Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 408: Lưu lại hậu quả


trước sau

- Các ngươi làm sao vậy?

Hướng Nhật ra vẻ mù mờ hỏi, không phải hắn không muốn thu thập hai tên phản bội này ngay lập tức, chỉ là câu nói trước khi đi của thằng anh vợ kia làm cho hắn do dự một chút, nếu như bây giờ giải quyết hai tên này thì mình xem ra lại nhận một món ân tình của hắn. Hơn nữa Hướng Nhật cũng không muốn giết chết đối phương một cách dễ dàng như vậy, phải nhớ rằng " chính mình " đã bị băm thây cho chó ăn, nếu như không thu đủ ích lợi về thì quả thật có lỗi với chính mình sao?

- Không có việc gì, không có việc gì! Uống rượu, uống rượu thôi!

Bị hỏi thế, Thiên Hồ cùng Ba Lang đều tỉnh lại, miệng cười ha hả, chỉ là vẻ kinh hãi trong mắt củng chưa mất hẳn, ngược lại còn có chút kinh nghi.

- Không được, lúc này đã vào giữa trưa, ta phải về nhà ăn cơm rồi.

Hướng Nhật lòng cười thầm, hắn nguyên bản muốn nói ra câu kia, mặc dù bây giờ không có ý định xuống tay loại bỏ hai tên rác rưởi này, nhưng dọa đối phương chút đỉnh không thành vấn đề. Hiện tại xem ra không cần dọa chơi đối phương thêm nữa, mà sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn tới hai tên súc sinh này sẽ không còn ngủ ngon nữa thôi.

Nghe Hướng tiên sinh nói phải đi về, hai người Thiên Hồ hận không thể khiến đối phương lập tức biến khỏi mắt mình, bất quá ngoài miệng lại nói:

- Không bằng Hướng tiên sinh cứ ở lại, ta mời.

Hướng Nhật không đợi hắn nói hết lời, cắt ngang:

- Không cần, ta có thói quen ăn cơm nhà.

Ở cùng chỗ với hai tên phản đồ, Hướng Nhật sợ lâu quá, chính mình không giữ được bình tĩnh đánh cho hai tên này một quyền nát đầu. Tạm thời tha mạng chúng, lần sau đụng độ sẽ không khách khí nữa.

Nhìn người đã đi xa, Thiên Hồ cùng Ba Lang mới nhìn nhau, phát hiện trong ánh mắt đối phương đều có vẻ bất an.

- Lang, ngươi nói hắn vừa rồi có ý gì?

Thiên Hồ trong lòng sợ hãi, đột nhiên xuất hiện một " Hướng Tiên Sinh " cực mạnh, lại có một người anh họ cũng tên là Hướng Nhật, hơn nữa đối phương luôn hỏi về việc bang phái đổi tên cùng chuyện bang chủ tiền nhiệm, điều này có thể khiến hắn an lòng được sao? Chính yếu là không rõ đối phương cố ý hay vô tình, nếu như là trường hợp thứ hai thì hiển nhiên không sao cả, có lẽ đối phương tò mò mà thôi. Nhưng nếu trường hợp thứ nhất, chỉ sợ chuyện trong này cũng không đơn giản vậy.

Ba Lang tâm tình cũng rối loạn không kém Thiên Hồ, hơn nữa những chuyện kia một tay hắn bày ra, thâm tâm càng sợ hãi hơn, nghe thấy cũng chỉ cười khổ lắc đầu:

- Ta cũng không biết.

Không có câu trả lời rõ ràng, Thiên Hồ càng thêm nghi ngờ:

- Hắn có thể có quan hệ với cái tên đã chết kia không?

Ba Lang thở dài một tiếng:

- Điều này chỉ có thể hỏi thẳng hắn, hoặc là.

Nói đến đây, tự nhiên dừng lại, vừa lắc đầu, hiển nhiên là biết biện pháp thứ hai không thể thực hiện được.

- Hoặc là cái gì?

Thiên Hồ không nghĩ kỹ như Ba lang, tưởng hắn nói đến biện pháp gì, vội hỏi.

- Hỏi đại công tử.

Ba Lang khẽ nói ra mấy chữ này

Thiên Hồ thần sắc có chút nghẹn lại, lựa chọn đầu của Ba Lang là hỏi " Hướng tiên sinh" có thể quên đi, mà hỏi đại công tử cũng chẳng phải hay ho gì. Hắn tuy rằng là kẻ đứng đầu một bang phái, nhưng trước mặt nhà An gia, hắn chẳng là gì cả. Thấy đại công tử cùng" Hướng tiên sinh" có thái độ thân thuộc, muốn khai thác thông tin từ hắn có lẽ còn khó hơn mò kim đáy bể. Dù sao Thiên Hồ vẫn biết thân phận, bản thân mình cũng chỉ là một tiểu tốt trong tay đại công tử, so với Hướng tiên sinh ngang vai vế với đại công tử, địa vị đó thật khác biệt, không lý do gì mà đại công tử vì giúp hắn mà đắc tội với một thế lực tương đương.

Tuy nhiên đây cũng không phải điều hắn lo lắng nhất, hắn lo nhất chính là mặt khác của sự kiện. Nghĩ tới đây, Thiên Hồ nhìn sâu vào Ba Lang nói:

- Nếu như, ta nói nếu như, nếu như họ Hướng cùng tên đã chết có quan hệ thật, ngươi nghĩ xem đại công tử cũng sớm đã biết và đứng về phía tiểu tử này không?

Không phải là Thiên Hồ đa nghi, mà là hắn không thể không đề phòng. Thế giới này lòng người hiểm ác khó lường, vì lợi ích lớn sẵn sàng bỏ qua lợi ích nhỏ, đây tuyệt đối là buôn bán được lời mà không lỗ, chỉ cần người có chút đầu óc là biết nên lựa chọn thế nào.

Ba Lang vẻ mặt cũng đăm chiêu, liên quan đến tính mạng bản thân và gia đình, đương nhiên sẽ càng phải cẩn thận.

- Hồ Ly, vừa rồi ta không có ở đây, ngươi biết rõ Hướng tiên sinh hơn ta, chuyện gì đã xảy ra?

Thiên Hồ biết Ba Lang mưu ma chước quỷ nhiều, lập tức đem chuyện vừa rồi nói qua một lượt, còn cường điệu thân thủ đối phương lên, đây tuyệt đối không thuộc về phạm trù nhân loại.

Nghe Thiên Hồ miêu tả, Ba Lang sắc mặt âm trầm nhiều:

- Có lẽ ngươi đoán ra sự thật rồi.

- Cái gì?

Thiên Hồ toàn thân run lên, chẳng lẽ là kết quả xấu nhất sao?

- Biết vừa rồi vì sao đại công tử rời đi gấp như vậy không? Có lẽ hắn muốn để cho họ Hướng xuống tay với chúng ta nên mới thế.

Ba Lang ánh mắt ác độc nói.

- Ngươi có đoán nhầm không?

Thiên Hồ cố giữ lấy hi vọng cuối cùng, An gia là ai, hắn tuyệt đối không muốn cùng họ đối địch, nếu không đừng nói " Thiên Hồ Bang" nhỏ nhoi này, sợ rằng mình cùng Ba Lang sẽ hứng chịu tất cả những đau khổ rồi sau đó biến mất.

- Bản thân ta đã hi vọng đoán sai.

Ba Lang vẻ mặt cũng cay đắng, dù sao hắn hiểu rõ An gia cũng không kém Thiên Hồ một chút nào.

- Ngươi nghĩ đi, thực lực họ Hướng mạnh như vậy, hắn tự nhiên mới lần đầu gặp mặt đã đi theo hai đứa chúng ta nói chuyện tầm phào sao? Hơn nữa, nói cái gì thì không nói, hết lần này tới lần khác đều đả đụng đến tên chết tiệt kia. Huống chi, ngươi chớ quên, tên kia chết đi cũng không có bao nhiêu người biết, nhưng hắn chẳng những đã sớm biết, mà xem ra từng câu từng chữ được tính toán an bài từ trước khi nói vậy.

Ba Lang vừa giải thích, Thiên Hồ trong lòng cũng run sợ, cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra, phát hiện quả thật Ba Lang nói rất đúng, chính mình vừa
chuyển đề tài, đối phương đã quay lại, vẻ như hỏi chính mình, kỳ thật hắn đã sớm biết chuyện. Nếu như tò mò muốn biết rõ, điều ấy hết sức bình thường, nhưng biết rất rõ đáp án, rồi lại thắc mắc, đúng là có ý đồ.

Vừa nghĩ đến, Thiên Hồ đã đứng ngồi không yên, lại nhớ tới năng lực quỷ dị vừa rồi thu thập hai tên dị năng giả vừa tìm tới của vị "Hướng tiên sinh" này, trong lòng liền hoảng hốt, đối với người thường như bọn chúng mà nói, có sức mạnh biến thái thần bí thực sự đứng trên đỉnh kim tự tháp, căn bản bọn chúng không có khả năng chống đỡ.

Bất quá hắn đột nhiên suy nghĩ, có chút nghi hoặc nhìn về phía Ba Lang nói:

- Vậy tai sao vừa rồi hắn không xuống tay với chúng ta?

- Có lẽ hắn muốn làm chúng ta hoảng sợ, vẫn nhớ đến mấy chữ khắc trên bàn lúc đám Âu Dương huynh đệ chết chứ? Ta nghi ngờ chính là do họ Hướng làm, giống như hôm nay, mục đích là khiến chúng ta cảm thấy lo âu bất an, sau đó đợi ngày chán trò chơi này, lúc đó chúng ta sẽ chết.

Ba Lang chậm rãi nói. Không thể không nói, hắn quả thật phân tích rất kỹ càng, mặc dù có chút không căn cứ, nhưng nghe vẫn hợp lý.

- Chúng ta làm sao bây giờ? An gia tại Bắc Hải thế lực không phải không rõ ràng, cùng họ đối đầu, chúng ta chỉ có một con đường chết!

Thiên Hồ càng nghĩ càng sợ, hắn rất tin vào suy đoán của Ba Lang, bởi vì chính lúc đầu hắn bày ra chuyện kia mới giúp cho mình leo lên ngôi vị bang chủ được.

Ba Lang cúi đầu suy nghĩ thật lâu, sau mới lên tiếng:

- An gia mặc dù cường thế, nhưng không phải không có người dám động vào sao? Nếu đối phương dám động vào họ, khẳng định thế lực cũng không kém An gia, có lẽ.

Ba Lang chưa nói xong, Thiên Hồ đã hiểu ý tứ của hắn:

- Ngươi muốn nói chúng ta gia nhập bọn họ?

Ba Lang không nói gì, chỉ âm trầm gật đầu.

Thiên Hộ có chút động tâm:

- Cơ bản là chúng ta không tìm được bọn họ, làm sao gia nhập?

Ba Lang chỉ vào ba tên " tù binh" bên cạnh bị trói như cái bánh tét, ý tứ càng lộ rõ trên mặt.

- Phải thả bọn họ?

Thiên Hồ lộ chút lo lắng, hoán đổi một người bảo vệ đối với hắn không có gì ghê gớm, nhưng cái hắn lo lắng chính là hắn chưa kịp đổi đã bị chủ nhân tiêu diệt.

Ba Lang biết Thiên Hồ băn khoăn điều gì:

- Chúng ta đương nhiên không có khả năng chạy trốn, ít nhất phải đảm bảo an toàn cho chúng ta mới được. Nếu như quyết liệt với An gia từ bây giờ, sợ rằng chúng ta không còn có thể nhìn thấy mặt trời. Cho nên phải suy nghĩ thật kỹ.

.

Thiên Hồ cùng Ba lang nói chuyện, Hướng Nhật vô duyên không nghe thấy được, dù sao mục đích của hắn đã đạt được, đó là hù dọa đối phương ruột gan rối bời. Điều hắn không nghĩ tới chính là kế hoạch đã vượt quá khỏi mong đợi của hắn, làm cho hai cái tên khốn bị hắn dọa cho vãi đái lên mà phải tìm cách nương nhờ kẻ địch che chở.

Về đến nhà, Hướng Nhật phát hiện các nữ đều đã ở nhà, hơn nữa từ trong bếp phát ra mùi thơm có thể hành hạ dạ dày đói khổ của kẻ tham ăn tới tàn tạ.

Đang chuẩn bị lên lầu, thì bị Phạm Thải Hồng đang xem tivi trong phòng khách gọi lại:

- Hướng Quỳ, chuyện tối quá ngươi nghĩ sao? Nghĩ ra biện pháp không?

- Chuyện gì? Tối hôm qua?

Hướng Nhật còn chưa nói, An Tâm đã xen vào, mấy chữ "tối hôm qua" rõ ràng rất mập mờ, hẳn không thể không hỏi rõ ràng.

Các nữ nhân bên cạnh chăm chú lắng nghe, hiển nhiên các nàng rất hăng hái nghe xem nam nhân cùng Phạm sư phụ có chuyện gì, đáng tiếc là càng nghe càng khó hiểu.

Bởi vì nam nhân cũng không nói rõ chuyện gì, mà không chút đắn đo cự tuyệt:

- Căn bản không cần cân nhắc, về chuyện kia, là ngươi quá ngu ngốc, liên quan gì ta, ta xem ra ngươi nên chết đi thì hơn!

Hướng Nhật đúng là trong lòng nổi giận, đã ngầm thống nhất là chuyện kia bí mật thương lượng, không ngờ mụ điên này chủ tâm kiếm chuyện với mình, trước mặt các nàng nói ra, việc này đương nhiên làm hắn khó chịu.

Phạm Thải Hồng muốn trước mặt các nàng bức hắn đi vào khuôn khổ, không nghĩ đến việc mình bị mất mặt thế này, nhất thời nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào nam nhân tức giận nói:

- Tốt, một tháng sau ta cho ngươi đẹp mặt!

Đồ điên! Hướng Nhật thầm mắng một cái, thong thả đi lên lầu hai, trong lòng nghĩ đến uy hiếp của mụ điên này lúc tối qua, một tháng sau ư? Tưởng lão tử là người tùy tiện vậy sao chứ? Hừ, muốn cùng lão tử lên giường cũng phải đợi lão tử đồng ý mới được. Không đồng ý, chẳng lẽ ngươi cưỡng ép lão tử được sao?

Hướng Nhật không thèm nghĩ, song thân là một nam nhân, đối với một tuyệt thế mỹ nữ như Phạm Thải Hồng đương nhiên có chút ham muốn, vừa nghĩ xong, sinh lý tự nhiên phản ứng, Hướng Nhật vừa cố áp chế dục vọng vừa nghĩ, có lẽ đến lúc đó mua một tá bao cao su về, đảm bảo mọi việc an toàn. Đến lúc thật sự phải " làm việc ", cũng không sợ lưu lại hậu quả 9 tháng 10 ngày.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện