Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 27: Vừa xem TV vừa chiến


trước sau

Sở sở đang đợi trước cổng đồn cảnh sát, nhiều lúc muốn xông vào lập tức, vẻ mặt lo lắng, thấy lưu manh đi ra, nàng vội tiến tới hỏi: "có sao không?"

Hướng nhật không trả lời, chỉ cau mày, che ngực. Không ngờ cô họ Thiết đó xuống tay thiệt, sức cũng không tệ.Không biết ôm trên giường mà đẩy thì thế nào nữa? Ân, ý này điên cuồng quá ta. Thật ra hắn vừa bị Thiết uyển đấm cho một đấm, cũng không tới nỗi đau lắm nhưng giờ làm ra điệu bộ vậy để tranh thủ cảm tình của cô nhóc trước mặt.

"A! bọn họ đánh anh rồi?" quả nhiên, Sở sở nhướng mày lên. Cái này là do ảnh hưởng của TV đây, cô nàng biết có kiểu đánh người không để lại dấu, chỉ cần trước ngực lót một quyển sách thì dù đánh sao cũng không lộ ra dấu đã bị đánh ra bên ngoài. Nghĩ tới đây, tựa hồ đang chứng kiến cảnh lưu manh bị đánh thê thảm, "Không được! em phải kêu Kim luật sư kiện lại họ!"

"Đừng!" Hướng nhật kéo nàng lại, cực độ vô sỉ khuyên: "Đừng lo mà, mới ói ra chưa tới ba ngụm máu, khái khái."

"Hướng Quỳ, đừng làm em sợ." Sở sở lo lắng, nhẹ nhàng vỗ ngực hắn.

"Không sao đâu, em sờ hai ba cái, anh thấy tốt lên nhiều rồi*." Hướng nhật cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo vào lòng.

* Câu này nghe wen không bà con, trong Lộc Đỉnh ký đó, lúc Di Tiểu bảo bị Thái hậu chưởng cho 3 chưởng về thì nghe Mộc Kiếm Bình hỏi

"Đáng ghét, nhiều người đang nhìn kìa.không đúng, chúng ta tới bệnh viện đi, anh bị thương vậy.còn đám.cảnh sát kia, em không bỏ qua cho họ đâu!" Sở sở đang muốn kéo hắn lên xe thì phía sau có người gọi: "Sở tiểu thư."

"A, là luật sư Kim." Sở sở xoay người, nhìn thấy vị luật sư đang đuổi theo, "hôm nay thật là làm phiền ông rồi!"

"Sở tiểu thư khách khí rồi, tiện tay thôi mà." Kim luật sư khiêm nhường nói.

"Đúng rồi, luật sư Kim, cảnh sát đánh người chắc là có thể kiện đúng không?"

"Đánh người? ý Sở tiểu thư là sao?" Kim luật sư trong lòng căng thẳng, vuốt mồ hôi ở mũi. Muốn kiện đánh người, tên họ Hường bên cạnh nàng vừa rồi quả thật bị nữ cảnh sát thụi cho một quyền, vậy xem ra kiện là kiện nữ cảnh sát kia rồi, mà Cục trưởng còn nể nữ cảnh sát kia nữa mà, không chừng địa vị rất lớn, người như vậy không nên chọc mới đúng. Làm luật sư mục đích là gì, một là người giữ mặt mũi cho người ta, hai là kinh nghiệm. Mà từ góc độ lão luyện mà nói thì giữ thể diện cho người khác mới là quan trọng nhất. Nếu giúp Sở tiểu thư chắc chắn sẽ đắc tội với nữ cảnh sát kia, cũng mang tội với người chống lưng cho nàng, nhưng không giúp Sở tiểu thư lại không được, thật là khó chọn mà.

Nghĩ tới đây, luật sư Kim không khỏi hướng ánh mắt cầu viện tên họ Hướng bên cạnh.

Hướng nhật dù sao cũng là đại ca cầm đầu xã hội đen, tự nhiên biết tình cảnh của luật sư Kim, thấy ánh mắt hắn hướng qua mình thì khẽ gật đầu, ý là khỏi phải lo. Thầm nghĩ, giờ giúp hắn, coi như là cho hắn vay chút ân tình, sau này gặp phiền phức thì nhờ hắn làm việc cũng dễ hơn, huống hồ mình cũng đắc tội với Thiết mỹ nhân rồi, chắc sau này được mời về đồn uống trà cũng không ít đâu. Có Kim đại luật sư ở đây, để thả ra thì cũng không cần chạy đôn chạy đáo nhờ người khác.

"Đúng đó, tôi muốn kiện cảnh sát nào đánh vị hôn phu của tôi!" Sở Sở không thấy được hai tên con trai đánh mắt cho nhau, nắm chặt nắm tay nói.

"Ai da, Sở Sở. anh muốn về nhà nghĩ, đầu đau quá." Hướng nhật đột nhiên vỗ trán làm ra vẻ đau khổ.

"A, sao lại vậy? Hướng quỳ, em lập tức chở anh về." Sở Sở kinh hoảng đã quên luôn chuyện tới bệnh viện kiểm tra, dìu hắn vào xe, nhưng lại không phát hiện luật sư Kim hé ra danh thiếp đưa cho hắn.

"Kim luật sư, cám ơn ông đã giúp đỡ, có thời gian sẽ mời ông uống rượu." Hướng nhật tựa ở chỗ ngồi bắt tay Kim luật sư, nháy mắt, không cần nói cũng biết.

"Được, Hướng tiên sinh, chúc anh mau phục hồi sức khỏe!"

"Ghê tởm, đang ở trên xe, mau bỏ tay anh ra." Sở Sở nắm bàn tay đang sờ sờ lung tung trên đùi của mình.

"Hắc hắc.Sở Sở, hỏi nè." Hướng nhật ngượng ngùng thu tay lại.

"Gì?" Sở Sở giảm tốc lại.

"Em quen với thị trưởng lắm hả?"

"Không quen, chỉ gặp có một lần."

"Ân? Em đó, không thành thật nha, không trừng phạt một chút là không nói thật hả?" Hướng nhật cười dâm đãng, tay sờ sờ từ bụng lần xuống giữa hai chân Sở Sở.

"Ai - anh làm gì đó, em còn phải lái xe.nói lung tung?" Sở Sở toàn thân sượng trân, sau đó tận lực vặn vẹo tránh né sắc thủ của hắn.

"Nói không quen với thị trưởng thì sao lại xin hắn phái người đến đồn cảnh sát giúp anh ta?" Hướng nhật gia tăng sức nhào bóp.

"Anh quá quắt lắm - nhẹ chút!" Sở Sở cắn cắn môi." là Thanh tỷ nhờ."

"Em nói tiểu Thanh? nàng với thị trường có quan hệ gì?" nếu bây giờ không hỏi, Hướng nhật thật không thể tin con nhỏ mê võ điên cuồng đó lại ra sức vì mình vậy. Lúc đầu muốn cởi đồ nhỏ đó rồi.nên mới thu làm học trò, lại bất cẩn không tra rõ tư liệu về quan hệ của nàng, thật là thất bại quá mà.

"Cha con!" Sở Sở trừng hắn một cái. Vì còn phải lái xe, cuối cùng chỉ có thể nắm một tay hắn còn một tay thì.

"Em nói ông già tiểu Thanh là thị trường?" Hướng nhật thầm mừng rỡ, ngon rồi, quá ngon rồi, tùy tiện thu một nhỏ đệ tử lại là con gái rượu của thị trường, lại tự đưa tới miệng nữa chứ.

"Anh không lễ phép một chút được à? cả ngày kêu "ông già" "ông già", đừng để Thanh tỷ nghe được, nếu không cho anh đẹp mắt!" Sở Sở uy hiếp.

"Đẹp mắt? chẳng lẻ tiểu Thanh nàng." Cởi hết quần áo cho ta xem? Hướng nhật dâm đãng nghĩ, đương nhiên cũng chỉ là tưởng tượng dâm đãng thôi tuyệt không thể nói ra
khỏi miệng, càng không thể nói với đối tượng xxx trước mặt.

"Sao vậy? Thanh tỷ nàng thì sao? Uy, lưu manh, nói chuyện không thể không ngắt ngang được hả?" Sở Sở không biết ý niệm xấu xa trong đầu hắn, nếu mà biết tuyệt đối sẽ tung một cước đạp hắn văng khỏi xe.

"Không có gì, không có gì.Sở Sở, đùi em trắng thiệt nha." Hướng nhật lại nói sang chuyện khác.

"Xấu xa, con mắt anh nhìn gì đó? không cho nhìn!" Sở Sở ngượng ngùng kiều sân. Vì đi vội vàng, quần đùi ở nhà còn chưa thay, chỉ thay cái áo T - shirt thôi.

"Bộ cứ không cho là không làm hả?" Hướng nhật vô lại thò tay bóp bóp đùi nàng, cảm thụ da thịt bong loáng nhu nộn, càng sờ càng khoái.

"Bỏ ra nhanh! Làm vậy sao lái xe." Sở Sở thét lên chói tai, đùi bị bóp truyền đến một trận tê dại làm suýt nữa nhã chân ga ra luôn.

"Không phải nói với em rồi hả, nhức đầu quá nè, về tới nhà gọi anh." Hướng nhật thích chí cọ xát một hồi luồng tay vào trong rồi nắm chặt luôn.

"Anh.không được động đây nữa!" Sở Sở không có biện pháp kiềm chế hắn, mà còn phải lái xe, không thể phân tâm.

"Hắc hắc, em nè, anh phát hiện em rất là thích đồ lót màu trắng nha." Vì nằm gác cằm lên vai nàng nhìn xuống, tay lại kéo lưng quần rộng ra nên dễ dàng nhìn thấy đồ lót bên trong màu gì.

"Lưu manh!" Sở sở lập tức khéo hai chân lại, hạn chế lưng quần bị mở rộng ra nữa, không cho hắn tiếp tục rình coi.

"Cũng là vợ chồng rồi, em còn vậy? tối qua toàn thân trên dưới của em chỗ nào mà anh chưa thấy qua.ai, đừng!" Hướng nhật vuốt ve phần thịt bên hông, chỗ vừa bị nhéo đỏ bừng, hơi nóng phà ra hừng hực.

"Còn nói lung tung!" Sở Sở mặt đỏ bừng trừng hắn một cái.

Mười phút sau, rốt cục về tới biệt thự đang ở, Hướng nhật trên đường chiếm chác không ít, lại không thể chánh thức tiết dục. Cho nên vừa về đến nhà, không đợi được nữa ôm Sở sở đặt lên salon.

"Anh, anh muốn làm gì?" thấy chỗ giữa chân hắn nhô lên Sở Sở biết tỏng hắn muốn làm gì rồi, toàn thân nóng rần rần.

"Em nói coi?" Hướng nhật một tay kéo áo lên tay kia luồng vào xoa nắn một bên ngực nàng.

"Đừng, không muốn mà!" Sở Sở sợ hãi kêu lên." em giờ còn đau!"

"Yên tâm, ta làm nhẹ thôi." Hướng nhật nhẹ nhàng nắn bóp cặp vú mềm mại.

"Chỗ này không được, là phòng khách.a - không muốn, vào trong đi." Sở Sở giãy dụa.

"Không sao, em không thấy chỗ này hoàn cảnh rất tốt sao? hơn nữa, chúng ta còn có thể coi TV một bên làm."

"Ứ." Sở Sở còn muốn nói gì nữa, nhưng miệng đã bị bịt lại, phía dưới bị đột nhập.

Khu biệt thự ngoại thành phía Đông.

"Đm, tụi mày chết hết rồi hả? có một người mà tìm không ra, nuôi tụi mày tốn cơm thiệt mà!" một tên cao gần hai thước, thân hình vạm vỡ rít gào với đám đàn em trước mặt.

"Hùng ca, thằng đó núp kỹ quá, tụi em dùng hết biện pháp cũng." một thằng tóc quăng đứng lên giải thích, lại bị tên vạm vỡ một cước đá bay, lăn long lóc trên đất, rên rĩ không ngừng.

"Sơn kê, Hắc cẩu thế nào rồi?" tên vạm vỡ nắm tay niết lại "răng rắc", cơ thịt nổi lên cuồn cuộn.

"Bác sỹ nói, Cẩu ca ảnh.tứ chi gãy nát, sau này tàn phế rồi. Hơn nữa, hơn nữa vì bị đả kích quá lớn, đã - điên rồi." đầu bóng lưởng vừa run vừa trả lời.

"Điên rồi?" Vạm vỡ rống to, "Mẹ nó, ông mày còn một số hàng trong tay nó, bây giờ làm sao đây? Ông mày đòi ai đây! được rồi, tụi bây thằng nào biết chỗ nó giấu hàng?"

"Cẩu ca đều đi giấu hàng một mình, không cho tụi em đi theo, bọn em cũng."

"Bỏ đi!" vạm vỡ không nhịn được cắt lời Sơn, "Hàng tao sẽ cho người đi tìm, về phần thằng nhóc đó tụi bây nhất định phải moi ra cho tao! mẹ nó, hại ông mày tổn thất mấy triệu, ông đây phải bằm mày làm tương!"

"Hùng ca, nó có súng." đầu bóng lưởng nhắc nhở.

"Súng? Bộ tao không có chắc, ông mày còn có cả AK.Đm mày, đừng hở cái là súng, trong ba ngày còn không có tin tức gì thì tụi mày xong rồi."

"Dạ, dạ, dạ."

"Sơn kê, Hắc cẩu lại đây, Đường khẩu tụi mày tạm thời coi. Còn phải chú ý tình hình Tử lang cho tao, nhất là thằng Hầu tử bên nó, tao nghi chuyện này nó có nhúng tay. Mẹ bà nó, nếu đúng là nó giở trò, đừng trách tao phá luật!"

"Còn ở đây làm gì, cút ra ngoài!" cả đám nghe vậy cừa chạy vừa bò nháo nhào ra cửa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện