, mà chắc chắn là cô nàng này cố ý, để cho đồ đệ ra bài nên sẵn sàng hy sinh mà xé ba con bốn. Như vậy lại có thêm một kẻ thù nữa, bài này làm sao mà đánh đây? Kiểu này chắc là thua mất.
- An An, em có thể chú ý một chút được không?
Hướng Nhật vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó đứng lên nhìn sang bên phía đồ đệ nói.
- Tiểu Thanh, em đánh bài như thế này là không được, cái này đâu có gọi là đánh bài nữa, mà chính là gian lận có biết không?
Thạch Thanh vẻ mặt ủy khuất nói:
- Sư phụ.cái này không thể trách em được, tại An An hỏi em trước mà.
- Em.
Hướng Nhật đúng là nghe xong lời này tắc họng luôn, xém nữa thì không nói ra được lời nào nữa, có chút bối rối và trầm lặng nói:
- Vậy không phải bây giờ em biết rồi sao? Nếu An An cứ hỏi thì em đừng có trả lời là được.
- Dạ!
Đứng trước dâm uy của cầm thú sư phụ thì Thạch Thanh chỉ còn có cúi đầu mà đáp. Hướng Nhật cuối cùng cũng an tâm để chỉ đạo cho băng sơn mỹ nhân đánh bài, hắn muốn sử dụng bài của băng sơn mỹ nhân lúc này để đè con 7 của đồ đệ xuống bởi vì lúc này bài của nàng ta cũng không còn bài nào lẻ cả. Bất quá lúc này lại có một âm thanh quái dị truyền đến:
- Hướng tiên sinh, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi, thật là tốt quá, hôm nay bất luận thế nào thì ngài cũng phải giúp tôi. Coi như tôi cầu xin ngài đi, có được không?