Mấy người rời khỏi sân bay, lúc này đại thúc trung niên mới phát hiện sự có mặt của Hướng Nhật bên cạnh, thấy hắn và Nhâm Quân đi sát cạnh nhau trông rất thân mật, có chút nghi hoặc nhìn đại thúc dễ nhìn và nói:
- Lão Nhâm, kia.không phải là con lão đấy chứ? Ta chưa từng nghe nói lão có đứa con trai lớn đến vậy.
Vẻ mặt của ba Nhâm Quân có chút xấu hổ:
- Nó là bạn trai của Quân Quân.
- Bạn trai của Quân Quân?
Đại thúc trung niên sửng sốt, không nhịn được đánh mắt sang con trai bên cạnh, tiếp theo lại cao giọng cười ha hả, tuy nhiên tiếng cười có phần mất tự nhiên.
- Lão Nhâm giỏi thật, chẳng những nuôi con gái lớn đến nhường này, mà ngay cả con rể cũng có rồi, chuyện vui như vậy cũng không nói sớm cho ta biết, lát nữa, đầu tiên lão phải tự phạt ba chén mới được.
Ba Nhâm Quân dở khóc dở cười:
- Tự phạt cái gì, ta cũng là hôm nay trở về mới nghe Quân Quân nói.
Nghe được những lời này, vẻ mặt của thanh niên đẹp trai bên cạnh vốn đang ảm đạm liền trở nên rạng ngời, dường như lại dấy lên hi vọng.
Đại thúc trung niên cũng cười híp mắt.
- Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, làm no bụng quan trọng hơn, mau lên xe thôi.
Thì ra là đã tới bãi đỗ xe, đại thúc trung niên vượt lên trước, chạy đến trước một chiếc BMW màu trắng, mở cửa xe, sau đó sốt ruột vẫy vẫy tay giục mọi người lên xe.
Ba Nhâm Quân lắc đầu cười khổ, bước hai bước tiến vào trong xe.
Hướng Nhật đi theo sau cùng, khẽ kéo kéo Nhâm Quân bên cạnh, hạ thấp giọng chỉ đủ cho hai người nghe được.
- Bà xã, anh thấy tiểu tử kia có ý với em đấy.
Vừa nói ánh mắt vừa liếc sang thanh niên đẹp trai đứng ở ghế lái phụ của chiếc BMW đang đắc ý nhìn về bên này.
- Vớ vẩn, hắn có ý với anh thì có.
Nhâm Quân khẽ nhéo nam nhân một cái, ánh mắt có chút tức giận.
- Khà khà, anh sợ hắn bắt cóc bà xã của anh đi mất.
Hướng Nhật cười nịnh.
Nhâm Quân đỏ mặt, nàng hừ nhẹ một tiếng:
- Anh biết thế là được, vậy phải tốt với em một chút, nếu không, có khi em thực sự bỏ trốn với người khác đấy.
- Nếu em dám trốn, cho dù có phải tới sao Hỏa thì anh cũng đuổi theo bắt em trở về.
Hướng Nhật vươn tay túm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nắm thật chặt.
Trong lòng Nhâm Quân cảm thấy ngọt ngào không thôi, nhỏ nhẹ nói:
- Được rồi, em biết trốn không thoát lòng bàn tay của anh rồi, vừa lòng anh chưa? Còn không mau lên xe, ba đang vẫy tay với chúng mình kìa.
Nói xong, nàng vùng thoát khỏi tay nam nhâm, vội vàng bước lên xe, dường như có chút ngượng ngùng vì đã thân mật với nam nhân ngay trước mắt ba mình.
Hướng Nhật cười hắc hắc, vội vàng đuổi theo.
Nhìn hai người tình chàng ý thiếp quấn quýt bên nhau, trong mắt thanh niên đẹp trai đứng cạnh ghế lái phụ lóe lên chút u ám.
olo
Địa điểm dùng cơm nằm ở trung tâm thành phố, đó là một nhà hàng bốn sao, nơi này cũng có thể coi như là rất sang.
- Lão Lý, cần gì phải lãng phí như vậy? Chúng ta vào đại một quán cơm nhỏ là được rồi.
Ba Nhâm Quân vốn có thói quen tiết kiệm, những nhà hàng cao cấp kiểu này, trước giờ ông đều rất ít vào, huống chi lần này lại là bạn cũ mời khách, mặc dù cũng biết bạn mình không phải không có tiền, nhưng trong lòng vẫn cứ thấy áy náy.
- Lão cứ khách sáo với ta như vậy, có tin ta tuyệt giao với lão không!
Đại thúc trung niên nghiêm mặt nói, tiếp theo lại chuyển đề tài, nhìn về phía Nhâm Quân ở một bên và nói:
- Hơn nữa, ta cũng không phải chỉ mời một mình lão, ta và Quân Quân đã nhiều năm không gặp, thế này chỉ có thể coi như là ta bồi thường cho nó chút đỉnh.
Ba Nhâm Quân cũng hết cách, chỉ đành chấp nhận.
Mấy người vào trong nhà hàng, lập tức có hầu bàn tiến đến nghênh đón, sau đó dẫn họ tới bàn ở trung tâm đại sảnh.
Vừa mới ngồi vào chỗ, đại thúc trung niên đã cầm thực đơn lên, đưa cho hai bố con Nhâm Quân mỗi người một cái, nói rất hào phóng:
- Ăn gì thì mọi người cứ gọi thoải mái, nói trước nhé, đừng tiết kiệm giùm ta, cái gì đáng tiêu thì phải tiêu, quan trọng nhất là ăn cho đã.
Ba Nhâm Quân chọn đại vài món giá cả trung bình xong liền đặt thực đơn xuống, nhưng đại thúc trung niên lại có vẻ không hài lòng, lập tức cầm lấy thực đơn đưa cho thanh niên đẹp trai bên cạnh đang nóng lòng muốn chọn món, đồng thời đưa mắt ra hiệu với hắn.
Thanh niên đẹp trai hiểu ý, mừng rỡ nhìn thoáng qua Nhâm Quân đang chăm chú nhìn vào thực đơn, rồi lại dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Hướng Nhật bên cạnh, lúc này mới mở thực đơn ra, cứ món nào đắt thì chọn, cuối cùng còn gọi hai chai vang đỏ mắc nhất của nhà hàng.
Hướng Nhật đã sớm nhìn ra tiểu tử này rắp tâm đối đầu với mình, đại thúc trung niên hiển nhiên cũng là đồng lõa, bất quá hắn cũng không quá để tâm đến những điều này, không chỉ vì ba vợ tương lai đang ở đây nên hắn muốn chừa cho đối phương chút mặt mũi, mà phần nhiều còn vì hắn biết rõ hai cha con đại thúc trung niên không có khả năng thực hiện được ý đồ của mình, đúng như lời cô nàng Nhâm Quân đã nói, cả đời này nàng trốn không thoát lòng bàn tay của hắn.
Hướng Nhật ghé sát vào bên tai Nhâm đại tiểu thư, cố ý thân mật hỏi:
- Quân Quân, em thích ăn gì, có cần anh tham khảo giúp em không?
- Em thích ăn gì thì em tự biết, ai cần anh tham khảo giúp?
Nhâm Quân kiều mỵ lườm hắn một cái, rồi lại nhìn vào thực đơn trong tay, thật sự nàng không có ý tứ như ba mình, cho rằng nếu đã ra ngoài dùng cơm thì đương nhiên phải chọn thứ mà mình thích ăn.
Nhưng đúng lúc này Ba Nhâm Quân bên cạnh lại ho nhẹ một tiếng, ánh mắt hơi mang theo ý trách móc nhìn về phía nàng.
Bắt gặp ánh mắt của ba mình, Nhâm Quân lập tức nhớ ra thói quen của ông, biết ông không muốn nàng chọn món gì đắt quá, liền vội vàng ra vẻ tỉnh bơ chọn mấy món chay rẻ tiền, sau đó mới lên tiếng:
- Được rồi, cháu ăn ít lắm, thế này đã nhiều quá rồi.
Đại thúc trung niên đã sớm thấy được ánh mắt ám thị của ba Nhâm Quân dành cho con gái, ông ta cũng hiểu rõ tính tình của bạn mình, nhìn Nhâm Quân với vẻ hơi bất mãn và nói:
- Ta nói cháu đó, Quân Quân, cháu đừng học theo ba mình, ba cháu chỉ được cái xấu tính, cháu muốn ăn gì cứ chọn, ngàn vạn lần không nên khách khí, nếu cháu cứ như vậy, lần sau thúc thúc cũng không dám mời khách nữa.
Nhâm Quân vội vàng lắc đầu giải thích:
- Không phải vậy đâu, Lý thúc thúc, bởi vì muốn giảm cân, cho nên cháu không thể ăn những món quá nhiều dầu mỡ.
- Ra là vậy.
Nghe nàng nói muốn giảm cân, đại thúc trung niên cũng không tiện nói thêm gì nữa, dù sao các cô gái đều thích đẹp, thích duy trì vóc dáng thon thả cũng là chuyện bình thường, mình sao có thể can thiệp được chứ?
Ba Nhâm Quân cũng đưa mắt thầm khen con gái, lý do này không tệ lắm.
Hướng Nhật lại rất bất mãn nhìn về phía Nhâm đại tiểu thư, lấy ánh mắt để biểu đạt ý tứ của mình, lại còn giảm cân, cứ giảm cân mãi thì em thực sự biến thành sào tre mất thôi.
Nhâm Quân lại cười dịu dàng, nụ cười giống như ngọn gió xuân làm say lòng người, trong nháy mắt đã xoa dịu ánh mắt trách cứ của nam nhân.
Có lẽ là nhìn thấy hai người lại có xu hướng tán tỉnh nhau trước mặt mọi người, đại thúc vội chen lời vào:
- Đúng rồi, mải tiếp đón hai cha con lão, quên mất còn có một vị khách ở đây.
Nói tới đây, lại nhìn về phía Hướng Nhật:
- Cậu muốn chọn gì thì cứ tùy ý, không cần khách khí!
Hoàn toàn là lời khách sáo, không hề nhiệt tình như lúc nói với cha con Nhâm Quân, chẳng qua chỉ là phép lịch sự tối thiểu.
Hướng Nhật rất muốn bắt đại thúc trung niên phải dốc hầu bao một lần, nhưng cân nhắc đến việc bên cạnh còn có cha vợ tương lai, hắn cũng không muốn quá càn rỡ, chỉ cười nhạt:
- Không cần đâu, chọn nhiều như vậy là đủ ăn rồi.
Đại thúc trung niên cũng không khách khí với hắn, lấy lại thực đơn lại, sau đó dặn dò hầu bàn đang đợi bên cạnh.
Đồ ăn chắc phải chờ một lát mới được mang lên, mấy người vừa ngồi đợi ở
bàn ăn vừa tán gẫu, nhưng phần lớn là ba Nhâm Quân và đại thúc trung niên nói chuyện với nhau, câu chuyện chủ yếu đều xoay quanh đề tài của bọn họ.
Thanh niên đẹp trai ở một bên mặc dù rất muốn nói vài câu với Nhâm Quân, để cho quan hệ hai người thân thiết thêm một chút, nhưng bởi vì có Hướng Nhật làm
"kỳ đà cản mũi", hắn căn bản không biết nói gì, cũng không có đường nói chen vào, trong lòng không khỏi oán hận.
Đại thúc trung niên bên cạnh cũng sốt ruột giùm con trai mình, thấy tiểu tử này lớn đầu rồi mà cả ngày vẫn lêu lổng bên ngoài, cưới vợ cho nó biết đâu nó sẽ tu chí. Đúng lúc hôm nay ra sân bay, thấy con gái của bạn cũ đã lớn đến nhường này, hơn nữa trông rất xinh đẹp, con trai mình cũng cứ nhìn con người ta mãi, lập tức có ý muốn cầu thân cho con trai. Không ngờ giữa đường lại mọc ra một Trình Giảo Kim, con gái của bạn cũ đã sớm có bạn trai, nếu không phải nghe bạn cũ nói hôm nay cũng mới biết được việc này, có lẽ ông ta đã bỏ qua ý định này.
Sở dĩ tiếp tục tranh thủ giùm con trai, đó là vì ông ta tin chắc rằng, nếu bạn cũ cũng mới biết được con gái có bạn trai, vậy ắt hẳn không biết gì nhiều về tên
"Trình Giảo Kim" này, rất dễ dàng có thể làm thay đổi ấn tượng trong lòng lão, chỉ cần đem so với con trai mình, phân ra cao thấp, đến lúc đó rất dễ dàng để có sự lựa chọn. Đối với con trai mình, đại thúc trung niên cực kỳ có lòng tin.
Nhưng nãy giờ mình chỉ lo cùng bạn cũ nói chuyện trên trời dưới đất, không để ý đến con trai đang bên cạnh, cho dù nó có tài giỏi đến đâu, nếu không có cơ hội thể hiện, bạn cũ cũng không thấy được gì, đương nhiên càng không nói đến việc phân ra cao thấp. Đúng lúc đang sốt ruột, bỗng ông ta vô tình liếc thấy chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng trên ngón tay Nhâm Quân, nhất thời cũng không nghĩ nhiều, buột miệng nói:
- Quân Quân, chiếc nhẫn của cháu rất đẹp, không biết mua ở đâu thế?
Nhâm Quân đang cùng Hướng Nhật nói chuyện, nghe thấy câu hỏi của đại thúc trung niên thì cười hạnh phúc:
- Là của Hướng Quỳ tặng cho cháu.
Phối hợp với câu trả lời, nàng còn ôm lấy cánh tay của nam nhân bên cạnh, rất ra dáng một thiếu nữ đang yêu.
Vừa nghe thế, đại thúc trung niên mới ý thức được mình vừa hỏi một câu ngớ ngẩn, thế này không phải là đang tạo cho tiểu tử kia một cơ hội thể hiện sao? Ai cũng thấy được đó là một chiếc nhẫn kim cương quý giá, theo tính toán của ông ta, giá của nó ít nhất không dưới 100 vạn, chắc chắn chỉ có người khác phái thân mật nhất mới có thể đưa tặng. Mà người khác phái này còn có thể là ai khác ngoài kẻ trước mặt - tình địch của con trai mình cơ chứ? Đồng thời ông ta cũng lấy làm kinh hãi, chiếc nhẫn kim cương ấy không phải một món trang sức bình thường, chỉ nhìn vào viên kim cương cực lớn cũng biết chiếc nhẫn này có giá trị không nhỏ, có thể mua tặng người khác chiếc nhẫn ấy, có lẽ không phải là gia đình bình thường. Vừa nghĩ như vậy, đại thúc trung niên không khỏi trở nên thận trọng, là người làm ăn buôn bán, ông ta cũng không muốn vì giúp thằng con trai vốn không có bao nhiêu hi vọng mà đắc tội với một người quyền thế.
Thấy ba mình lâm vào trầm tư, thanh niên đẹp trai rất tức giận, đương nhiên ánh mắt hắn cũng sành sỏi, chiếc nhẫn kim cương kia đúng là của hiếm, nhưng trong lòng lại không phục, nên cố ý nói bằng giọng khinh thường:
- Trên thế giới có rất nhiều hàng giả, Quân Quân.Tiểu thư cũng đừng bị lừa.
Trong mắt Nhâm Quân không khỏi bừng bừng lửa giận, thứ nam nhân tặng cho nàng căn bản không phải là hàng giả. Với lại, cho dù là hàng giả, nàng cũng vẫn quý trọng. Bởi vì có mặt ba nàng ở đây, nàng cũng không tiện phát tác cơn giận, chỉ hừ nhẹ một tiếng và quay sang hướng khác.
Ba Nhâm Quân cũng có chút ngượng ngùng, từ thái độ của con gái, ai cũng thấy là nó đang tức giận, nhưng chẳng còn cách nào khác, dù sao cũng không thể dạy bảo nó ngay tại đây. Bởi vì như vậy có khả năng sẽ khiến bạn cũ càng thêm xấu hổ.
Đại thúc trung niên ho nhẹ một tiếng, ở dưới bàn kéo kéo ống tay áo con trai, sau đó mới nhìn Hướng Nhật và nói:
- Không biết Hướng tiên sinh làm ở đâu?
Lần này giọng nói đã khách sáo hơn nhiều, không còn gượng gạo như lúc trước.
Hướng Nhật cũng biết nhờ chiếc nhẫn kim cương mà địa vị của bản thân đã được đề cao hơn rất nhiều, nhưng vẫn chỉ hờ hững nói:
- Tôi vẫn còn là sinh viên, học cùng trường với Quân Quân.
- Ồ, Hướng tiên sinh cũng là sinh viên trường Cao Đại sao?
Đại thúc trung niên biết Nhâm Quân học trường nào, có lẽ là được ba Nhâm Quân nói cho biết. Nhưng ông ta cũng không vì câu trả lời của Hướng Nhật mà tỏ ra khinh thị, trái lại càng không dám xem nhẹ, một sinh viên lại có khả năng mua được lễ vật quý giá như vậy, gia thế nhất định không đơn giản chút nào.
Nhưng thanh niên đẹp trai bên cạnh lại không nghĩ được như thế, nghe nói tình địch trước mắt học trường Cao Đại, hắn nhịn không được lên tiếng khinh miệt:
- Ngươi học Cao Đại à? Quả nhiên tuổi trẻ tài
"cao".
Nói thì như khen ngợi, nhưng vẻ mặt rõ ràng là xem thường. Hắn vốn định mỉa mai thêm vài câu, đột nhiên lại bắt gặp Nhâm Quân đang lạnh lùng lườm mình, lập tức nhớ ra nàng cũng học Cao Đại, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội đổi giọng:
- Cao Đại cũng rất tốt, thật ra tôi cũng muốn học ở đó, nhưng ba lại cho tôi ra nước ngoài du học, cho nên không có cơ hội thi vào Cao Đại.
Đúng là gió chiều nào xoay chiều ấy nhanh vô cùng, nhanh đến nỗi người ngoài xoay chuyển đầu óc theo không kịp.
Hướng Nhật cười khinh miệt, chỉ là một thằng hề mà thôi, hắn cũng không thèm so đo với đối phương, quay đầu sang một bên. Vừa quay đầu là nhìn thấy ở cửa nhà hàng có ba nữ nhân tiến vào.
Đi ở giữa chính là dì út đã rời khỏi nhà mình hai ngày không thấy mặt, một trái một phải đi theo bên cạnh lại là.Tô Úc và Phương Oánh Oánh.
Hướng Nhật còn đang nghi hoặc không hiểu tại sao ba người lại đi cùng nhau thì Phương Oánh Oánh tinh mắt phát hiện ra hắn, nàng nói gì đó với hai cô nàng bên cạnh, sau đó ba người cùng đi về phía bàn của hắn.