- Hình như rất náo nhiệt thì phải?
Hướng Nhật đi vào phòng khách, trực tiếp coi thường sự uy hiếp của mấy khẩu súng lục, hắn ung dung nói. Khi thoáng thấy quần áo Trầm Bội Bội không chỉnh tề, trong mắt không khỏi ánh lên một tia lạnh lẽo, không ngờ lại dám giở trò cưỡng bức cơ à? Mặc dù không tự cho mình là người tốt, nhưng Hướng Nhật cũng tuyệt đối không muốn nhìn thấy cảnh một cô gái không tình nguyện nhưng lại bị người ta ép buộc phải quan hệ, hơn nữa đối tượng bị ép buộc còn là người mình quen biết.
- Là ngươi?
Bạo Long và Hôi Hùng đều nhận ra người xông tới là ai, cả hai cùng kinh ngạc kêu lên. Vốn tưởng rằng nhân vật có sức mạnh để phá tung cửa thì ít nhất cũng phải trông như dã thú, ai ngờ chính là người trẻ tuổi ốm yếu mà bọn chúng từng gặp mặt.
- Ông xã của Sở Sở!
Trầm Bội Bội vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn cứu tinh xuất hiện, nếu như không phải vì không vùng được ra khỏi tay Hôi Hùng, có lẽ nàng sớm nhào vào lòng nam nhân ngây lập tức. Đương nhiên, nàng vui mừng không phải bởi vì nam nhân xuất hiện, nàng cũng không cho rằng một mình nam nhân có thể cứu mình thoát ra khỏi hang hùm miệng sói, mà vì cho rằng nếu đối phương đến đây thì nhất định đã báo cảnh sát. Trong tình huống này, có mình làm chứng, chắc chắn có thể trừng trị nghiêm khắc bọn lưu manh bắt trói mình tới đây.
- Hướng tiên sinh, anh có ý gì đây?
Hôi Hùng có vẻ âm trầm nhìn người trẻ tuổi đứng ở cửa, cách nghĩ của hắn giống với Trầm Bội Bội, dựa vào biểu hiện của đối phương lúc ở quán bar, muốn tìm một đám cảnh sát đến thì thật sự rất dễ dàng. Tuy rằng trong lòng hắn có chút khó chịu, nhưng cũng không muốn phát sinh xung đột trực tiếp với cảnh sát.
- Không có ý gì cả.
Hướng Nhật nhún vai, rồi bỗng nhiên đổi giọng, hắn làm mặt lạnh:
- Hôi Hùng lão đại, ngươi bắt bạn gái của ta, ngươi nói xem ta có thể có ý gì đây?
Trầm Bội Bội đang dùng hai tay che trước ngực để tránh lộ ra xuân quang nhất thời mở to hai mắt, bạn gái của ta? Hắn ám chỉ chính là.
Vẻ mặt Hôi Hùng càng thêm âm trầm, không biết là vô tình hay cố ý mà hắn nhìn lướt qua khu vực gần cửa, trên mặt đột nhiên nở nụ cười:
- Hướng tiên sinh đến một mình sao?
Lâu như vậy còn không nghe thấy động tĩnh gì, Hôi Hùng tất nhiên sẽ nghĩ theo chiều hướng này. Bởi vì nếu như có một nhóm người, căn bản sẽ không yên ắng như vậy, ngay cả một tiếng bước chân cũng không nghe thấy. Hơn nữa, cảnh sát hình như chưa tinh nhuệ đến mức này, nếu như bọn họ đã đến, chỉ sợ đã sớm xông vào ngay từ đầu.
Hướng Nhật cũng biết Hôi Hùng nghĩ gì, hắn cười nhạt:
- Đối phó bọn cặn bã các ngươi, một mình ta là đủ rồi.
Lúc này không như ở quán bar có người ngoài nhìn vào, Hướng Nhật cũng không sợ trở mặt, dù sao trong mắt hắn thì những kẻ này chết chắc rồi.
Trầm Bội Bội vốn đang nghĩ xem mình trở thành bạn gái của đối phương từ lúc nào, nhưng khi nghe thấy những lời này thì suýt nữa ngất xỉu, trời ạ, người này dám tới một mình sao? Ngu ngốc, sao không gọi điện thoại báo cảnh sát, chẳng lẽ hắn tưởng rằng một mình mình có thể giải quyết hết thảy mọi chuyện sao? Ngu ngốc! Trầm Bội Bội khẩn trương đến nỗi muốn mở miệng mắng to.
Còn Hôi Hùng mặc dù nhận được câu trả lời khẳng định suy đoán của mình, nhưng vẫn không dám tuỳ tiện động thủ:
- Hướng tiên sinh có quá tự phụ hay không?
Bối cảnh của đối phương như thế nào còn nắm rõ, hơn nữa dám đến một mình, nếu nói không có chỗ dựa thì ai mà tin cho được? Nhớ lại vừa rồi cửa chính bị phá tung, mặc dù cũng không cho rằng người trẻ tuổi gầy yếu trước mặt có sức mạnh kinh khủng đến vậy, nhưng Hôi Hùng cảm thấy vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn, nếu không lại lật thuyền trong mương không biết chừng.
Hướng Nhật không trả lời câu hỏi của Hôi Hùng, chỉ vào Trầm Bội Bội còn đang trong tay hắn và nói:
- Để ta mang cô ấy đi, chuyện tối nay coi như chưa từng xảy ra.
Hướng Nhật đương nhiên sẽ không nhân từ như vậy, hắn chỉ muốn gạt lấy con tin trong tay đối phương, sau đó mới có thể yên tâm mạnh dạn hạ độc thủ. Còn đạo lý về giữ chữ tín, Hướng Nhật không nghĩ sẽ phải thực hiện với loại người như Hôi Hùng.
- Hướng tiên sinh cho rằng có thể sao?
Hôi Hùng nói đầy thâm ý. Đã đến nước này, nếu như để người ta biết đối phương chỉ có một người lại có thể xông vào địa bàn của mình đòi mình giao người sau đó còn nghênh ngang bỏ đi, thế này hắn làm gì còn mặt mũi. Hơn nữa, hắn cũng không muốn dễ dàng bỏ qua miếng ăn ngon đã tới tận miệng, chỉ chút nữa thôi là có thể cho vào mồm sau đó thoải mái hưởng thụ một phen, tóm lại hắn nhất định phải
"chơi" con bé Trầm Bội Bội này cho bằng được.
- Thế thì có gì để nói nữa đâu?
Hướng Nhật nheo mắt, nhưng trong lòng lại thầm tính kế khác, nếu không thể bảo đảm an toàn cho cô bé họ Trầm trước, vậy cũng chỉ còn cách cứng rắn. Mặc dù có hơi nguy hiểm, nhưng chỉ cần ra tay sao cho thỏa đáng, hẳn là không thành vấn đề.
Nhìn vẻ bình tĩnh của đối phương, hình như không hề nhìn thấy những người bên mình đang chĩa súng vào hắn, trong lòng Hôi Hùng cũng có chút dự cảm bất an, hắn không khỏi càng thêm thận trọng. Cân nhắc thiệt hơn một chút, Hôi Hùng mở miệng nói:
- Hướng tiên sinh, có lẽ chúng ta có thể làm một cuộc trao đổi.
- Hả?
Hướng Nhật động tâm, kế hoạch chầm chậm tiếp cận đối phương cũng tạm bỏ qua.
- Trao đổi gì?
- Để con bé này ở với ta một đêm, coi như ta nợ anh một ân tình, từ nay về sau chỉ cần Hôi Hùng ta có có khả năng hỗ trợ được chuyện gì, ta tuyệt không chối từ!
Hôi Hùng nói những lời này là cũng đã trải qua tính toán kỹ lưỡng, đầu tiên, hắn không biết gì về bối cảnh của người trẻ tuổi trước mắt này, vạn nhất là loại mình tuyệt đối không thể trêu vào thì nguy, tiếp theo, đối phương nếu dám đến đây một mình, nói không chừng còn có thủ đoạn gì đó mà mình không ngờ được cũng nên. Cho nên, có thể giải quyết một cách hòa bình là tốt nhất. Hơn nữa, như thế đối với bản thân mình cũng không có tổn thất gì, chẳng những có thể hưởng thụ nữ nhân đã sớm chờ mong đã lâu, hơn nữa, chỉ là một cái ân tình mà thôi, tuy mình nói có hơi quá lời, nhưng bối cảnh của đối phương cũng không đơn giản, nếu cần tìm mình hỗ trợ thật, song phương lúc đó coi như là tạo dựng mối quan hệ.
- Cũng không phải không thể được.
Hướng Nhật ra vẻ cúi đầu trầm tư suy nghĩ, tia lạnh lẽo ở sâu trong đáy mắt cũng được giấu đi.
- Nhưng ta có một điều kiện.
Lời vừa nói ra, Hôi Hùng còn chưa kịp mở miệng, Trầm Bội Bội đã mắng to:
- Sở.Hướng Quỳ, ngươi là tên hèn hạ, ta nhìn nhầm ngươi rồi!
Hôi Hùng lại càng thêm tươi cười:
- Mời Hướng tiên sinh nói.
- Vốn ta muốn đưa ra một điều kiện khác, nhưng không ngờ con bé này dám mắng ta, cho nên ta thay đổi chủ ý, nhất định phải giáo huấn cô ta nên thân, Hôi Hùng lão Đại, ngươi không ngại giao con bé này cho ta giáo huấn một trận trước chứ?
Hướng Nhật làm bộ nổi nóng, nhưng biểu hiện ra ngoài cũng không rõ ràng lắm, hắn sợ mình giả vờ quá mức, đối phương sẽ hoài nghi.
Có điều cho dù như thế, Hôi Hùng vẫn hoài nghi dụng tâm của hắn, yêu cầu mình giao con tin ra, chuyện này cực kỳ bất lợi đối với mình. Nhưng nếu không làm như vậy, vạn nhất đối phương đưa ra yêu cầu càng khó hơn thì rất phiền toái, lại cân nhắc đối phương chỉ có một mình, bên mình chẳng những có nhiều người, còn có súng trên tay. Nghĩ như vậy, trong lòng Hôi Hùng yên tâm hơn rất nhiều:
- Được, ta đáp ứng với anh, nhưng anh cũng đừng nên mạnh tay quá, dù sao buổi tối con bé còn phải ngủ với ta.
Phối hợp với lời nói, miệng hắn cũng nở nụ cười ám muội.
- Đương nhiên!
Hướng Nhật thản nhiên nói.
Lúc này Hôi Hùng mới buông cô nàng đang giãy dụa không ngừng trong tay ra, sau đó đẩy nàng về phía Hướng Nhật.
- Ta liều mạng với ngươi!
Trầm Bội Bội cũng đã sớm chờ giây phút này, thấy được tự do, nàng lập tức giương nanh múa vuốt nhằm vào nam nhân. Người này, vốn tưởng rằng là cứu tinh, không ngờ lại hèn hạ như vậy, bị dụ dỗ một chút đã bán đứng mình, nhất định không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn. Hơn nữa, chỉ cần trốn ra khỏi nơi này, nhất định phải đem chuyện hôm nay nói cho Sở Sở, giúp nàng thấy rõ bộ mặt thật của nam nhân này!
- Đến lúc này mà còn cứng miệng!
Hướng Nhật ra vẻ đắc ý cười ha hả, chờ đối phương đến gần kề, lập tức vươn tay ôm lấy nàng, quăng về phía sau mình, sau đó năm ngón tay lần lượt vung lên, chỉ thấy mấy tên đàn em của Hôi Hùng đang cầm súng lục nhắm vào hắn nhất thời ngửa mặt rồi ngã xuống, trên trán mỗi người đều xuất hiện một cái lỗ máu cỡ ngón tay, con mắt mở thật
to, rõ ràng là chết không nhắm mắt.
Về phần Hôi Hùng cùng Bạo Long, Hướng Nhật không hạ thủ, người đầu tiên là bởi vì còn một số việc cần hỏi hắn, người còn lại là do lúc tình cờ gặp mặt ở Tài Đại đã có thái độ quá ngạo mạn, cần phải cho hắn biết thế nào là hiện thực tàn khốc.
Thủ đoạn của Hướng Nhật quá bất ngờ, mọi người ở đây vẫn còn đang kinh hãi, cũng không ý thức được là ai đã hạ thủ. Hôi Hùng cùng Bạo Long nhìn đám đàn em với vẻ khó tin, mới đây chúng còn rất khỏe mạnh, sao thoáng cái đã nằm trên mặt đất không có động tĩnh gì?
Trầm Bội Bội vốn đang ra sức nhéo vào phần eo và lưng của nam nhân, khi nhìn thấy mấy tên lưu manh chĩa súng vào nàng cùng nam nhân đột nhiên ngã xuống thì cũng không kịp có phản ứng gì, có điều trong vô thức lực nhéo giảm đi rất nhiều.
Nhưng sự kinh hãi cũng không duy trì quá lâu, Hôi Hùng cùng Bạo Long tỉnh táo lại trước tiên, hơn nữa còn lập tức hiểu ra đây là do người trẻ tuổi đối diện giở trò quỷ, mặc dù không rõ đối phương dùng phương pháp gì, nhưng chắc chắn chính là hắn. Nếu không, sao con tin vừa đến bên hắn, thủ hạ của mình liền chết ngay như vậy?
- Họ Hướng kia, ngươi có ý gì?
Hôi Hùng ngăn lại Bạo Long bên cạnh đang muốn xông lên liều mạng, thủ đoạn của đối phương thật sự quá mức quỷ dị, mặc dù hiện tại hắn cũng căm hận đến nỗi chỉ muốn bằm vằm đối phương thành trăm mảnh sau đó đem cho chó ăn, nhưng an toàn của bản thân so với việc này thì quan trọng hơn nhiều lắm.
Không còn sợ ném chuột vỡ bình, Hướng Nhật đương nhiên coi thường hết thảy:
- Rất đơn giản, hôm nay hai người chúng mày không cần phải sống nữa!
Vừa nghe thế, Hôi Hùng biết là không thể có hòa bình, tức khắc không ngăn Bạo Long nữa, hắn quát to một tiếng:
- Lên!
Đồng thời, hắn cũng thò tay vào ngực lấy ra một khẩu súng lục màu bạc thật to, vốn được chuẩn bị để hù dọa con bé họ Trầm, giờ lại phải sử dụng.
Bạo Long đã sớm hết kiên nhẫn, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, vung quyền lao nhanh về phía trước.
Hướng Nhật cười khinh khỉnh, vốn hắn còn xem đối phương là một tay võ sĩ quyền anh ngầm có chút thực lực, nhưng giờ lại muốn hình dung thêm bằng một tính từ.đó chính là ngu xuẩn. Thực lực của đối phương như thế nào còn chưa nắm rõ, thế mà đã liều lĩnh xông lên, đúng là hành vi tự tìm lấy cái chết. Hướng Nhật rất hoài nghi, tại sao đối phương có thể vượt qua 31 trận quyền anh ngầm mà không chết, đây quả thực là một kì tích.
Nói thì có vẻ dông dài, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt, khi nắm đấm của đối phương sắp chạm đến thân thể mình, Hướng Nhật nhanh như chớp vươn tay ra và chộp ngay được cổ tay đối phương, sau đó dùng sức vặn, chỉ nghe tiếng xương nứt gãy
"Răng rắc" vang lên, tiếp theo hắn giơ chân đạp một phát.
"Bịch"! Bạo Long trực tiếp bị đá bay, ngay từ trên không trung miệng đã phun ra một ngụm máu tươi thật lớn, đến khi rơi xuống đất lại càng phun ra như suối, cả người cũng không đứng dậy nổi nữa. Lồng ngực lõm vào thành hình một dấu chân rất sâu, ngay cả áo cũng lún vào trong ngực, mà cổ tay vừa mới bị chộp cũng đã gãy lủng lẳng. Thoạt nhìn đã biết là thập tử nhất sinh.
- Hôi Hùng lão Đại, hiện tại chỉ còn một mình mày thôi.
Hướng Nhật ung dung nhìn Hôi Hùng, dường như không quan tâm tới khẩu Desert Eagle trong tay hắn.
Hôi Hùng làm mặt dữ tợn, không ngờ mình lại bị một tiểu tử đùa giỡn, nhìn đám đàn em một tay mình đào tạo ra kẻ chết kẻ bị thương, trên trán càng nổi gân xanh, tay cầm súng cũng trở nên run rẩy:
- Họ Hướng, mày đừng khinh người quá đáng!
- A -
Đúng lúc này Trầm Bội Bội la hoảng lên, sau một loạt biến hóa bất thình lình xảy ra, nàng đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Nhìn các vũng máu đỏ tươi ở hiện trường cùng những thi thể rõ ràng là người chết nằm trên mặt đất, đối với một người chưa từng thấy qua cảnh chết chóc thật sự như nàng, không bất tỉnh đã là tốt lắm rồi.
Hướng Nhật có chút bất đắc dĩ, hắn kéo cô nàng đang kinh hãi quay về sau lưng mình, sau đó nhìn Hôi Hùng và nói:
- Hết cách rồi, tao thích nhất là làm chuyện khinh người quá đáng. Rất không may, mày chính là đối tượng bị tao khi dễ.
- Vậy thì mày đi chết đi!
Lời châm chọc của đối phương châm chọc càng khiến Hôi Hùng nổi điển. Cũng mặc kệ đối phương có bối cảnh gì, hắn trực tiếp nổ súng bắn.
Một tiếng
"Bùm!" thật lớn vang lên, viên đạn cắm vào giữa ngực Hướng Nhật.
Trầm Bội Bội hét lên hoảng hốt, nhưng lại càng cố trốn phía sau nam nhân.
- Ha ha ha.
Hôi Hùng cười ha hả như điên như dại.
Nhưng tiếng cười của hắn chỉ duy trì được vài giây, sau đó giống như bị người ta đột nhiên bóp cổ, thoáng cái đã khựng lại.
Bởi vì hắn thấy rõ người mà hắn cho rằng bị trúng đạn chết chắc rồi vẫn bình yên đứng trước mặt hắn, chỉ có y phục trước ngực là thủng một lỗ lớn, nhưng làn da bên trong lại không gặp phải thương tổn gì.
- Tại sao có thể như vậy?
Hôi Hùng hoảng sợ.
- Rất lạ sao? Tao cho rằng khẩu súng trong tay mày có uy lực quá nhỏ. Không bằng mày thử lại xem?
Hướng Nhật cố tình nói một cách ung dung.
- Tao không tin không giết được mày!
Uy lực của Desert Eagle mà nhỏ? Ai nói ra câu ấy cũng chỉ khiến người khác bảo là ngu ngốc! Hôi Hùng có hơi điên cuồng, hắn liên tục bóp cò nổ súng nhắm vào ngực nam nhân, đến khi hết toàn bộ 7 viên đạn mới thôi. Kết quả là, ngoại trừ làm cho quần áo trên người đối phương rách nát, ngay cả một chút xây xát cũng không có.
- Đã sớm nói là khẩu súng trong tay mày có uy lực quá nhỏ, mày còn không tin, giờ tin chưa?
Hướng Nhật trêu chọc, hắn nói toàn những lời đả kích:
- Mày nghĩ rằng dựa vào cái gì để dám một mình đến đây? Nực cười là một chút đầu óc ấy mày cũng không có, thế mà có thể ngồi lên vị trí này, thật sự không thể không bội phục thằng ngốc đã đề bạt mày.
- Tao đầu hàng!
Trải qua sóng to gió lớn, thần kinh Hôi Hùng coi như cũng cứng cỏi, không bị lời nói của đối phương đánh bại, đối mặt với một tên phi nhân loại, hắn chẳng có lòng dạ nào mà phản kháng. Có điều trong lòng hối hận không thôi, nếu sớm biết trên thế giới này có kẻ biến thái không sợ Desert Eagle, hắn nhất định sẽ không dễ dàng giao người ra, ít nhất còn có một con đường sống. Giờ không có con tin trong tay, cho dù trong lòng có tức giận đến đâu cũng không có tác dụng.
Trước mắt phải lo nghĩ cách để sống sót trong tay đối phương, đối phương nếu đã nói nhiều lời thừa như vậy, thêm nữa trong tình huống hoàn toàn có khả năng giết chết mình nhưng lại không làm, không chừng là e ngại điều gì đó. Đấy chính là cơ hội giữ mạng của hắn!