- Chỉ cần ta muốn, không người nào trên thế giới này có thể cản được ta!
Bạo Long xoay người, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt nhìn Hướng Nhật, đối thủ trước mắt gầy yếu còn không bằng một tên đệ tử bình thường của mình, hắn chỉ dùng một ngón tay là có thể đánh bay đối phương.
- Đó là bởi ngươi chưa gặp phải người có thể bắt ngươi dừng lại!
Hướng Nhật nhìn thoáng qua đối phương, người này còn kiêu ngạo hơn cả mình, chẳng lẽ hắn thật sự tưởng cứ bất bại tại mấy sân đấm đá vớ vẩn là cho rằng mình vô địch thiên hạ sao?
- Ta đây rất muốn gặp người như ngươi nói.
Bạo Long biểu lộ vẻ khinh thường rõ trên nét mặt.
Hướng Nhật nhìn bốn phía, không phát hiện thấy có bóng người, khóe miệng không khỏi nhếch lên mỉm cười:
- Ta nghĩ.Ngươi sẽ rất nhanh gặp được!
Nói xong, chậm rãi tiến về phía đối phương.
Tuy nhiên, hắn chưa kịp đến gần đã nghe phía sau có thanh âm mang chút lo lắng truyền đến:
- Hướng Quỳ.
Chân Hướng Nhật hơi khựng lại, quay về phía sau, hắn thấy Nhâm đại tiểu thư và Trầm Bội Bội cùng theo ra, trong lòng thấy hơi tiếc, hắn đang định giáo huấn cho tên Bạo Long ngông cuồng tự kiêu kia một trận, nhưng giờ có mặt các nàng, rõ ràng là không thể động thủ được rồi.
- Sao các em lại ra đây?
- Thì muốn xem xem anh đi đâu.
Nhâm Quân đến gần lưu manh, trên mặt có vẻ giận dữ, hiển nhiên là tại tên quỷ quái này không nói một tiếng đã chạy ra ngoài.
Trầm Bội Bội cũng gắt gao nhìn chằm chằm Bạo Long ở bên cạnh, khuôn mặt trầm xuống:
- Sao ngươi lại ở đây?
Nghe cách hỏi rõ ràng là có quen biết đối phương.
- Tôi đến để gặp đại tẩu.
Thấy Trầm Bội Bội, sắc mặt Bạo Long cũng dịu đi chút. Hắn tới đây quả thật là để xem mặt nữ nhân được lão đại nhìn trúng, nhân tiện xem xem bên cạnh nàng có nam nhân nào khác theo đuổi không, nếu đúng là vậy thì dùng bạo lực giải quyết luôn, đây là mệnh lệnh lão đại đã ban ra.
Vừa nghe đến hai chữ
"đại tẩu" Trầm Bội Bội sắc mặt càng thêm khó coi:
- Về nói với lão đại của các ngươi, ta không thích hắn!
Nói xong, không quan tâm Bạo Long có khó chịu hay không, kéo tay Nhâm đại tiểu thư nói:
- Nhâm Quân, chúng ta đi vào thôi!
Lúc này, nàng dĩ nhiên đã quên mình với đối phương đang có
"thù sâu như biển".
Nhâm Quân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị
"cừu nhân" kéo tay đi, nhưng nàng cũng đoán được có gì đó không ổn cho nên cũng không hất tay đối phương ra.
Bạo Long cũng không tỏ ý ngăn cản, chỉ tay vào lưu manh hỏi:
- Chẳng lẽ cô làm thế vì cái tên tiểu tử họ Hướng này?
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có tên họ Hướng này mới là mối nguy lớn nhất, bởi mới vừa rồi ở sân bóng rổ, chính mắt hắn thấy
"đại tẩu" tương lai cùng tiểu tử họ Hướng tình chàng ý thiếp.
- Không phải!
Trầm Bội Bội phủ nhận không chút do dự, nàng sợ lỡ nói chậm hơi chậm có thể khiến hội Bạo Long gây chuyện bất lợi cho nam bằng hữu của mình như đối với cái tên Lôi Vĩ mà nàng cũng có chút hảo cảm kia, giờ phút này còn nằm trong bệnh viện, chính là do cái tên nam nhân hung bạo này gây ra.
Mặc dù nàng biết hắn chơi bóng giỏi như vậy có thể có luyện qua ít công phu, nếu không lúc trước sao có thể đẩy một người cao lớn khỏe mạnh như Điền Phong để đập bong được. Cái chính là Trầm Bội Bội không nghĩ là hắn có thể đánh thắng được cái kẻ khủng bố có tên gọi
"Bạo Long" trước mặt, lúc trước hắn đả thương Lôi Vĩ cũng ở sân bóng rổ, mà cả hai cầu thủ ở sân bóng cao tới 1m9 đều không cản hắn, từ đó có thể thấy được tên khủng bố này cùng lão đại phía sau kia cũng có thế lực không nhỏ.
Nhưng câu trả lời rất nhanh của Trầm Bội Bội không những không giải thích nghi vấn của Bạo Long mà ngược lại, càng khẳng định phán đoán của hắn, rằng đối phương đang muốn bảo vệ cho tên tiểu tử họ Hướng nên mới trả lời ngay lập tức như vậy. Lúc này hắn không vội tiến tới tàn sát tiểu tử kia, không chỉ là hắn còn băn khoăn chưa làm rõ được thân phận thần bí của đối phương, mà hiện tại hắn còn có việc gấp cần phải làm.
Hung ác trừng mắt nhìn đối phương một lúc rồi Bạo Long mới xoay người rời đi.
Trầm Bội Bội thờ phào một hơi nhẹ nhõm, tâm tình cũng dần lắng xuống.
Vừa rồi, thấy thái độ hung ác của đối phương, nàng chỉ sợ hắn đột nhiên nổi giận làm tổn thương đến bạn trai của bạn mình.
- Trầm.Bội Bội, làm thế nào ngươi biết tên đó?
Nam nhân hung ác rời đi, Nhâm Quân cũng bỏ tay
"cừu nhân" ra, tò mò hỏi.
- Đừng hỏi nữa, toàn cái không may thôi!
Thực ra Trầm Bội Bội khi nghe đến vấn đề này thì cũng không biết nói sao.
- Không thể nói một chút sao, biết đâu ta lại giúp ngươi giải quyết được.
Hướng Nhật ở bên cạnh nói xen vào, hai ngày này vừa lúc hắn định đối phó với Hôi Hùng, nếu có cơ hội biết thêm thông tin về đối phương, hắn dĩ nhiên không bỏ qua.
- Đúng vậy, Hướng Quỳ rất lợi hại đó.
Nhâm Quân cũng nói thêm vào, đối với nam nhân này, nàng có niềm tin mù quáng.
Trầm Bội Bội cổ quái nhìn lại Nhâm đại tiểu thư:
- Ta nhớ ngươi đâu có tốt đến mức muốn giúp ta?
Nhâm Quân lập tức tức giận:
- Ngươi nói vậy là có ý gì, đúng là chó cắn người hảo tâm, người ta có ý tốt còn không biết!
- Không lẽ ta phải cảm ơn ngươi?
Bị chửi khéo là chó, Trầm Bội Bội liền đốp chát lại.
Nhưng Nhâm Quân lại không hề có ý giận giữ nào, nghiêm chỉnh nói:
- Uy, ta nói thật đó, Hướng Quỳ thật sự rất lợi hại, nhất định sẽ giúp được ngươi!
Xem vẻ mặt nghiêm túc của Nhâm đại tiểu thư, Trầm Bội Bội cũng hơi động lòng.
- Cũng không có gì cả, một lần đi dạo phố không may gặp phải bọn chúng, từ đấy mỗi ngày đều bị làm phiền.
Nói xong, hai tay vặn vào nhau, bộ dạng thống khổ bất đắc dĩ.
- Chỉ có vậy thôi à?
Nhâm Quân cảm thấy hơi bất mãn, trong lòng còn nhiều điểm nghi vấn chưa được giải đáp.
- Ngươi nghĩ là không phức tạp à?
Trầm Bội Bội thực sự tức giận, lườm đối phương một cái.
- Bọn họ là người xấu hả?
Lời vừa nói ra, Nhâm Quân liền thấy ngay trong câu hỏi của mình cũng hơi ngốc, bình thường chỉ có đứa con nít ấu trĩ mới dùng cách hỏi kiểu này
Đang định chữa lại thì Trầm Bội Bội đã đưa mắt nhìn lại, trong mắt như có ý:
"Ngươi nói xem?"Nhâm Quân đỏ mặt muốn tìm cái hố để chui xuống, vội lảng sang chuyện khác:
- Vừa rồi ngươi nói lão đại kia là ai?
- Còn có thể là ai, không phải là tên đầu sỏ đám lưu manh thì là
gì!
- Cái đấy.
Thấy đối phương còn muốn hỏi thêm, Trầm Bội Bội không kiên nhẫn nói:
- Ta nói mà ngươi không chịu yên lăng, sao hỏi nhiều thế? Đừng quên quan hệ của chúng ta giờ chẳng tốt đẹp đến mức ta phải nói cho ngươi!
Vừa nghe nói vậy, Nhâm Quân cũng đáp trả:
- Tốt! Là ngươi nói đó nhá, ta đang muốn giúp ngươi, ngươi đã không cảm ơn thì quên luôn đi!
Nói xong, tức giận nhìn sang nam nhân bên cạnh:
- Hướng Quỳ, chúng ta đi!
Hướng Nhật cười xin lỗi Trầm Bội Bội rồi đuổi theo Nhâm đại tiểu thư. Hắn hơi hiểu mối quan hệ giữa Nhâm đại tiểu thư với cô nàng họ Trầm này, thoạt nhìn như là địch nhân, nhưng bên trong lại như hai người bằng hữu, chỉ là không ai chịu nhường ai nên mới gây nên tình cảnh mất tự nhiên như này.
Kiểu tâm lý con gái này đúng là khó đoán, Hướng Nhật quan tâm hơn là tại sao tay chân của Hôi Hùng lại xuất hiện ở đây, nếu chỉ đơn thuần là tới gặp mặt nữ nhân được lão đại hắn để ý thì đâu cần Bạo Long, thuộc hạ thân tín nhất phải ra mặt hành động? Tùy tiện phái mấy tên nhãi nhép là được rồi. Thêm nữa, xem trong lời nói của đối phương thì rõ ràng là hắn có chuyện gì quan trọng cần làm gấp. Rốt cuộc là chuyện gì?
Trước có nghe nữ cảnh sát nói qua, mấy tay buôn ma túy thường lợi dụng sinh viên đại học để chuyển hàng, không lẽ cái này có liên quan?
.
Làm xong chuyện lão đại phân phó, Bạo Long tính đi quán bar uống một ly cho thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới việc chạm trán tên tiểu tử họ Hướng kia, mà tên này với đại tẩu tương lai hình như còn có quan hệ không tồi, hắn liền cảm thấy tốt nhất là nên báo cáo chuyện này với lão đại trước đã.
Vội vàng tới biệt thự của lão đại Hôi Hùng, không cần thông báo trước mà xông thẳng vào. Đương nhiên, làm tâm phúc hạng nhất của Hôi Hùng, hắn có quyền như vậy.
Sau khi đi vào phòng khách, Bạo Long liền thu liễm lại, cung kính hướng về Hôi Hùng đang hưởng thụ ở phía trước:
- Đại ca!
- Mọi chuyện đều làm tốt chứ?
Hôi Hùng đang thoải mái nửa nằm nửa ngồi trên ghế sopha, trên mặt lộ vẻ thích thú. Trên người mặc một chiếc áo rộng thùng thình, hiển nhiên là vừa mới tắm xong, sau lưng còn có một mỹ nữ dáng người cao cao, đầy đặn đang xoa bóp vai hắn.
- Đúng vậy.
Bạo Long không chớp mắt nhìn rồi lại nói tiếp:
- Đại ca, nãy nhân tiện em có gặp đại tẩu.
- Không có kẻ nào quấy rầy nàng chứ?
Hôi Hùng ngồi dậy, ý bảo mỹ nữ cao cao đầy đặn phía sau đến ngồi trong lòng.
- Có một người.
Bạo Long hơi do dự đem chuyện vừa chứng kiến cùng với suy đoán của mình nói ra.
- Tiểu tử họ Hướng?
Hôi Hùng nhíu mày, đối với kẻ có thể dọa lui cảnh sát tuần tra hắn có chút ấn tượng, người không thể đắc tội dĩ nhiên là không nên đắc tội, thậm chí nếu có thể kết giao thì quá tốt.
Nhưng với Tài Đại mỹ nữ thân hình không tồi kia, Hôi Hùng cũng không muốn buông tha, hơn nữa xem xét lợi hại các mối quan hệ, hắn lựa chọn cái đầu tiên, dù có đắc tội với đối phương cũng không thể bỏ qua miếng mồi ngon sắp đến miệng được.
Có lẽ bởi vấn đề chiều cao của bản thân, người cao hai mét thì dĩ nhiên không thích nữ nhân quá thấp, hơn nữa hắn lại yêu tha thiết nữ nhân có dáng người cao gầy tầm một mét tám kia. Mà loại nữ nhân này dĩ nhiên cũng không nhiều, không nói đến việc nam nhân vừa thấy mặt mày đã phấn khởi liền. Cho nên nữ nhân cực phẩm như vậy hắn tuyệt đối không bỏ qua, cho dù bối cảnh của đối phương hơi có chút thần bí. Huống chi Hôi Hùng cũng tự cho mình không phải loại xoàng, ở Bắc Hải hắn cũng có vài
"bằng hữu" giao hảo.
Thấy sắc mặt âm trầm của lão đại, Bảo Long liền hiểu ý, làm động tác cắt cổ:
- Đại ca muốn hay không?
Hôi Hùng khoát tay áo:
- Không cần. Hiện giờ vẫn chưa biết rõ thân phận của hắn, hành động tùy tiện nói không chừng có thể khiến chúng ta rước lấy tai họa. Hơn nữa trong giai đoạn trọng yếu hiện giờ, tốt nhất là không gặp phải phiền toái gì.
- Vị đại tẩu kia.
Hôi Hùng đưa tay ôm nữ nhân vào lòng, không để ý trong mắt nàng hiện vẻ thống khổ, hung hăng xoa nắn:
- Đúng lúc lắm, ta cũng không đủ kiên nhẫn nữa. Nữ nhân họ Trầm kia nghĩ mình là ai mà Hôi Hùng ta mời bao lần vẫn không chịu tới. Nếu không để cho ta mặt mũi, ta cũng không cho nàng mặt mũi. Ngươi đem nàng mang về đây, muốn dùng thủ đoạn gì cũng được. Ta thật muốn xem sau khi lên giường rồi, cô nàng còn mạnh miệng như bây giờ nữa không?