- Nếu như bọn họ bị lạc đường, chỉ sợ ngươi cũng sẽ không còn mạng.
Nghe lời uy hiếp trắng trợn như thế, trong ánh mắt Hướng Nhật lóe lên sát khí dày đặc. Mặc dù Alice cũng không thực sự là bạn gái của hắn, nhưng na người Alice lại bởi vì hắn mà gặp nạn, bất kể như thế nào, Hướng Nhật đều phải chịu một phần trách nhiệm.
Âu Dương Kiếm biến sắc, hắn có thể cảm nhận rất rõ là đối phương quả thật đã nổi sát khí, nội tâm không khỏi run rẩy, song lại nghĩ đây là địa bàn của mình, lá gan cũng theo đó mà to lên, cắn răng nói:
- Vậy sao? Ta cũng muốn xem xem ta không còn mạng như thế nào.
Nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng Hướng Nhật.
Hướng Nhật lạnh lùng nhìn hắn, cố nhịn không xuất thủ, bởi vì hiện tại không phải là thời cơ tốt để động thủ, hơn nữa Alice còn trên tay đối phương, chỉ có thể đợi đến lúc cứu Alice ra mới có thể động thủ mà không phải e ngại gì.
Âu Dương Kiếm đương nhiên minh bạch nỗi e ngại của Hướng Nhật, có điều đây nằm trong tính toán của hắn, hắn cũng không gấp, kế hoạch của hắn là trước hết trở về hưởng thụ ba cô gái ngoại quốc kia, nghe nói đều rất có tư sắc, sau đó mới tính hết nợ nần với gã khốn đã nhiều lần đoạt nữ nhân của mình hơn nữa còn làm mình mất mặt.
- Trinh Lan, trên đường Myeong - dong mới mở một nhà hàng mới, nghe đâu mùi vị rất ngon, chúng ta.
- Không cần, ta còn có việc, mình người đi đi.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát Lý Trinh Lan không hề cho Âu Dương Kiếm chút mặt mũi nào, không đợi hắn nói xong, trên mặt đã tỏ vẻ cự tuyệt. Mặc dù nghe không hiểu Âu Dương Kiếm và Hướng Nhật vừa rồi đang nói cái gì, nhưng có thể cảm giác được giữa hai người nhất định xảy ra chuyện gì dó. Đối với hai nam nhân mà nàng chưa từng có hảo cảm này, chó cắn chó chính là cảnh mà nàng mong muốn nhìn thấy.
Nhìn bóng lưng Lý Trinh Lan đi xa dần, trong ánh mắt Âu Dương Kiếm lộ ra một tia hung ác, nữ nhân này, nếu không phải.hắn đã sớm dùng vũ lực rồi.
Hướng Nhật không để tâm nhiều đến với việc tiểu mỹ nữ cảnh sát đột nhiên không từ mà biệt, giờ hắn chỉ nghĩ làm thế nào để cứu được Alice, sau đó xử lý cái thằng Âu Dương tiện nhân này.
Âu Dương Kiếm thu hồi ánh mắt, âm trầm liếc Hướng Nhật một cái, hung hăng nói một câu:
- Chúng ta sẽ còn gặp lại.
Xoay người rời đi, lúc này hắn đã sớm quên mất lời dặn của cha hắn Kim Đại Thành là chớ nên tuỳ tiện gây sự với Hướng Nhật.
- Đương nhiên, ta nghĩ sẽ không lâu nữa đâu.
Hướng Nhật nheo nheo mắt, Âu Dương Kiếm trong con mắt hắn đã bị xem như một người chết, mặc dù hắn không mấy độ lượng, nhưng đối với một người sắp chết thì vẫn nên có lòng khoan dung.
Thấy đối phương đã đi xa, Hướng Nhật dùng tiếng Pháp hỏi Lưu Phi bên cạnh:
- Lưu Phi, anh nhớ em có nói, chỉ cần thấy qua một người, nếu hắn không cách em quá 10 km, em đều có thể tìm ra hắn ở đâu, đúng không?
- Đúng vậy.
Lưu Phi đương nhiên minh bạch dụng ý của Hướng Nhật, nàng đang lo không giúp được gì, không ngờ mới đây hắn đã cần đến nàng, điều này khiến cho nàng cảm giác mình cũng không phải quá vô dụng.
- Vậy là tốt rồi, nhớ kỹ tên kia.Hả?
Hướng Nhật đang nói bỗng khựng lại, bởi vì hắn thấy một nam hai nữ cách đó không xa đang đi tới đây.
Lưu Phi hiển nhiên cũng phát hiện ra, tuy nhiên vẻ mặt của nàng có phần khẩn trương.
Hướng Nhật đã nhận ra, một nam hai nữ đang đi tới chính là người của tổ chức số 98 lúc trước đã tìm Lưu Phi để gây phiền toái, có điều là thiếu thanh niên tóc lam.
- Tiên sinh.
Một thanh niên cao lớn mang vẻ mặt trầm tĩnh cung kính nhìn Hướng Nhật, mỹ nữ gợi cảm để tóc tém tua tủa và mỹ nữ tóc dài mặc đồ thể thao phía sau hắn cũng đều tỏ vẻ kính sợ, nhìn dáng vẻ của bọn họ, hiển nhiên không phải là tới gây phiền toái.
Điều này khiến Lưu Phi thầm thở phào nhẹ nhõm, Hướng Nhật cũng có chút hoài nghi không biết đối phương tìm mình có mục đích gì:
- Các ngươi tìm ta có việc sao?
Hướng Nhật cũng không ưa gì người của số 98, nếu không phải là mấy tên này là đồng bạn ngày xưa của Lưu Phi, có lẽ hắn không cần suy nghĩ nhiều mà đã trực tiếp giết người diệt khẩu rồi. Tuy nhiên hắn cũng không phải dân thiện nam tín nữ gì, nếu như đối phương cứ kiếm chuyện với hắn mãi, cho dù nể mặt Lưu Phi, hắn cũng không ngại cho đối phương một trận giáo huấn cả đời khó quên.
- Tiên sinh, ba người bạn của ngài hiện rất an toàn, một đồng bạn của tôi đang trên đường đưa bọn họ tới sân bay.
Thanh niên trầm tĩnh vẫn dùng lời lẽ cung kính, cũng không phải vì chuyện đã cứu được bạn của Hướng Nhật mà tỏ ra kiêu ngạo.
Nghe đối phương nói xong, trong lòng Hướng Nhật lập tức nhẹ nhõm, nhưng lập tức minh bạch dụng ý của thanh niên trầm tĩnh, đối phương hiển nhiên là định bụng lấy lòng hắn. Như vậy xem ra, số 98 tạm thời sẽ không làm gì hắn, ít nhất những người bên người hắn cũng an toàn.
- Vừa rồi các ngươi ở ngay gần đây sao?
Nhìn thanh niên trầm tĩnh trước mặt, Hướng Nhật bỗng nhiên nghĩ tới kế mượn đao giết người.
- Đúng vậy, thưa tiên sinh.
Thanh niên trầm tĩnh cung kính trả lời.
- Nói cách khác, các ngươi cũng thấy cái gã vừa rời đi?
Hướng Nhật tiếp tục hỏi một câu khó hiểu, trong mắt lóe sáng.
Mặc dù cũng không biết Hướng Nhật hỏi thế để làm gì, nhưng thanh niên trầm tĩnh không dám có chút dị nghị, gật gật đầu.
- Tìm một cơ hội, giết chết hắn.
Trong mắt Hướng Nhật chợt lóe lên sát khí, mặc dù hắn thích tự tay mình động thủ xử lý tên Âu Dương tiện nhân kia, có điều hiện tại hắn cũng không có nhiều thời gian như vậy, có thể mượn tay người khác là tốt nhất.
- Như ngài mong muốn, thưa tiên sinh.
Trong mắt thanh niên trầm tĩnh cũng lộ ra vẻ khát máu, là người của số 98, giết một người thường thực sự quá đơn giản. Hơn nữa, đây còn là nhiệm vụ mà vị Chấp Năng Giả hùng mạnh trước mặt giao cho bọn hắn, việc có thể gầy dựng mối quan hệ tốt với một cường giả như vậy chắc chắn là một vụ buôn bán hết sức đáng giá.
- Đương nhiên, ta sẽ không để các ngươi phải làm không công. Sau khi nhiệm vụ hoàn
thành, các ngươi tới tìm ta.À, nhân tiện dẫn theo cả tên tóc xanh kia nữa, ta có thể giúp các ngươi trở nên mạnh như Lưu Phi.
Hướng Nhật tung ra đòn có lực sát thương mạnh nhất, từ sau chuyện mấy người đối phương thấy được Huyết văn của Lưu Phi, Hướng Nhật cũng biết, thực lực nâng cao tuyệt đốt là điều có sức hấp dẫn trí mạng nhất đối với mấy người của Hấp huyết tộc.
Đương nhiên, đây cũng không phải do Hướng Nhật nhất thời nóng máu, mà đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ.
Đầu tiên, hắn chẳng ngại đi mất đi một chút máu, lại nữa, Lưu Phi đã nói qua với hắn, nàng cũng chỉ hút một chút xíu máu của hắn, đại khái chỉ như bị muỗi chích mà thôi. Bị mất một chút máu như thế hoàn toàn không cần phải bận tâm. Vốn sau khi Hướng Nhật biết máu của mình có công dụng như thịt của Đường Tăng, còn từng muốn để cho Lưu Phi hút nhiều thêm một chút, nhưng Lưu Phi lại cự tuyệt, nguyên nhân là máu của Hướng Nhật chỉ có thể giúp nàng thăng tới cấp Công Tước, nàng cảm thấy cho dù có hút thêm bao nhiêu máu của nam nhân đi nữa cũng sẽ không có tác dụng gì, lúc này Hướng Nhật mới thôi. Hướng Nhật cũng biết, nếu như máu của mình thật sự có thể khiến cho sức mạnh của người khác tăng lên không ngừng, vậy Lưu Phi theo đó có thể trở nên mạnh như hắn, thậm chí là mạnh hơn hắn.
Thứ hai, từ lần tên Yên Diệt Giả của số 98 xuất hiện dồng thời dựa vào cuộc đối thoại cùng hắn, Hướng Nhật đoán số 98 cũng không thống nhất một khối, bên trong khẳng định có một vài tiếng nói bất đồng, tỷ như Hấp huyết tộc bị bắt làm vật thí nghiệm. Chẳng qua là loại tiếng nói này thực sự quá yếu ớt, cũng không có khiến đầu não của số 98 chú ý. Tuy nhiên nếu như đồng thời xuất hiện bốn Công Tước Hấp huyết tộc có thực lực tương đương với Yên Diệt Giả, chỉ sợ những nhân vật đầu não của số 98 không thể không xử sự thận trọng. Dù sao trên thế giới này, Yên Diệt Giả hầu như đã là cấp cao nhất rồi. Mà số 98 càng loạn, hiển nhiên những người bên cạnh mình sẽ càng an toàn.
Lưu Phi cũng không tỏ vẻ phản đối cách làm của Hướng Nhật, thậm chí mơ hồ còn có một chút cao hứng. Dù nói như thế nào nàng cũng là người của Hấp huyết tộc, thực lực của tộc nhân được đề cao, địa vị bên trong số 98 cũng vậy, ít nhất về sau người của Hấp huyết tộc sẽ không dễ dàng bị biến thành đối tượng thí nghiệm nữa.
Thanh niên trầm tĩnh cùng hai mỹ nữ phía sau hắn lập tức trở nên kích động, từ mức độ run rẩy của thân thể bọn họ cùng ánh mắt không dám tin là có thể thấy được bọn họ rốt cuộc kích động cỡ nào. Trên thực tế, bọn họ hoàn toàn không ngờ, chỉ giúp một việc nhỏ nhặt mà lại có được cơ hội mà bọn họ luôn ước mong. Bốn huyết tộc cấp Công Tước, mặc dù thực lực vẫn không thể đối kháng với số 98, nhưng ít nhất về sau sẽ không bị coi là bia đỡ đạn như trước nữa.
- Chúng ta trở về đi.
Thấy một nam hai nữ đã cất bước rời đi nhưng vẫn trong trạng thái kích động chưa hồi phục lại, Hướng Nhật vẫy vẫy tay với những người bên cạnh.
- Ca ca, những người này.
Vưu Kỳ Tử hiển nhiên có chút mờ mịt, nhớ lần trước mấy người này tỏ ra địch ý với mình, thế nào mà một hồi không gặp, những người này lại trở nên nghe lời vậy. Mặc dù nghe không hiểu ca ca cùng bọn họ nói chuyện gì, nhưng có thể từ vẻ mặt bọn họ có thể đoán được điều này.
- Đã trưa rồi, các em không đói bụng sao?
Hướng Nhật nói lảng sang chuyện khác, nha đầu Vưu Kỳ Tử cứ quấn lấy hắn như vậy hiển nhiên là một phiền phức không nhỏ.
- Hướng tiên sinh, đây là thất trách của tôi, mời đi theo tôi.
Quyết Ngư đã tận mắt nhìn thấy sức mạnh của Hướng Nhật, ngay cả địch nhân mà lúc trước hắn cho là mạnh đến nỗi không thể nào phản kháng giờ cũng cung kính nghe lời như vậy, hắn đương nhiên không dám có chút sơ suất, vội vàng mời Hướng Nhật lên xe, chuẩn bị chạy thẳng đến nhà hàng cao cấp nhất ở Seoul.
- Quyết ngư, phiền anh vậy.
- Hướng tiên sinh khách khí rồi, đây là việc tôi phải làm.
o0o
Âu Dương Kiếm lúc này cũng đang ngồi lái chiếc xe sang trọng của mình, trên mặt thủy chung vẫn duy trì vẻ hưng phấn, hắn sắp có thể hưởng thụ bạn gái của kẻ thù, đây là một chuyện mãn ý biết bao nhiêu. Dùng một tay điều khiển tay lái, tay kia móc ra điện thoại, ấn một dãy số. Mặc dù đã thông, nhưng một loat tiếng tu tu, vẫn không có ai nghe máy, Điều này khiến cho Âu Dương Kiếm rất không thoải mái, sắc mặt nhất thời trầm xuống, mấy thằng khốn không nghe lời kia không lẽ vì thấy ba cô nàng ngoại quốc xinh đẹp nên quên hết quy củ của mình mà bắt đầu hưởng thụ trước rồi? Nếu đúng là thế, vậy thì bọn chúng chết chắc.