Hướng Nhật chân chưa kịp bước ra khỏi nhà thể dục thì Nhâm Quân đại tiểu thư không biết từ chỗ nào chui ra đuổi theo sau lưng.
- Hướng Quỳ, anh đứng lại đó cho em!
Giọng Nhậm đại tiểu thư rõ ràng đầy vẻ tức giận.
- Có chuyện gì thế cưng?
Hướng Nhật nhìn vẻ mặt tức giận của Nhâm đại tiểu thư không hiểu ất giáp mô tê gì, tự xét bản thân không biết có làm gì chọc tức nàng hay không? Nhưng cũng không hẳn a, từ tối hôm qua sau khi thân mật với nàng cho tới bây giờ, bản thân cũng không gặp lại nàng, chẳng có cơ hội gì mà đắc tội với nàng.
- Anh hỏi có chuyện gì hay không?
Nhâm Quân cười lạnh lặp lại câu hỏi của lưu manh, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
- Vừa rồi anh ở cùng một chỗ với ai đó?
- Anh ở cùng với Sở Sở các nàng chứ ai.
Hướng Nhật trả lời rất tự nhiên, bởi vì đây chính là sự thật.
- Em không phải nói Sở Sở các nàng, em hỏi là hỏi vừa rồi anh ở cùng với ai?
Nhâm Quân giọng gay gắt hỏi.
Hướng Nhật rốt cuộc hiểu ra, hóa ra cô nàng nhìn thấy mình và Trầm đại mỹ nữ vừa ở cùng một chỗ, chả trách, nàng cùng Trầm đại mỹ nữ như nước với lửa, tuy trong lòng biết vậy, nhưng Hướng Nhật vẫn phải giả bộ kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ em nói là Trầm Bội Bội?
- Đấy, đấy nhá, giời ơi còn gọi thân thiết như vậy!
Nhâm Quân vừa tức vừa ghen chì chiết.
- Em tưởng tượng tới đâu rồi, anh với nàng ta một chút quan hệ cũng không có!
Hướng Nhật cười khổ nói.
- Một chút quan hệ cũng không có thế sao ở cùng một chỗ cười cười nói nói như thế?
Nhâm Quân vẻ mặt không tin, oán hận nhìn chằm chằm lưu manh.
- Đó là vì nàng ta muốn cảm ơn anh đêm đó đã cứu nàng.
Mắt thấy Nhâm đại tiểu thư vẫn còn nghi ngờ, Hướng Nhật chỉ có thể lấy lý do này giải thích qua loa lấy lệ.
- Cứu nàng? Đã xảy ra chuyện gì?
Nhâm Quân nghe vậy sửng sốt hỏi.
Hướng Nhật đành phải thuật lại chuyện đêm đó Trầm đại mỹ nữ bị đám lưu manh xã hội đen bắt cóc suýt nữa thì bị cưỡng dâm.
Nhâm Quân mặt quả nhiên hòa hoãn ra, thậm chí khi nghe chuyện Trầm Bội Bội thiếu chút nữa bị cưõng dâm mặt tỏ ra cực kỳ hoảng sợ, sợ là do quan tâm lo lắng mà ra, nàng có chút bất mãn trừng mắt với lưu manh:
- Chuyện như vậy sao anh không nói với em?
- Em không hỏi, anh có thể vô duyên vô cớ nhắc tới sao? Hơn nữa nàng ấy không phải là cừu nhân của em à?
Hướng Nhật ra vẻ ủy khuất nói, ý muốn nhắc, nàng ấy là cừu nhân của em, anh ở trước mặt em mà nói về nàng ấy, không phải tự anh rước lấy phiền phức sao?
- Không sai, nàng ta chính là cừu nhân của em!
Nhâm Quân đương nhiên hiểu lưu manh đang hàm chỉ điều gì, tuy nhiên cũng không thèm tranh luận chỉ nhìn lưu manh cảnh cáo:
- Em nói cho anh biết, Hướng Quỳ, nữ nhân khác có thể, nhưng đối với nàng ta anh liệu hồn, nếu không anh đừng trách!
- Hắc hắc, anh có ý với em thì được chứ gì?
Hướng Nhật trâng tráo nói.
- Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy!
Nhâm Quân có chút bực bội nói.
- Anh cũng đang nghiêm túc mà.
Hướng Nhật làm mặt nghiêm, nhưng lập tức mặt lại trơ tráo nói tiếp:
- Trận đấu hôm nay cũng chưa chấm dứt, chắc phải chờ tới sáng ngày mới kết thúc, ha ha, phỏng chừng buổi tối ngày mai là anh có thể.
Hướng Nhật không nói hết câu, nhưng giọng nói mập mờ cộng thêm vẻ mặt dâm đãng có thể thấy được hắn kế tiếp muốn nói cái gì.
Nhâm Quân nghe vậy mặt mày đỏ bừng, nhất là vừa trải qua cuộc
"diễn tập" tối hôm qua với lưu manh, mục đích là làm cho nàng cảm thấy quen hơn khi làm cái việc xấu hổ muốn chết giữa nam và nữ này, hận không thể tránh càng xa lưu manh càng tốt. Đương nhiên, đây là chuyện khó có thể xảy ra, nàng trong lòng vẫn còn bực mình nhưng không thể phát tiết ra.
Vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt nhìn lưu manh, Nhâm Quân oán hận nói:
- Anh còn nói, anh nói nữa em sẽ đổi ý đó, một cơ hội cũng không cho anh!
- Không phải chứ, em đã đáp ứng anh rồi.
Hướng Nhật khoa trương kêu lên:
- Hơn nữa tối qua em còn đánh cuộc với anh, còn nói bao nhiêu lần cũng được, bây giờ sao có thế thay đổi như vậy?
- Ai đánh cuộc với anh bao giờ, là anh tự mình huyễn hoặc!
Nhâm Quân cực kỳ bối rối, nhớ tới yêu cầu tối hôm qua của lưu manh, đó là vô số lần, chẳng lẽ cứ như vậy hắn muốn tùy tiện sàm sỡ với mình lúc nào cũng được sao?
- Nhưng em cũng có phản đối gì đâu!
Hướng Nhật bất mãn la toáng lên.
- Mặc kệ, em không biết!
Nhâm đại tiểu thư dứt khoát:
- Dù sao một hai lần còn được, anh muốn nhiều hơn lỡ em mang thai thì biết làm sao? Mẹ không giết em mới là lạ! Hơn nữa, đàn ông tụi anh đều thích như vậy, cái gì không chiếm được thì mới coi trọng. Em không có ngu như vậy, nếu lỡ anh chán ghét em thì làm sao bây giờ?
Hướng Nhật dở khóc dở cười, nghe câu đầu tiên hắn còn tưởng Nhâm đại tiểu thư vì lo sợ mẹ nàng là giáo viên nghiêm khắc, cho nên không thể động tay động chân, nhưng nghe được câu cuối cùng, hắn mới vỡ lẽ nàng chỉ sợ mình có mới nới cũ, vội vàng chỉ thiên nghiêm mặt thề thốt:
- Quân Quân, anh xin thề, vô luận như thế nào anh cũng sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ với em!
- Đừng nói những lời dễ nghe lừa gạt em, em không cần!
Nhâm Quân mặc dù miệng nói vậy, nhưng miệng lại hơi nhếch lên lộ ra ý cười, chẳng khác nào nàng đang bán đứng nàng, không chừng lúc này trong lòng đang cảm thấy ngọt ngào biết bao.
Hướng Nhật xem ra mình đã thành công, thái độ liền trở nên mập mờ:
- À đúng rồi, Quân Quân, sau khi trận đấu kết thúc, tụi mình không nên phí tiền thuê phòng làm chi, không bằng cứ ở trong nhà của em, được không?
Nhâm Quân mặt mày sửng sốt, sau đó mới hoàn hồn hiều ra những gì lưu manh nói, mặt đỏ bừng nói:
- Không được, mẹ em sẽ biết!
- Không lo, buổi tối anh len lén đến tìm em, nhạc mẫu nhất định sẽ không biết!
Hướng Nhật hắc hắc cười, có cái dị năng bay trên trời kia, hắn hoàn toàn không cần lo lắng kế hoạch này có thành công hay không, hơn nữa, đã có kinh nghiệm lần đầu, lần thứ hai đương nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều. Mà có lần thứ hai thì nhất định có lần thứ ba, lần thứ tư.Không cần nói thì cũng biết đây là kế hoạch lâu dài, Hướng Nhật đương nhiên không thể sơ sót. Huống chi mướn phòng bên ngoài luôn luôn có chút cảm giác không được tự nhiên, kiểu giống như sống phóng đãng cùng nữ nhân con nhà không đàng hoàng.
- Đáng ghét!
Nhâm Quân hờn dỗi liếc xéo lưu manh một cái, xem như đã miễn cưỡng đồng ý với phương án của hắn, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện gì đó liền quay sang hỏi:
- Hướng Quỳ, anh thành thật nói cho em biết, đêm qua anh làm thế nào mà bay được?
Nhắc đến chuyện này, nàng đã suy nghĩ nát óc cả đêm qua, bây giờ có lưu manh ở đây, tất nhiên muốn hỏi cho rõ ràng.
- Thật ra anh không phải là bay mà là dùng dây thép treo lên!
Hướng Nhật vẻ mặt nghiêm lại nhưng vẫn nói đùa.
- Lừa ma gạt quỷ!
Nhâm Quân tức giận nhìn lưu manh:
- Có dây thép dài như vậy sao? Hơn nữa, khi anh vào phòng sao em không thấy, cũng đừng nói là anh treo lên lúc nhảy ra khỏi cửa sổ.
Nói xong, nàng nhìn chằm chằm vào lưu manh, ý hắn phải cho nàng một lời giải thích chính đáng.
Hướng Nhật hơi kinh ngạc, không thể ngờ cô nàng này cũng biết đường chặn họng người khác, lúc này hắn có hối hận cũng không kịp, sớm biết vậy tối quá không nên tự sướng như vậy, mặc dù tiêu sái lúc đó nhưng lại để lại hậu quả này. Bây giờ muốn bịa ra một lý do cũng không phải đơn giản, chẳng lẽ mang chuyện dị năng ra nói? Đây tuyệt đối là chuyện không thể, Hướng Nhật cũng không muốn chuyện này liên quan dây dưa đến Nhậm đại tiểu thư.
Không còn biện pháp, Hướng Nhật một đằng vắt óc suy nghĩ, một đằng ậm ờ:
- Cái này.có chút phừc tạp, nói ra em
có thể không hiểu.
- Có phải anh muốn nói chỉ số IQ của em thấp?
Nhâm Quân nhìn có vẻ như đang muốn lên cơn.
Hướng Nhật vội vàng giải thích, cũng không quên tâng bốc nàng lên mây
"tí tí":
- Không thể nào, nếu như Quân Quân em có chỉ số IQ thấp, vậy thiên hạ còn có ai có chỉ số IQ cao.
- Đừng chuyển đề tài, mau trả lời câu hỏi của em!
Nhưng Nhâm Quân rõ ràng không bị lời nói tâng bốc của lưu manh làm cho mụ mẫm.
- Được rồi, được rồi, nhưng em nghe xong cũng đừng kinh ngạc quá mức đó.
Hướng Nhật nghĩ tới một lý do, ra vẻ bất đắc dĩ mà phải thú, nhằm gia tăng độ tin cậy của lời nói kế tiếp.
- Chỉ cần anh không gạt em, đương nhiên em sẽ không kinh ngạc.
Nhâm Quân ý muốn nói nếu như nàng có biểu hiện kinh ngạc, như vậy nhất định là tại lưu manh nói dối!
Hướng Nhật làm sao mà nghe không ra đối phương ám chỉ cái gì? Tuy nhiên hắn cũng không thể tránh được, chỉ còn cách nghiêm chỉnh nói:
- Quân Quân, còn nhớ vừa rồi anh đã nói chuyện Trầm Bội Bội không?
- Tại sao lại nhắc tới ả đàn bà kia?
Nhâm Quân cau mày khó chịu.
- Em nghĩ xem, ở chỗ của đám xã hội đen lưu manh, anh làm sao có thể cứu nàng ta ra?
Hướng Nhật theo kế hoạch mà dẫn dụ.
- Bởi vì anh đánh nhau rất lợi hại?
Nhâm Quân không xác định nhìn lưu manh hỏi lại.
- Vậy tại sao anh lại lợi hại?
Hướng Nhật tiếp tục dẫn dụ từng bước, giống như dụ dỗ một con sơn dương lạc đường đi vào cái hầm có bẫy rập gài sẵn bên trong của con sói đầu đàn hắn
- Anh có luyện võ?
Nhâm đại tiểu thư quả nhiên mắc mưu, theo lời dụ dẫn của lưu manh mà phỏng đoán.
- Câu trả lời chính xác! Đúng là như vậy.
- Nhưng chuyện này với chuyện bay có gì quan hệ?
Nhâm Quân không phải phải như vậy mà sơ sểnh, nàng tưởng lưu manh lại muốn chuyển đề tài, ngay lập tức quay lại đề tài ban đầu.
Nàng không biết rằng lưu manh đã sớm chờ những lời này, vừa nghe nàng hỏi thì lập tức nói:
- Nếu như em đã biết anh luyện qua võ công, vậy khẳng định cũng nghe nói đến khinh công chứ?
Nhâm Quân rốt cuộc hiểu được lưu manh muốn nói cái gì, có chút không dám tin hỏi lại:
- Tối hôm qua thật sự là khinh công?
- Không sai!
Hướng Nhật khẳng định gật đầu.
- Vậy anh nhất định phải dạy cho em!
Nhâm Quân ánh mắt chớp chớp, lộ ra vẻ hoài nghi lẫn khát vọng.
- Dạy không được, em đã qua thời kỳ luyện võ tốt nhất rồi.
Hướng Nhật lại phải đương đầu với một cơn đau đầu khác, xem ra có thể bay lên trời thật sự có sức hấp dẫn đối với mọi người, vô luận là nam hay nữ, người bình thường hay dị năng giả.
- Hừ, không dạy chính là gạt người!
Nhâm Quân chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút tức giận nói. Thật ra trong lòng nàng đã tin hơn phân nửa, bởi vì ngoại trừ lời giải thích này ra, nàng không nghĩ được còn lời giải thích nào khác việc lưu manh bay trên trời.
Hướng Nhật còn định nói thêm, nhưng thấy từ đằng xa có một đám người đi dến, những người này cũng không phải sinh viên, phần lớn đều đã lớn tuổi, trẻ nhất cũng phải ba mươi.
Hướng Nhật nhìn lướt qua, phát hiện trong đám người có mỹ nữ giáo sư Tống Thu Hằng, tức thời nhận ra nhóm người này là giáo viên dẫn dắt các đội đi thi của các trường học khác, chắc cuộc thi đấu sắp bắt đầu, những người này chuẩn bị tham gia làm trọng tài.
Tống Thu Hằng không thể nghi ngờ là mục tiêu chú ý của mọi người, mặc dù trong đám giáo viên kia nàng không phải là nữ nhân duy nhất, nhưng lại là người trẻ tuổi và xinh đẹp nhất.
Nhưng Hướng Nhật lòng đau như thắt, nàng vẫn vậy, nhưng sắc mặt so tái nhợt so với bình thường, mặt vương nét buồn làm người khác nhìn cũng muốn buồn theo.
Xung quanh nàng nhiều người bu quanh, hơn nữa đều là những nam giáo viên tuổi tương đối trẻ, cả đám đang nói gì đó, ý như trêu đùa nữ giáo sư thành thục xinh đẹp, song lại không có kết quả gì, cao lắm nàng cũng chỉ đáp lại bằng một nụ cười miễn cưỡng hoặc một cái gật đầu.
Tống Thu Hằng rõ ràng đã chú ý tới cửa nhà thể dục nơi Hướng Nhật cùng Nhâm đại tiểu thư đang đứng, trên mặt hơi động, quay sang nói với đám nam giáo viên xung quanh cái gì đó, sau đó bước về phía Hướng Nhật.
- Hướng Quỳ, em chuẩn bị tốt chưa?
Dừng lại cách Hướng Nhật vài bước, Tống Thu Hằng nhẹ nhàng hỏi.
Hướng Nhật biết nàng đang hỏi mình đã chuẩn bị kỹ cho cuộc thi đọc diễn cảm tiếng Anh chưa, liền gật gật đầu, miễn cưỡng cười nói:
- Không có vấn đề gì ạ!
- Vậy tốt rồi.
Tống Thu Hằng gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Em có ảnh chụp của anh ta sao? Có thể cho cô một tấm không?
Hướng Nhật lòng căng ra, không dám nhìn thẳng vào mặt nàng nói:
- Xin lỗi!
Tống Thu Hằng sắc mặt ảm đạm, câu trả lời của Hướng Nhật làm cho nàng mất hoàn toàn hy vọng gặp lại người kia, đứng ngu ngơ tại chỗ một hồi, sau đó mới lên tiếng:
- Vậy hai trăm ngàn kia cô sẽ nhanh chóng trả lại cho em.
Nói xong, liền xoay người theo đám giáo viên kia đi vào nhà thể dục.
Hướng Nhật thần sắc biến đổi, hắn cảm nhận được mỹ nữ giáo sư càng ngày càng xa cách, không có thân cận giống như trước kia, lòng thầm không khỏi thở dài một hơi, đây có lẽ là số mệnh?
- Tống lão sư thật đáng thương!
Nhâm Quân ở bên cạnh tức thời cảm thán nói.
- Anh càng đáng thương hơn đây nè!
Hướng Nhật đang buồn bực trong lòng, nghe vậy tức giận nói.
Nghe những lời này, Nhâm đại tiểu thư lập tức phản pháo, đầy vẻ ghen tuông nói:
- Anh đáng thương chỗ nào? Có nhiều bạn gái bên cạnh như vậy, em thấy anh đang đắc ý mới đúng!
- Ai.
Hướng Nhật không trả lời, chỉ nhìn theo bóng lưng của mỹ nữ giáo sư biến mất vào nhà thể dục, trong mắt hiện lên một tia xúc động!