Hướng Nhật vào quán rượu Trầm Luân, tại Bắc Hải, nơi này hắn quen thuộc nhất.
- Đại ca, anh về khi nào mà không gọi điện thoại nhắn, để tụi em đi đón tiếp.
Hầu Tử vuốt mông ngựa, đám đàn em cũng liên tục gật đầu đồng tình.
Hướng Nhật cười mắng:
- Tiếp cái rắm, chẳng lẽ sợ tao lạc đường hả?
Hầu Tử chộp lấy cơ hội, vội nói:
- Đại ca, hai ngày nay tên Buck kia kiếm anh, vẻ mặt rất vội vàng, dường như xảy ra chuyện gì vậy đó.
- Hử?
Hướng Nhật cầm ly rượu lên tay hơi dừng lại, hắn cũng biết lý do tại sao mấy hôm nay Buck sốt ruột, cái tổ chức sau lưng hắn bị mình làm cho te tua, kẻ này không sốt ruột mới lạ.
- Hắn có nói cho chú mày biết kiếm tao có chuyện gì không?
- Tên đó không có nói gì, chỉ nói nếu đại ca về thì lập tức báo cho hắn biết.
- Chú mày không có nói cho hắn biết tao đi Mỹ chứ?
Hướng Nhật liền hỏi. Nếu để Buck biết mình đi New York, mà sự tình kia xảy ra đúng vào thời gian ấy, hắn sẽ nghi ngờ chuyện ở New York có liên quan tới mình.
Hầu Tử lắc đầu:
- Không có, em chỉ nói anh đi du lịch, còn đi đâu thì em nói không biết.
Hướng Nhật trong lòng nhẹ hẳn, bỗng nhiên muốn biết Buck vội vã tìm mình có việc gì, bèn nói:
- Hầu Tử, chú mày gọi điện cho hắn, nói tao đã về, kêu hắn tới đây đi.
- Dạ được, đại ca.
Hầu Tử liền lấy điện thoại ra gọi cho Buck.
Một lát sau Buck đến mà không chỉ một mình sau lưng hắn còn có một gã trung niên da trắng, tóc cột đuôi ngựa.
Một khoảng thời gian không gặp, Buck trông khác xưa nhiều. Xem ra thảm hại không ít, khác hẳn với bộ dạng đầy tự tin hồi đầu mới gặp, hắn râu không cạo, cả người tiều tuỵ đi rất nhiều. Hướng Nhật nhìn thấy cũng rất kích động.
- Hướng tiên sinh, cuối cùng anh cũng trở về.
- Buck tiên sinh, ngồi xuống đây đi, nghe nói tìm ta có việc à?
Hướng Nhật chỉ vào ghế đối diện nói. Cố ý không nhìn đến gã da trắng phía sau, mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng cũng đoán ra gã thuộc tổ chức phía sau màn kia. Thậm chí là nhân vật cấp cao vì thấy Buck rất cung kính với gã.
Buck không dám ngồi mà vội vàng nói:
- Hướng tiên sinh, đây là ông chủ của ta, Hainke tiên sinh.
Hướng Nhật đứng dậy, đưa tay giả vờ kinh ngạc nói:
- Hoá ra là Hainke tiên sinh, rất vui khi gặp ngài.
Gã da trắng cũng bắt tay cười nói:
- Ta cũng vậy, Hướng tiên sinh.
Khi cả hai đều ngồi xuống Hướng Nhật hỏi:
- Không biết Hainke tiên sinh lần này đến Bắc Hải có chuyện gì không, nếu như là đi du lịch thì ta có thể làm hướng dẫn viên cho ngài.
Hướng Nhật cũng biết là gã da trắng này đến đây không phải du lịch, nhất định là có mục đích nên mở lời trước.
Hainke cũng biết Hướng Nhật nói lời khách sáo nên vào thẳng ý định của mình:
- Là như vậy Hướng tiên sinh, ta nghe nói ngài là người thích buôn to bán lớn. Cho nên ta muốn cùng ngài thương nghị một việc làm ăn lớn.
- Ồ! Làm ăn lớn gì chứ?
Hướng Nhật tỏ vẻ rất hứng thú.
- Lần trước Buck cung cấp cho ngài số lượng hàng đó, ngài có thấy hài lòng không vậy, Hướng tiên sinh?
Hainke không trực tiếp trả lời vấn đề mà lại nhắc đến việc cũ.
- Đương nhiên ta rất hài lòng, toàn là hàng cao cấp.
Hướng Nhật tỏ vẻ rất hài lòng nhưng thầm nghĩ, không biết gã Hainke biến thái này đang muốn gì?
Hainke lúc này tươi cười nói:
- Hướng Tiên Sinh không biết ngài có hứng thú lại đặt một chút hàng từ chỗ ta nữa không? Ta cam đoan lần này vẫn là hàng cap cấp như lần trước, nhưng số lượng thì lớn hơn nhiều.
- Nhiều như vậy à?
Hướng Nhật chép miệng nói. Nhưng đồng thời cũng biết mục đích của gã, đoán chừng bọn chúng bị mình làm cho gần phá sản nên bây giờ cần rất nhiều tiền. Vừa hay thuộc hạ Buck đang làm ăn với một người rất có thế lực tại Bắc Hải nên tới mong cùng mình hợp tác làm ăn.
Đã biết mục đích của gã da trắng, Hướng Nhật hờ hững nói:
- Hainke tiên sinh, mặc dù ta rất muốn làm ăn với ngài, nhưng vốn lưu động của ta không nhiều như vậy.
- Đừng lo, Hướng Tiên Sinh, chúng ta làm ăn quan trọng là chữ tín. Chỉ cần ngài trong vòng một tháng thanh toán cho ta ba phần tiền là được.
- Ba phần tiền?
Hưóng Nhật tâm rất kích động, quả thật làm ăn như vậy có lời rất lớn. Tuy
nhiên lần này số lượng hàng quá lớn, hắn cũng không thể chủ định được phải bàn với con khỉ đột kia và ông anh vợ, cũng không biết trong lúc hắn đi Mỹ số hàng lần trước bán hết chưa nữa?
Thấy Hướng Nhật không nói gì, Hainke cho là hắn đang lo lắng vấn đề được mất trong đó, có hơi sốt ruột nên hỏi:
- Hướng tiên sinh, ngài cảm thấy thế nào?
Hướng Nhật suy nghĩ một lát liền cười nói:
- Hainke tiên sinh, ngài nói như vậy lẽ nào ta lại cự tuyệt.
Hướng Nhật thầm tính toán, nếu mình không hợp tác với kẻ này thì hắn cũng đi tìm người khác, như vậy mình không thể khống chế được lượng hàng chảy vào trong nước. Cho nên thà để những thứ này nằm trong tay mình còn hơn là nằm trong tay kẻ khác.
Hainke cầm lấy ly rượu của Hầu Tử vừa sai người đưa tới, nâng lên cười nói:
- Hướng tiên sinh quả là người nhanh nhẹn, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.
- Hợp tác vui vẻ!
Hướng Nhật cũng nâng ly rượu lên cụng ly, cười nói. Trong lòng hắn thì thầm nghĩ, mấy cái từ
"hợp tác vui vẻ" này thật có nhiều ý nghĩa ha, mình phá chúng gần tán gia bại sản, chúng lại còn đến mong hợp tác cùng mình, thật sảng khoái a. Dĩ nhiên hắn cũng biết, không thể để lộ ra một sơ hở nào, nếu không thì sẽ chuốc hoạ vào thân. Tuy rằng tổ chức phía sau kia bị mình làm một phen long trời lở đất, nhưng thanh viên họ phân tán khắp thế giới, làm không khéo thì
"Trộm không được gà còn mất nắm gạo", mình thì chẳng sao, nhưng người thân cận thì có thể gặp nguy hiểm.
Đang lo lắng làm sao cho mình không lộ bất kỳ bí mật nào thì điện thoại trong người reo lên. Hướng Nhật lấy ra, nhìn thoáng qua tên người trên màn hình, thì ra là nữ hoàng Teru gọi tới.
Hướng Nhật lập tức đứng lên, vừa đi ra phía ngoài vừa nói:
- Thứ lỗi, ta phải đi nghe điện thoại một chút.
- Không sao, Hướng tiên sinh, ngài cứ tự nhiên.
Hainke cũng không để ý đến việc Hướng Nhật không lịch sự đứng dậy mà đi như vậy, mà còn hào phóng đáp lời.
Tới một góc yên lặng của quán rượu, Hướng Nhật bắt điện thoại lên, lập tức giọng nói êm tai của nữ hoàng Teru truyền đến:
- Jack.
Hướng Nhật trong lòng kinh hoàng, từ khi cùng nữ hoàng tiếp xúc thân mật, hắn phát hiện sức đề kháng của mình với nữ hoàng ngày càng giảm mạnh:
- Ừ, Teru à, có chuyện gì không em?
- Một người thật nhàm chán quá đi, Jack à, anh đang ở đâu đó, em có thể đi đến chỗ anh không?
Có lẽ biết nam nhân của mình ở Bắc Hải có nhiều bạn gái nên nữ hoàng cũng không muốn trực tiếp đến, mà hỏi nam nhân của mình trước.
- Em đến chỗ anh ư?
Hướng Nhật sửng sốt, nếu
"một người thật nhàm chán" thì chẳng lẽ ý của cô nàng là hai người mới vui sao, hắc hắc, hắn lòng thì nghĩ như vậy nhưng miệng thì nói tiếp:
- Em biết đường sao?
- Không biết, nhưng mà em ngồi taxi, tài xế taxi thì biết đường chứ?
- Vậy được rồi, em qua đây, anh ở.
Hướng Nhật nói địa chỉ quán bar cho nữ hoàng biết.
Nữ hoàng
"vâng" một tiếng rồi cúp máy, dĩ nhiên là chuần bị qua chỗ Hướng Nhật.