Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 469: Một phần trong kế hoạch


trước sau

Hướng Nhật cuối cùng vẫn cưỡng lại được sự dụ dỗ chết người, trốn ra khỏi phòng ngủ của Alice, nhưng trước khi ra ngoài, cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim bắt hắn phải để lại số điện thoại.

Lại quay về phố người Hoa, Hướng Nhật dựa theo ký ức tìm được học viện ngày trước, nó mang kiểu kiến trúc Trung Hoa điển hình. Nhưng so với sự tàn tạ lúc trước, giờ học viện đã được trùng tu lại hoàn toàn. Bởi vì là buổi tối, nên học viện sáng trưng, đúng là khung cảnh nên có ở thành phố lớn như New York. Ngay cổng học viện đã có người đợi sẵn, là một gã đeo khăn trùm đầu, đấy là điểm đặc trưng cũng như thói quen của người Ấn Độ.

Thấy gã ở cổng thỉnh thoảng lại nhìn quanh nhìn quất, Hướng Nhật đúng là phải nhìn nơi này với cặp mắt khác xưa, hai thằng thú vật Tiểu Bạch kia không ngờ lại có được một người Ấn Độ làm gác cổng, không bội phục cũng không được.

- Hướng tiên sinh?

Người Ấn Độ kia cũng đã nhìn ra Hướng Nhật đang đi về hướng này, vội vàng tiến lại hỏi, hơn nữa còn dùng tiếng quốc ngữ đúng chuẩn.

- Là tôi.

Hướng Nhật lập tức tỏ vẻ kính trọng, người Ấn Độ này nói tiếng Hoa nhuần nhuyễn không kém gì người sống trong nước mấy chục năm.

Nghe Hướng Nhật trả lời chắc như đinh đóng cột, người Ấn Độ có vẻ rất hưng phấn.

- Đúng là ngài rồi, thật tốt quá, ông chủ của chúng tôi đang đợi ngài ở bên trong.

- Vâng.

Hướng Nhật gật gật đầu, dưới sự dẫn đường của người Ấn Độ, hắn tiến vào học viện. Trên thực tế, căn bản không cần đối phương dẫn đường, cứ chỉ góc nào là hắn có thể dễ dàng tìm được góc ấy.

Trong đại sảnh lớn ở chính giữa học viện, có thể là vì nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài, người bên trong nôn nóng nên chạy ra đón. Có hai người đồng thời đi ra, người bên trái là Trương Thái Bạch vừa mới gặp mặt cách đây không lâu, người bên phải là một đại hán mang dáng dấp điển hình của người phương bắc, thân hình cao lớn, mặt chữ điền, trông vô cùng nghiêm túc. Nhưng lúc này hắn lại có vẻ sa sút, chỗ nào trên người cũng khiến người ta một cảm giác hắn đang hết sức đau buồn.

Hắn chính là Du Tiểu Cường.

Ngẩn người ra nhìn Hướng Nhật đi từ hướng đối diện đến, Du Tiểu Cường một câu cũng không nói, nhưng đôi môi cứ run rẩy. Nhìn cách mắp máy môi là có thể biết hắn muốn nói gì, nhưng không hiểu sao lại không cất lên thành tiếng được.

Còn Trương Thái Bạch bên cạnh vẫn giữ được sự trấn tĩnh, khoát tay áo ra hiệu cho người Ấn Độ rời đi.

Không có người ngoài ở đây, hơn nữa Hướng Nhật cũng không muốn thấy vị hảo huynh đệ ngày trước quá đau buồn vì cái tin "hắn" đã chết, bèn nhìn Du Tiểu Cường và nói:

- Anh chính là dế bọ ngựa?

Thân hình Du Tiểu Cường chấn động, từ trạng thái đau buồn dần bình tĩnh lại, nhìn Hướng Nhật, lẩm bà lẩm bẩm nói một mình:

- Chúng ta còn không được gặp mặt Hướng lão đại lần cuối.

Hướng Nhật khẽ thở dài một hơi, hắn cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào, đành khích lệ:

- Nếu anh họ tôi có linh thiêng, anh ấy cũng sẽ không hy vọng thấy hai người vì anh ấy mà trở nên như vậy.

Đôi mắt Trương Thái Bạch nhìn về xa xăm đến xuất thần, vẻ mặt cô đơn, cũng không biết hắn có nghe thấy những lời này của Hướng Nhật hay không nữa.

Còn Du Tiểu Cường lại có vẻ phấn chấn hơn chút, nói với Hướng Nhật:

- Tuy cậu và Hướng lão đại là thân thích, giúp anh ấy báo thù là lẽ hiển nhiên, nhưng Hướng lão đại cũng là huynh đệ của chúng ta, cậu cũng xem như là đã giúp chúng ta báo thù, giờ đã tới địa bàn của chúng ta, bất kể là việc gì, chỉ cần chúng ta làm được, nhất định sẽ không nhíu mày.

Hiển nhiên Du Tiểu Cường từ miệng của Trương Thái Bạch đã biết được chuyện mình giúp "anh họ" báo thù, bây giờ là hắn dùng một phương thức khác để bày tỏ sự cảm kích đối với mình, Hướng Nhật lắc lắc đầu, nói:

- Chắc không cần làm phiền đâu, thực ra lần này tôi đến Mỹ chú yếu là vì có chút chuyện nhỏ cần làm.

Du Tiểu Cường lại cho là Hướng Nhật khách sáo, cứ nhất quyết nói:

- Nếu cần chúng ta giúp gì thì cứ lên tiếng.

- Ok, nhất định rồi.

Hướng Nhật cũng không nỡ từ chối ý tốt của hắn, tiếp đó chuyển đề tài:

- Đúng rồi, nghe nói Trương gia ở phố người Hoa rất có thế lực?

- Trương gia?

Trong mắt Du Tiểu Cường lóe lên một tia âm u lạnh lẽo, hiển nhiên cũng đã được nghe về chuyện đã xảy ra trong nhà hàng Trung Quốc lúc nãy, khinh khỉnh nói:

- Trương gia cũng có gì ghê gớm đâu, nếu dám động đến cậu, ta sẽ cho chúng biết tay!

Giọng điệu cứng rắn hơn bao giờ hết, mơ hồ còn mang theo một sự quả quyết mà người ta khó có thể nghi ngờ.

Hướng Nhật cũng ung dung cười.

- Yên tâm, bọn chúng nếu dám động đến tôi, cũng không cần các anh ra tay, tự tôi có thể giải quyết.

Thấy huynh đệ ngày trước có thể vì mình tỏ ra quyết liệt như vậy, trong lòng Hướng Nhật ngoài cảm động ra còn cảm thấy hơi có lỗi với bọn họ, mặc dù biết bọn họ cũng có thế lực không tệ, nhưng hắn không hề muốn bọn họ phải rước lấy phiền phức.

Thấy Hướng Nhật nói một cách tự tin như vậy, Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch cũng chợt nhớ ra một điều, trước bọn họ từng chứng kiến Hướng lão đại biểu diễn sức mạnh, người trước mặt này nếu đã là em họ của anh ấy, lại có thể giúp anh ấy báo thù, vậy bản thân chắc chắn cũng phải có thực lực nhất định.

Vừa nghĩ như vậy, bọn họ cũng yên tâm hơn một chút, Trương Thái Bạch nói:

- Bây giờ cậu vẫn chưa có chỗ ở, có cần chúng ta sẽ bố trí phòng ở khách sạn không?

Hướng Nhật đáp ngay:

- Không cần đâu, trước kia không phải anh họ tôi cũng ở đây sao? Cứ cho tôi ở phòng mà anh ấy đã ở!

Nghe Hướng Nhật nói như vậy, hai người Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch càng dành nhiều thiện cảm cho hắn, không phải bọn họ tiếc tiền đặt phòng khách sạn, mà bọn họ từ những lời này đã nhìn ra được cậu em họ của Hướng lão đại là một người coi trọng tình xưa nghĩa cũ, như thế là đủ rồi.

Tuy nhiên, mặc dù bọn họ thấy vui mừng trước việc Hướng Nhật muốn ở lại, nhưng vì nghĩ đến một chuyện phiền phức khác, Trương Thái Bạch đành cười khổ, nói:

- Đáng lẽ cậu ở đây thì chúng ta hoan nghênh còn chẳng kịp, nhưng gần đây chúng ta đang có mâu thuẫn với một thế lực mới nổi ở bản địa, chỉ e nơi này không được yên bình.

- Ồ?

Trong lòng Hướng Nhật khẽ xao động, huynh đệ gặp nạn, hắn càng không thể bỏ đi, nên lên tiếng hỏi dò:

- Không biết là thế lực nào vậy?

Du Tiểu Cường ngăn không cho Trương Thái Bạch nói, hắn có thể nhìn ra được ý đồ của Hướng Nhật.

- Hướng huynh đệ, cậu là huynh đệ của Hướng lão đại, vậy
tức là huynh đệ của chúng ta, đã tới địa bàn của chúng ta, chẳng lẽ lại để cậu phải ra tay hỗ trợ. Có điều Tiểu Bạch nói đúng đấy, hay là cậu cứ đến ở khách sạn đi, tình thế cũng không đáng lo đâu, bọn kia mặc dù có chút thủ đoạn, nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của chúng ta!

Lời cam đoan của Du Tiểu Cường ngược lại càng khiến Hướng Nhật có thể khẳng định rằng thế lực mới nổi kia đã gây rắc rối rất lớn cho hai người Du, Trương, nhưng hắn cũng biết hai người muốn tốt cho mình, không muốn làm mình lo lắng, cho nên nói xuôi theo lời Du Tiểu Cường:

- Ở khách sạn cũng được, nhưng giờ muộn rồi, tôi cứ ở đây một đêm đã.

- Vậy cũng được.

Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch nhìn nhau, đều từ trong mắt của nhau nhìn ra được một sự cương quyết, bất kể thế nào, đêm nay nhất định phải đảm bảo huynh đệ của Hướng lão đại được ngủ ngon, hôm sau sẽ đưa hắn đến ở khách sạn, dù bọn kia có điên cuồng hơn nữa thì cũng không dám làm gì quá lộ liễu.

Hướng Nhật lại có suy nghĩ của riêng mình, ngủ một đêm tại đây chỉ là cái cớ để hắn ở lại. Nếu không nói như vậy, hai người Du và Trương chắc chắn sẽ bố trí cho hắn ở khách sạn, hơn nữa còn đi xa khỏi khu vực này, điều này rất bất lợi đối với kế hoạch của hắn, vì hắn muốn ở gần đây để tiện giúp đỡ hai người. Đợi đến ngày mai, mình sẽ tự đi tìm một khách sạn gần nơi này nhất, à, nhân tiện còn có thể đi hỏi thăm ông chủ Lâm, có lẽ ông ấy biết phiền toái mà hai người Du, Trương gặp phải là gì.

olo

Sáng ngày hôm sau, khi Hướng Nhật đang say giấc nồng do chênh lệch múi giờ, còn chưa sẵn sàng mở mắt dậy, chuông điện thoại đã vang lên không ngừng. Không có cách nào khác, lại sợ người gọi tới là người rất quan trọng đối với mình, Hướng Nhật đành nghe điện thoại.

- Cưng à, đoán xem em là ai?

Vừa mới đưa điện thoại lên tai đã nghe ở đầu dây bên kia truyền đến một giọng nũng nịu.

- A - li - ce.

Hướng Nhật lập tức ngồi thẳng dậy, đồng thời cũng không biết nói gì hơn, đọc rõ ràng từng chữ như vậy mà gọi là đoán sao?

- Trả lời đúng rồi, thưởng cho anh một cái.

Nàng nói xong, hắn liền nghe trong điện thoại truyền đến một tiếng kiss "chụt".

Hướng Nhật không khỏi nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua khi nếm hương vị của đôi môi mềm mại ngọt ngào ấy, có phần bất đắc dĩ, đành nói:

- Sao gọi cho anh sớm như vậy, có chuyện gì à?

- Jack, em nhớ anh.

Alice nói lời âu yếm.

- Anh cũng nhớ em.

Hướng Nhật nóng lòng muốn cúp máy, cho nên đáp bừa một câu, rồi lập tức nói:

- Anh bây giờ rất mệt, muốn đi ngủ, nếu em không có chuyện gì.

Vừa mới nói tới đây, đã nghe Alice ở đầu dây bên kia lớn tiếng:

- Jack, em muốn ăn sáng.

Hướng Nhật giả vờ không hiểu lời gợi ý của Alice:

- Anh nghĩ mẹ em nấu ăn nhất định rất ngon.

- Hứ, em muốn ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc!

Alice ở đầu dây bên kia có chút tức giận, bởi vì nàng thấy mình đã gợi ý rõ ràng như thế rồi, không ngờ cái tên ở đầu dây bên kia lại cứ giả ngu.

Hướng Nhật biết mình không gạt được đối phương, bèn ra vẻ kinh ngạc:

- Em đừng nói là em định tới chỗ anh nhé?

- Anh lại trả lời đúng rồi, Jack, đợi em đến sẽ thưởng cho anh một nụ hôn nồng nàn, được không nào?

Alice hớn hở nói, cũng không hề quan tâm đến việc bản thân đang nói những lời mà thục nữ không nên nói.

Hướng Nhật cười khổ, đánh trống lảng:

- Em không đi làm sao?

- Hôm nay tháp kiểm soát không lưu gặp vấn đề, chuyến bay bị hoãn, nên em có thời gian ở cùng anh. Jack, anh không vui sao?

Nghe có vẻ như Alice rất mong ngày nào tháp kiểm soát cũng gặp vấn đề, chứ không nghĩ đến việc nàng sẽ vì vậy mà thất nghiệp.

Hướng Nhật vội vàng phủ nhận:

- Không, làm gì có chuyện ấy, anh vui còn không kịp ấy chứ. Nhưng bây giờ anh vẫn buồn ngủ, chắc là không có thời gian.

Alice lại ngắt lời:

- Không sao, em đến tìm anh là được, anh nhất định sẽ hoan nghênh em, đúng không? Nếu anh thấy ngủ một mình buồn chán, em còn có thể ngủ với anh, giống như tối hôm qua vậy.

Quả đúng là một tiểu hồ ly tinh giỏi mê hoặc người ta, Hướng Nhật không còn cách nào khác, đành nói:

- Vậy được rồi, em nói địa điểm cho anh, anh đến đón em đi.

Đầu dây bên kia truyền đến một trận cười đắc ý.

- Cứ ở nhà hàng tối qua đi, em muốn cùng anh uống sữa đậu nành và ăn bánh quẩy.

Ngay cả sữa đậu nành và bánh quẩy cũng biết, Hướng Nhật đoán chắc rằng cô nàng này đã bỏ công sức ra tìm hiểu, trong lòng không khỏi có chút cảm động.

Vội vàng cúp điện thoại, Hướng Nhật đứng dậy mặc quần áo, nói thật, bản thân hắn không hề mệt, chỉ là muốn làm biếng ngủ một giấc. Nhưng vừa rồi bị Alice quấy rầy và dụ dỗ một hồi, cơn buồn ngủ sớm đã biến mất, thôi thì đi ra ngoài luôn cho rồi, nhân tiện xem xem khách sạn nào gần đây nhất, với cả đi gặp ông chủ Lâm nữa. Đương nhiên, nếu còn dư nhiều thời gian thì sẽ đi thám thính qua qua tổng bộ của thế lực phía sau màn kia, đây cũng là một phần trong kế hoạch ngày hôm nay của Hướng Nhật.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện