Kim Đại Thành đang bận rộn trong phòng làm việc, thân là chủ tịch của tập đoàn Đại Thành, nói là bận tối mắt tối mũi cũng không quá đáng. Để đưa một công ty nhỏ ở bên bờ vực phá sản trở thành một tập đoàn khổng lồ như hiện này, hắn đã phải tổn không ít tâm huyết.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất chính là có Kim gia giúp đỡ. Cũng nhờ 20 năm trước cưới được một cô gái tốt, à không, là gả cho một cô gái tốt. Nhưng bất kể thế nào, ngày này hắn cũng đã đủ hiển hách. Dẫu có vì vậy mà hắn phải đổi họ, hắn cũng cảm thấy đáng giá. Dù sao chỉ là đổi họ mà thôi, bất kể là Âu Dương Đại Thành, hay Kim Đại Thành, hắn vẫn là hắn.
- Chủ tịch.
Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng gõ cửa dồn dập, cắt đứt dòng suy nghĩ của Kim Đại Thành.
- Vào đi.
Kim Đại Thành ngồi ngay ngắn người lại, trên tay vẫn cầm cây bút mà hắn vừa dùng để phê văn kiện, đây là một trong những thói quen của hắn.
Đẩy cửa vào là một người đàn ông hói trán tầm 40 tuổi, đeo mắt kiếng màu trà, thân hình cao to, vừa nhìn đã biết là hạng người không dễ trêu chọc, nhưng khi đối mặt với Kim Đại Thành cũng không dám có chút bất kính nào, mơ hồ còn mang theo một tia sợ hãi, ánh mắt rất bối rối.
- Chuyện gì?
Tuy thấy thái độ của thủ hạ có chút kỳ quái, nhưng Kim Đại Thành qua nhiều năm như vậy đã luyện được sự trầm tĩnh, dù núi Thái Sơn có sụp ngay trước mặt cũng không đổi sắc, thế nên vẫn ung dung ngồi trên ghế.
- Thiếu gia.
Gã trán hói dường như có chút khó nói, hoặc giả, hắn căn bản không dám nói.
- Thiếu gia làm sao?
Kim Đại Thành hơi nghiêng người về phía trước, nếu là chuyện về con mình, hắn buộc phải nghiêm túc một chút. Có điều hắn cũng chỉ nghĩ con trai ở bên ngoài gây chuyện, cũng không để ý lắm, dù sao có một nhạc phụ là Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Hàn Quốc, có chuyện gì ở Hàn Quốc mà không giải quyết được chứ.
- Thiếu gia.
Gã trán hói lộ ra vẻ do dự, chuyện này can hệ thật sự quá lớn, lớn đến nỗi hắn không dám nói bừa, bởi vì hắn biết hậu quả khi chọc giận Kim Đại Thành, bất chấp chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
- Nói, thiếu gia làm sao?
Kim Đại Thành mơ hồ cảm thấy không ổn, gã thủ hạ trước mặt đã theo mình hơn 20 năm, đương nhiên hắn rành tính cách của đối phương, nhìn dáng vẻ không dám nói của hắn, nhất định là đã xảy ra đại sự gì đó ngoài dự liệu.
- Thiếu gia.đã chết.
Gã trán hói rốt cuộc run rẩy nói ra, nhưng mà nói xong liền nhắm mắt lại, căn bản không dám nhìn sắc mặt của Kim Đại Thành.
- Cách.
Kim Đại Thành đứng bật dậy, bút trong tay tự giác rơi xuống đất, nhìn gã trán hói đang nhắm mắt, ánh mắt tức thời vằn máu:
- Thiếu gia chết? Thiếu gia làm sao mà chết? Thiếu gia làm sao mà chết?
Tiếng quát của hắn vang vọng ra ngoài văn phòng, làm cho nhân viên bên ngoài câm như hến.
o0o
Ăn xong bữa trưa, Quyết Ngư đưa nhóm Hướng Nhật về khách sạn, sau đó hắn trở về phục mệnh.
Vưu Kỷ Tử vẫn tỏ ra hưng phấn vì được mua di động mới, cầm nó nghịch suốt, thậm chí còn gọi cho ai đó, mặt mày hởn hở, cũng không biết là khoác lác với ai. Nhưng sau khi cúp điện thoại, Vưu Kỷ Tử lại tỏ vẻ rất thất vọng, nói gì đó với Ảnh Tỉnh Á Mỹ vài câu, kế đó cả Anh Tỉnh Á Mỹ cũng có vẻ mặt u ám.
Hướng Nhật không có gì làm, quan sát phản ứng của hai nha đầu, thấy vậy thì hết sức hiếu kỳ, bèn tò mò hỏi:
- Sao vậy hai em?
- Ca ca, vừa rồi em gọi cho Quảng Điền lão sư, cô nói với chúng ta là ngày mai chuyến lữ hành sẽ kết thúc, phải trở về trường học.
Vưu Kỷ Tử bĩu môi nói ra nguyên nhân, nhìn ra được là nàng hoàn toàn không muốn trở về trường học, nét mặt trông khó coi như ăn phải ruồi vậy.
- Thế không phải là rất tốt sao?
Hướng Nhật cũng không cảm thấy không có gì không ổn, trên thực tế, hắn đã sớm chán cảnh bị hai tiểu nha đầu kia bám riết lấy, có thể nhanh chóng tống khứ hai tiểu nha đầu này trở về là tốt nhất, như vậy hắn có thể cùng Lưu Phi thân mật mà không phải e ngại gì.
- Không tốt, không tốt một chút nào, em không muốn trở về, em muốn ở lại chỗ này với ca ca.
Vưu Kỷ Tử ai oán đặt mông ngồi xuống ghế salon, vẻ mặt rất không thoải mái, ngay cả di động cũng ném sang một bên.
- Sao có thể thế được, đừng quên, các em vẫn là học sinh, học tập là quan trọng nhất.
Hướng Nhật vội vàng khuyên nhủ, vẻ mặt có chút giận dữ.
- Nhưng.
Vưu Kỷ Tử định nói gì đó.
Hướng Nhật lập tức ngắt lời:
- Không nhưng gì hết, các em phải nghe lão sư an bài, mai trở về đi, cứ tin lời anh, chờ các em được nghỉ rồi hãy tới chỗ anh chơi.
Hướng Nhật quả thực không quản được nhiều như vậy, trước tiên dụ hai nha đầu trở về đã, còn chuyện sau này, lúc
đó nghĩ biện pháp từ chối là được.
Vưu Kỷ Tử vốn đang cau mày bất mãn, nghe được câu sau của Hướng Nhật, vẻ mặt thoáng cái đã trở nên hưng phấn:
- Tốt, là ca ca nói đấy, không được đổi ý.
- Là anh nói, tuyệt không đổi ý.
Hướng Nhật vội đáp ứng, Vưu Kỷ Tử liền hết chán chường, Anh Tỉnh Á Mỹ cũng khôi phục vẻ tươi cười.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lưu Phi đứng bên cạnh Hướng Nhật nãy giờ vẫn không mở miệng bỗng nhiên nhìn chằm chằm về phía cửa, nói một câu:
- Bọn họ tới.
Hướng Nhật liền đứng lên, hắn biết bọn họ là ai, xem ra mấy tên kia muốn nâng cao thực lực lắm rồi. Nếu không sao mình vừa cơm nước xong là bọn họ đến ngay, hiển nhiên đã sớm rình ở một bên.
- Lưu Phi, dẫn bọn họ qua phòng của anh trước, anh chuẩn bị một chút.
Hướng Nhật nói với Lưu Phi, máu của hắn còn chưa chuẩn bị xong, chẳng lẽ lại hiến máu ngay trước mặt bốn người của 98? Mặc dù hắn không sợ đối phương biết việc máu của mình có công năng mạnh mẽ, nhưng giáp mặt hiến máu cũng hơi thái quá.
Lưu Phi đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.
- Ca ca, ai tới vậy?
Mặc dù Hướng Nhật và Lưu Phi dùng tiếng Pháp nói chuyện với nhau, Vưu Kỷ Tử nghe không hiểu, nhưng nàng cũng nghe được tiếng gõ cửa, thấy phản ứng của Hướng Nhất, lập tức đoán được là có người quen tới. Dù sao nàng cũng không ngốc, cơm nước xong mà ca ca vẫn ở nơi này tán gẫu cũng các nàng, rõ ràng là có ý chờ ai đó.
- Trẻ con đừng nhiều chuyện.
Hướng Nhật tức tối trừng mắt với nàng một cái, nha đầu này quá xen vào chuyện của người khác rồi, nếu không cũng không cần đuổi nàng đi gấp như vậy.
- Tốt lắm, hai em cứ ở đây xem TV, ca ca có việc cần làm.
Vưu Kỷ Tử tru miệng, đang định phản bác lời Hướng Nhật, Anh Tỉnh Á Mỹ bên cạnh vội vàng kéo nàng một cái, lúc này mới khiến nàng bất đắc dĩ đáp ứng.
o0o
- Cái gì, Trí Hạo đã chết?
Tại dinh thự của bộ trưởng quốc phòng, nghe được tin dữ, Kim Chính Khí lập tức đứng bật dậy khỏi ghế salon, khuôn mặt đau buồn và tức giận khôn cùng. Người già năm sáu mươi tuổi một khi nổi cơn giận đúng là cực kỳ đáng sợ, huống chi lão vốn ở địa vị cao, trên người còn mang theo khí thế uy nghiêm mà người thường không thể có được.
- Cha.
Kim Đại Thành bên cạnh ngay cả thở mạnh cũng không dám, con trai chết, hắn còn đau lòng và tức giận hơn, nhưng hắn phải kiềm chế, bởi vì dựa vào năng lực của hắn thì không cách nào báo thù được. Nghe tin con trai tử nạn, đầu tiên Kim Đại Thành truy tìm ngay hung thủ để trả thù, hắn muốn hung thủ phải hối hận vì đã sinh ra trên đời. Nhưng, kết quả điều tra đã làm cho đầu óc hắn tỉnh táo lại đôi chút, căn cứ vào báo cáo, rõ ràng hung thủ không phải là nhân loại bình thường. Một đấm mà có thể làm cho ngực con người ta lõm xuống tới mười mấy cm, đây là người sao?
Nếu như là người khác, có lẽ sẽ không có cách nghĩ như hắn, bởi vì người biết đến sự tồn tại của loại người phi nhân loại căn bản đều là nhân vật quyền cao chức trọng, mà Kim Đại Thành trong một lần vô tình phát hiện ra bí mật: nhạc phụ có thể chi phối người ấy, thế nên mới biết trên thế giới này không ngờ lại tồn tại loại siêu nhân này. Nếu không, lúc trước ở Bắc Hải, hắn cũng không dặn dò con trai như vậy.
- Ta hỏi, Trí Hạo chết như thế nào!
Nén giận, Kim Chính Khi rốt cuộc nghĩ tới điểm khác thường, con rể tìm đến mình, hiển nhiên cái chết của cháu trai có điều kỳ quái.
Kim Đại Thành nói ra kết quả điều tra và suy đoán của mình, Kim Chính Khí nhất thời trầm mặc, nhưng rồi cắn răng một cái, nói với vẻ dữ tợn:
- Bất kể hắn là ai, ta muốn hắn phải chôn cùng Trí Hạo!