Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 453: Liễu Y Y


trước sau

- Khi dễ? Ai khi dễ? Nói cho cô, cơm có thể ăn bừa, nhưng nói không thể nói lung tung được.

Hướng Nhật cũng biết là hiểu lầm lớn, bất kể mình có ý định đấy hay không, tóm lại hiên giờ bị bắt ngay tại trận, nói thẳng ra là bắt được cả người lẫn tang vật, giống như có bùn màu vàng rơi vào trong quần, không phải phân cũng sẽ bị coi là phân.

- Còn nói không phải?

Phạm Thải Hồng lộ ra ánh mắt hung dữ, hai hàm răng trắng đều nghiến chặt vào nhau, dường như là hận không thể xông tới xé nam nhân thành từng mảnh nhỏ.

Tuy nhiên nàng cũng không kích động đến mức như vậy, mà kéo lấy chiếc khăn tắm màu trắng treo ở một bên, quấn lên người Liễu Y Y đang ngồi xổm trong bồn tắm, sau đó đỡ nàng ta đứng lên, lúc này mới nhỏ nhẹ nói:

- Y Y, em nói cho chị biết, có phải vừa rồi tên này muốn giở trò xấu với em hay không?

Mục đích của Phạm Thải Hồng rất đơn giản, phải để nam nhân chết một cách minh bạch, xem mình có đổ oan cho hắn hay không, đương nhiên, nếu không phải thấy quần áo nam nhân còn chỉnh tề, e rằng nàng cũng không nói lời thừa, mà đã sớm xông lên liều mạng.

Qua cơn hoảng sợ, Liễu Y Y đã bình thường trở lại, tuy vẫn xấu hổ không dám nhìn mặt ai, nhưng thấy Phạm Thải Hồng hiểu lầm nam nhân, nàng vội vàng lắc đầu. nhỏ giọng nói:

- Không đâu, Hướng Quỳ không khi dễ em.

Phạm Thải Hồng sửng sốt, còn Hướng Nhật nhân cơ hội hừ một tiếng:

- Nghe rõ chưa?

Nhưng Phạm Thải Hồng vẫn không bỏ qua cho hắn, hơn nữa còn dùng ánh mắt hung dữ hơn cả lúc nãy trừng mắt lườm hắn một cái, sau đó lại nhỏ giọng nói với Liễu Y Y:

- Y Y, có phải hắn uy hiếp em hay không? Em cứ nói thật với chị, không cần sợ hắn, nếu hắn thật sự dám khi dễ em, chị nhất định lấy lại công bằng cho em.

Nàng cho rằng, nhất định nam nhân đã dùng đến vũ lực để uy hiếp Liễu Y Y, dù sao sức mạnh của nam nhân là không phải bàn, muốn uy hiếp một tiểu cô nương thật sự quá đơn giản.

Liễu Y Y đang định mở miệng giải thích, nhưng Hướng Nhật khi nghe thế liền thấy cực kì khó chịu, lạnh lùng nhìn Phạm Thải Hồng, giành nói trước:

- Cô có bị bệnh không vậy? Rõ ràng lão tử không làm chuyện đó, cô nói như vậy, không phải là ngay cả cơ hội làm rõ mọi chuyện ta cũng không có hay sao?

Thấy nam nhân đến chết cũng không hối cải, thậm chí còn mắng mình có bệnh, Phạm Thải Hồng tức giận hừ một tiếng, đang muốn phát tác, Liễu Y Y lại níu tay áo của nàng, thấp giọng nói.

- Hồng Tỷ, không phải như chị nghĩ đâu, chúng ta ở cùng trong này cũng chỉ là trùng hợp.

- Trùng hợp?

Phạm Thải Hồng thiếu chút nữa là tức đến ngất xỉu, mình làm như vậy là vì ai, thế mà Liễu Đại tiểu thư chẳng những không phối hợp, còn nói giúp cho nam nhân, điều này làm cho nàng vừa phẫn nộ lại vừa chua chát.

Đúng lúc này Hướng Nhật ở một bên cất tiếng châm chọc:

- Nghe rõ rồi chứ? Sau này đừng giữ mãi lòng đố kị như vậy, cô vu oan ta thì không sao, nhưng quan trọng là phải nghĩ cho Y Y một chút chứ, cô ấy là con gái, cô chưa rõ mọi chuyện đã ầm cả lên, chẳng phải là cố ý làm tổn hại đến danh dự của cô ấy hay sao?

Phạm Thải Hồng cắn chặt môi, ngón tay xiết lại đến trắng bệch, rồi lại không tìm được lý do phát tác, sầm mặt nhìn nam nhân.

- Vậy ta hỏi ngươi, sao ngươi lại ở trong này?

- Không phải vừa rồi Y Y đã nói rồi sao? Là trùng hợp, ta vốn định đi tắm, ai dè lúc bước vào thì thấy Y Y cũng ở bên trong.

Hướng Nhật nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt.

- Vậy sao ngươi không ra ngoài?

Hai mắt Phạm Thải Hồng không ngừng lóe lên những tia lạnh lẽo.

- Ta muốn ra ngoài, nhưng khi định ra ngoài, cô lại ở bên ngoài gọi vào, làm cho ta hoảng sợ, cho nên mới trốn, định chờ cô đi khỏi thì ta ra.

Hướng Nhật đương nhiên sẽ không nói là Liễu Y Y kéo hắn lại, dù sao người ta cũng là con gái, sao có thể nói là nàng kéo mình trốn vào bồn tắm cơ chứ?

Những gì nam nhân nói hoàn toàn hợp lý, hơn nữa hình như còn chĩa mũi dùi vào mình, điều này làm cho Phạm Thải Hồng hết sức tức giận, nhưng bất chợt nàng bắt được sơ hở trong lời nói của nam nhân, liền chất vấn:

- Tiếng động trong phòng tắm lớn như vậy, cho dù một người bình thường cũng có thể nghe được, huống chi ngươi còn là một dị năng giả, ta thấy ngươi bởi vì biết bên trong có người nên mới cố ý bước vào thì có?

Hướng Nhật đỏ mặt, hô hấp cũng có chút khó khăn, nhất thời không tìm được lời giải thích hợp lý, bởi vì quả thật trước đó hắn có ý đồ ám muội, muốn rình trộm, mặc dù khi đó chỉ là hắn cho rằng người ở trong phòng tắm là mấy vị Đại tiểu thư, nhưng cũng có xác xuất nhất định cho trường hợp một trong ba người Phạm Thải Hồng ở bên trong.

- Hừ.

Phạm Thải Hồng lạnh lùng hừ mũi, hiển nhiên nàng hoàn toàn nắm bắt được những biến hóa trong lòng của nam nhân.

- Sao, không biết nói gì à? Ta đã biết ngươi có ý đồ xấu xa mà.

- Ừ đấy, ta có ý đồ xấu xa đấy.

Thấy bà điên cứ dồn ép mình, Hướng Nhật nói thẳng ra luôn.

Nghe thấy vậy, Phạm Thải Hồng liền lộ ra vẻ mặt như muốn nói "Ngươi quả nhiên là tên rình trộm biến thái", ngay cả Liễu Y Y cũng đỏ bừng mặt, nhìn nam nhân bằng sắc mặt có chút phức tạp, không biết là đang nghĩ gì.

- Nhưng.

Hướng Nhật lại đổi giọng, tiếp tục phủi sạch trách nhiệm:

- Đó là vì ta cho rằng người tắm ở bên trong là mấy người Sở Sở các nàng, bằng không ta cũng sẽ không xông vào.

Ý của hắn rất rõ ràng, nếu đã cho rằng là mấy người Sở Sở, mà các nàng lại là bà xã của mình, có ý đồ xấu xa với bà xã của mình thì đã sao? Đó là chuyện riêng tư của vợ chồng người ta, không cần người ngoài xen vào.

- Ngươi đang ngụy biện thì có!

Phạm Thải Hồng vừa xấu hổ lại vừa tức giận không thôi, nam nhân nghênh ngang nói ra chuyện hắn định chòng ghẹo bà xã trước mặt nàng, điều này làm cho nàng rất khó chịu, mặc dù cũng ý thức được những gì nam nhân nói có khả năng là sự thật, nhưng vẫn không muốn buông tha cho hắn.

- Trong nhà này cũng không phải chỉ có bốn người Tiểu Uyển, còn có ta và Y Y, Anna, ngươi biết rõ bên trong cũng có khả nằng là chúng ta mà vẫn cứ xông thẳng vào, chuyện này ta sẽ không bỏ qua dễ như vậy đâu.

Vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ căm hận giống như đang nhìn thấy kẻ thù giết cha vậy.

- Sẽ không bỏ qua dễ thì sao?

Hướng Nhật cười lạnh, cô nàng này thật đúng là không biết điều, đâu phải mình không nhìn thấy nàng ta trần truồng, có cần phải như "chó bắt chuột" vậy không, cứ xen vào việc của người khác làm gì chứ? Trong lòng hạ quyết tâm, phải giáo huấn nàng ta một trận.

Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của nam nhân, hơn nữa đối phương còn cười một cách xấu xa, trong lòng Phạm Thải Hồng không hiểu sao lại có chút sợ hãi, nhưng rồi lập tức trở nên cương quyết.

- Ngươi đắc ý cái gì, Y Y đã bị ngươi nhìn thấy hết, ngươi bảo cô ấy sau làm sao mà sống?

Bất thình lình nghe thấy vậy, Hướng Nhật không khỏi có chút do dự. Vốn định cho bà điên này một trận, giống như ngày đó đã từng làm với cô nàng tây dương tóc vàng Anna, nhưng nghe nàng nhắc đến Liễu đại tiểu thư bên cạnh ra, khí thế nhất thời xìu xuống. Nói cho cùng, chuyện này quả thật là mình đuối lý, không cẩn thận (cũng hơi có chút cố ý) nhìn thấy tấm thân trần truồng của người ta, thân là một nam nhân, đương nhiên phải dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình.

Hơn nữa, hắn cũng sợ bà điên này nổi điên, đi đánh thức mấy vị Đại tiểu thư đang ngủ, đến lúc đó tình thế sẽ nghiêm trọng hơn nhiều.

- Nói đi, cô muốn ta làm gì đây? Nhưng nếu cô muốn lấy chuyện này để uy hiếp ta, ta khuyên cô đừng có mơ mộng hão huyền.

Hướng Nhật lạnh lùng cảnh cáo. Hắn hỏi đối phương có yêu cầu gì, không phải là đang thỏa hiệp, mà là đang hỏi làm thế nào để giải quyết tình cảnh xấu hổ này, khi mà mình tình cờ trông thấy Liễu đại tiểu thư trần truồng tắm rửa.

- Ta cũng không hèn hạ như ai kia đâu.

Phạm Thải Hồng lạnh giọng nói, rõ ràng là đang "nói bóng nói gió", đồng thời cũng chỉ ra rằng mình sẽ không "thừa nước đục thả câu", kéo Liễu Y Y lại, mắt đối mắt với nam nhân:

- Rất đơn giản, đó là để Y Y cũng làm bạn gái của ngươi.

Hướng Nhật ngẩn ra môt cái, sau đó mới ý thức được nữ nhân điên này nói gì, nhìn nàng với vẻ khó tin, vốn còn tưởng nàng sẽ nói ra điều kiện gì đó làm khó mình, không ngờ lại dễ dàng cho mình như vậy, hơn nữa còn dùng từ " cũng ", thật sự là quá tốt.

Tuy nhiên Hướng Nhật lại có chút khó xử, mặc dù Liễu Y Y trông không tệ chút nào, muốn dáng người có dáng người, muốn dung mạo có dung mạo, càng hiếm thấy chính là băng mỹ nhân lạnh như băng trước kia giờ lại trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng mà chính mình cũng không giống với trước kia, chỉ số bạn gái không thôi đã có 7,8 người, với lại còn không tính đến những người mơ hồ
có chút ám muội với mình, giờ mà lại đi tán tỉnh nữ nhân khác, không chừng sẽ chết rất thảm.

- Sao, ngươi không muốn à?

Nhìn vẻ khó xử của nam nhân, Phạm Thải Hồng sầm mặt.

Sắc mặt Liễu Y Y bên cạnh vốn đang đỏ bừng tức khắc chuyển thành tái nhợt, làm cho người ta thấy thương tiếc không thôi, níu níu tay áo Phạm Đại tiểu thư bên cạnh, cầu khẩn:

- Hồng Tỷ, chị đừng nói nữa mà, em, là em không muốn.

- Em không muốn cái gì? Chuyện này phải nghe chị.

Phạm Đại tiểu thư tỏ vẻ kiên quyết.

Trên thực tế, Phạm Thải Hồng sớm đã nhìn ra Liễu Y Y thích gã nam nhân trước mặt, chỉ là nàng ta quá nhút nhát, căn bản không dám nói ra. Nhưng bản thân là người thân cận nhất với nàng ta, hai người lại là ở cùng chung một phòng, đối với tâm tình nhi nữ của Liễu Y Y, Phạm Thải Hồng đương nhiên hiểu rất rõ. Mặc dù nàng và nam nhân không hợp, nhưng nàng lại không thể không để ý đến hạnh phúc của Liễu Y Y, hơn nữa vừa rồi Liễu Đại tiểu thư đã không phụ họa với mình lại còn giúp nam nhân, chỉ từ điểm này cũng có thể nhìn ra Y Y có bao nhiêu tình ý với tiểu tử này. Giờ lại có một cơ hội tốt như vậy, Phạm Thải Hồng "thuận nước đẩy thuyền" luôn.

- Hồng Tỷ!

Liễu Y Y vẫn có vẻ mặt tái nhợt, mặt mày tràn đầy thống khổ.

Đến lúc này, ngay cả Hướng Nhật cũng không muốn nhìn thấy Liễu Y Y như vậy nữa, đột nhiên hét lớn:

- Ai nói ta không muốn.

Lời vừa dứt, thân thể mềm mại của Liễu Y Y run bần bật, bàn tay nhỏ bé bụm lấy môi, đôi mắt vừa có vẻ không dám tin, lại vừa có vẻ bất ngờ xen lẫn vui mừng.

Phạm Thải Hồng cũng nhìn nam nhân bằng vẻ mặt phức tạp, trong mắt thoáng lộ ra chút vui mừng, có vẻ như là rất nhẹ nhõm:

- Nói như vậy là ngươi đồng ý?

- Đồng ý.

Trán Hướng Nhật đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch trông rất yếu đuối của Liễu đại tiểu thư, nhất thời không suy nghĩ gì đã buột miệng nói ra, lúc này có muốn hối hận cũng không kịp, huống chi, quả thực hắn không nhẫn tâm cự tuyệt được.

- Nhưng có thể chờ chúng ta ở chung một khoảng thời gian nữa rồi mới tính được không? Dù sao bây giờ tình cảm giữa chúng ta cũng chưa sâu sắc lắm, nếu tiến tới nhanh như vậy, có lẽ chúng ta cũng không có cách nào thích ứng được.

Nếu cự tuyệt không được, vậy thì sử dụng bí quyết "trì hoãn", xem có thể tạm thời cho qua chuyện được không.

Nghe thế, Liễu Y Y đỏ mặt, cúi đầu. Có lẽ cũng giống như lời nam nhân nói, từ quan hệ bạn bè bỗng chốc chuyển sang tình yêu nam nữ, cũng có chút bối rối. Mặc dù trong lòng rất muốn như vậy, nhưng khi thực sự đến bước này, trong lòng vẫn còn chút thẹn thùng.

Trái lại Phạm Thải Hồng dường như đã nhìn thấu tính toán của nam nhân, liếc xéo hắn:

- Ngươi đã đồng ý, vậy chờ ta tìm lúc nào đó nói với mấy người Tiểu Uyển.

Hướng Nhật nhất thời thấy lùng bùng cả đầu, vội vàng nói:

- Không cần, chuyện này để ta tự mình nói là được rồi, người ngoài như cô xen vào làm gì.

- Vậy sao?

Phạm Thải Hồng lại liếc xéo hắn, ánh mắt đầy thâm ý - à, còn cả tức giận nữa, hình như rất mẫn cảm với hai từ "Người ngoài".

- Hồng Tỷ, em có thể chờ.

Liễu Y Y thẹn thùng liếc nhìn nam nhân, hiển nhiên là không muốn hắn phải khó xử.

Hướng Nhật chạm mắt với nàng, trái tim nhịn không được nhảy dựng lên, nhìn vẻ mặt của cô nàng này, hình như thực sự tính làm vậy, mị lực của mình lớn đến vậy sao?

Phạm Thải Hồng cũng biết chuyện này không gấp được, hơn nữa Liễu Y Y còn nói giúp nam nhân, thế là không nói thêm gì nữa, chỉ trừng mắt nhìn nam nhân:

- Nhưng ta nói cho ngươi biết, ngày nào người chưa công bố quan hệ giữa ngươi và Y Y cho mấy người Tiểu Uyển, ta sẽ không cho ngươi chạm vào Y Y dù chỉ một chút. Nhìn gì nữa, còn không ra ngoài đi, ta muốn tắm rửa.

- Nơi này hình như là nhà của ta mà.

Trên trán Hướng Nhật nổi gân xanh, hắn đã bị chọc giận, lại nói vừa rồi mình đáp ứng cái đề nghị kia, ngoại trừ vì không đành lòng nhìn thấy vẻ khổ sở đáng thương của liễu Đại tiểu thư, còn lại chủ yếu là vì bị bà điên này dồn ép. Thế mà bà điên này chẳng những không bớt phóng túng, lại còn nói chuyện bằng khẩu khí vênh váo như vậy, ý định giáo huấn đối phương một trận lại xuất hiện trong đầu Hướng Nhật.

- Nhà của ngươi thì sao? Giờ ta muốn tắm rửa, chẳng lẽ ngươi định ở lại trong này sao?"

Có lẽ là vừa làm mối cho hai người xong, hơn nữa thấy nam nhân phải chịu thiệt dưới tay mình, Phạm Thải Hồng không khỏi có chút hí hửng.

- Cô nói xem ta có thể ở lại trong này hay không?

Hướng Nhật đã khó chịu đến cực điểm, cười lạnh nhìn đối phương, cũng bắt đầu cởi quần áo.

- Vừa hay ta cũng muốn tắm rửa, nếu cô không ngại, có thể cùng tắm với ta.Mặc dù ta không có mấy hứng thú với thân thể của cô.

Hướng Nhật còn nói với thêm một câu, tuy nói như vậy là trái lòng, mục đích là để đả kích đối phương.

- Ngươi.

Phạm Thải Hồng quả nhiên tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, chĩa ngón tay vào hắn, hận không thể bắn ra Lục Mạch Thần Kiếm.

- Ta làm sao? Không phải muốn tắm rửa sao? Sao còn chưa cởi đồ?

Hướng Nhật cười ám muội, y phục thân trên đã cởi hết, lộ ra cơ bắp đều đặn, người khác nhìn vào liền có cảm giác rất hoàn mỹ, khác hẳn với dáng người gầy gò ốm yếu thường ngày khi hắn mặc những bộ quần áo giản dị rộng thùng thình.

Liễu Y Y trong nháy mắt lại đỏ ửng hai gò má, không dám liếc nhìn nam nhân một cái nào, quấn chặt khăn tắm lên người, vội vàng ra khỏi phòng tắm.

Phạm Thải Hồng trái lại vẫn ương ngạnh, căn bản không có ý cất bước rời đi, lạnh lùng nhìn nam nhân.

- Được, ta xem ngươi có thể kiên trì đến cùng hay không.

Nói xong, cũng bắt đầu cởi quần áo.

Hướng Nhật khinh khỉnh bĩu môi, dù sao ở phương diện này mình thân là nam nhân cũng sẽ không phải chịu thiệt thòi gì, ung dung nói:

- Hay lắm, lần trước ta đã bị cô nhìn thấy hết, lần này ta muốn được nhìn lại.

Nói xong, Hướng Nhật thoải mái đứng ở một bên, thưởng thức dáng vẻ của mỹ nhân khi thoát y.

Phạm Thải Hồng vừa mới cởi bỏ lớp âu phục màu trắng bên ngoài, bên trong lộ ra chiếc áo sơ mi đính đăng ten cũng có màu trắng, khiến cho hai gò bồng đảo mềm mại trước ngực càng vươn cao nổi bật. Nghe hắn nói thế, tay đang đặt trên chiếc cúc thứ nhất của áo sơ mi lập tức thu về, sầm mặt một hồi, cuối cùng có thể là không muốn nam nhân được lợi như vậy, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, hổn hả hổn hển bước ra khỏi phòng tắm.

"
Ầm" một tiếng, cánh cửa thiếu chút nữa là bị làm hỏng luôn, có thể thấy cô nàng này đã trút toàn bộ cơn giận lên cánh cửa vô tội.

Hướng Nhật đắc ý, tiếp tục đại nghiệp cởi quần áo của mình, Đm, định thi gan với lão tử á, thế chẳng phải là tự tìm chết hay sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện