Vừa ăn sáng xong, đại lão bản RAPIST đã phái người tới đón Hướng Nhật, đồng hành với hắn là đám Hầu tử, riêng Lưu Phi thì không đi cùng.
Đây là do Hướng Nhật an bài, bởi vì lo lắng cho sự an toàn của hai nha đầu Vưu Kỷ Tử và Anh Tỉnh Á Mỹ, Hướng Nhật để Lưu Phi đưa các nàng về chỗ lão sư.
o0o
Đại bản doanh RAPIST.
Đại lão bản Ngô Thế Vinh đã ngồi chờ sẵn trong văn phòng, thấy Hầu Tử dẫn Hướng Nhật đi vào, hắn lập tức đứng dậy nghênh đón.
- Hướng tiên sinh, thật thất lẽ quá, chuyện của quý thuộc hạ ngày hôm qua, là do RAPIST chúng ta tiếp đón không chu đáo.
Ngô lảo bản áy náy nhìn Hướng Nhật, hiển nhiên Quyết Ngư đã nói cho hắn biết chuyện hôm qua thằng Mập bị người ta giữ lại.
- Ngô lão bản quá khách khí rồi.
Hướng Nhật biết chuyện này không trách người khác được, căn bản là do đám Hầu tử háo sắc mà ra, thấy Ngô lão bản còn định nói gì đó, hắn vội cướp lời:
- Lần này là một khách hàng Nhật bản sao?
- Không sai, Hướng tiên sinh. Còn là một khách hàng lớn đấy, ạnh biết không? Vừa mở miệng đã đòi mua một nửa số hàng.
Ngô lảo bản khoa chân múa tay, có vẻ rất hưng phấn.
- Nhiều như vậy à?
Hướng Nhật hơi kinh ngạc, bởi vì một nửa số hàng Ngô lão bản vừa nhắc đến cũng không phải là một nửa số hàng Hướng Nhật giao cho hắn, mà đã được Ngô lão bản pha chế qua, độ tinh khiết của chúng thua sút hàng gốc. Như vậy tính ra một nửa số hàng phải rất nhiều, vị khách hàng Nhật Bản kia có thể vận chuyển đi được sao?
- Ha ha ha, vị khách hàng lớn kia còn chê ít đấy, vốn là ông ta thua mua toàn bộ số hàng, có điều ta ở Seoul cũng có rất nhiều khách quen, một nửa còn lại là dành cho bọn họ.
Ngô Thế Vinh càng nói càng hưng phấn, lần này tốc độ tiêu thụ hàng thật sự nhanh đến kinh người, thoáng cái đã hết một nửa, hơn nữa căn bản không cần lo đến vấn đề sổ sách, nguy cơ bị lộ cũng giảm xuống rất nhiều.
- Ồ?
Hướng Nhật cũng mong được nhìn thấy vị khách hàng lớn người Nhật Bản kia, mua một lúc nhiều hàng như vậy, mặc dù đối với người bán là một điều tốt, nhưng đối với người mua lại cực kỳ bất lợi. Bởi vì hàng càng nhiều, tỷ lệ bị phát hiện càng lớn, vạn nhất không cẩn thận bị cảnh sát tra ra, vậy thì có muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.
- Lão bản, Jiro tiên sinh tới.
Nhị lão bản Kim Chung Thành gõ cửa rồi bước vào, vẻ mặt hưng phấn giống Đại lão bản, hiển nhiên hắn cũng biết đối phương là một kẻ ngốc thừa tiền.
- Mau, mau, mời ông ta vào.
Ngô Thế Vinh kích động đến nỗi muốn chạy ngay ra cửa nghênh đón, nhưng thấy Hướng Nhật bên cạnh vẫn điềm tĩnh như không, cuối cùng hắn không có biểu hiện gì quá mức kích động.
Kim Chung Thành đi ra ngoài, chỉ lát sau đã dẫn năm người đến.
Đi đầu là một người đàn ông để ria mép tỉa kiểu Hitle, đúng kiểu đặc trưng của đàn ông Nhật Bản, mặc âu phục, đầu tóc chải chuốt kỹ lưỡng. Theo sau hắn là bốn vệ sĩ cao to lực lưỡng.
T
Thấy 4 vệ sĩ kia, Hướng Nhật có cảm giác họ rất lạ, theo lý mà nói, đối phương có thể mua một lúc nhiều hàng như vậy, chắc chắn phải là trùm ma túy cỡ bự, nhưng người bên cạnh lại không có bao nhiêu sát khí. Nhưng Hướng Nhật cũng không quá để tâm, hắn nghĩ có lẽ mấy vệ sĩ này là đàn em đối phương mới thu nạp, chưa chém giết thực sự được mấy lần.
- Ngô lão bản, mạng giỏi, mạnh giỏi.
Gã ria mép vừa đi vào không đợi Ngô Thế Vinh mở miệng hoan nghênh đã lên tiếng trước, dùng tiếng Anh nói chuyện, như thế giúp Hướng Nhật cũng có thể nghe hiểu.
- Ha ha, chủ tịch Jiro, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Ngô Thế Vinh tiến lên một bước, bắt tay với gã ria mép.
- Ngô lão bản, xin hỏi vị này là?
Có thể là vì phát hiện Hướng Nhật dù thấy mình đi vào nhưng vẫn tỏ ra lạnh nhạt, hơn nữa ngó biểu hiện của Ngô lão bản, hình như có phần tôn kính hắn ta, cho nên gã ria mép rất hiếu kỳ.
- Vị này là Hướng tiên sinh, khách quý của RAPIST.
Ngô Thế Vinh cũng không giới thiệu cụ thể Hướng Nhật làm gì, dĩ nhiên, nếu thật sự giới thiệu thân phận của Hướng Nhật cho đối phương biết, vậy hắn cũng không cần làm ăn gì nữa. Sau này người ta trực tiếp tìm Hướng tiên sinh mua hàng, hơi đâu đi tìm hắn.
- Thì ra là Hướng tiên sinh, hạnh ngộ hạnh ngộ, kẻ hèn Jiro Kazama, mong được chiếu cố nhiều hơn.
Gã ria mép hơi khom người, trong lòng lại hết sức tò mò về Hướng Nhật, bởi vì trước khi đến đây căn bản không nghe nói RAPIST có khách quý gì, tuy nhiên hắn tuyệt đối không hoài nghi, bởi vì biểu hiện của Ngô lão bản là minh chứng tốt nhất. Trong lòng hắn có chút hối hận, sớm biết vậy, trước khi đến đây nên hỏi qua Dương Đông Kiện về tình hình gần đây của RAPIST.
- Chủ tịch Jiro mạnh giỏi.
Đối phương đưa tiền đến cho mình tiêu, cho nên dù là người Nhật Bản, Hướng Nhật cũng giả đò chào hỏi lại.
Thấy Hướng Nhật không có mấy hứng thú với mình, gã ria mép cũng quyết định không để ý đến đối phương nữa, dù sao mục tiêu chủ yếu lần không phải là đối phương, mà là đại lão bản của RAPIST.
- Ngô lão bản,
có lẽ chúng ta nên bàn chuyện làm ăn luôn?
- Chủ tịch Jiro đừng vội, chỗ của ta khéo làm sao lại vừa khui một chai vang đỏ, chúng ta uống một chén đã.
Mặc dù Ngô Thế Vinh cũng muốn bàn chuyện làm ăn ngay, nhưng lần này có mời Hướng tiên sinh tới, dĩ nhiên không thể để người ta ngồi suông.
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề, ta thích nhất là uống một chén trước khi bàn chánh sự.
Gã ria mép cũng lập tức phụ họa, hắn nghĩ, chẳng qua là uống một chén rượu, cũng không thể làm chậm trễ đại sự.
Ngô Thế Vinh lấy ra chai vang đỏ cùng mấy ly cao chân đã chuẩn bị sẵn, mời gã ria mép và Hướng Nhật ngồi xuống ghế sa lon, đồng thời rót rượt vào ly ngay trước mặt hai người.
- Cạn chén nào.
Ngô Thế Vinh nâng ly lên.
- Cạn chén!
Gã ria mép cũng nâng lên, còn Hướng Nhật nâng ly góp vui.
Ba người cụng ly giữa không trung, nhấp một ngụm nhỏ, gã ria mép nói tiếp:
- Ngô lão bản, lần này ta rất có thành ý, mặc dù chúng ta lần đầu hợp tác, nhưng để tỏ thành ý của ta, ta xin chồng đủ tiền cho đợt hàng này.
Nói xong, Gã ria mép vẫy một ngón tay về phía trước, trong 4 vệ sĩ sau lưng hắn tức khắc có ba người đi ra, trên tay mỗi người là một rương bạc lớn, họ đặt chúng lên trên bàn trà, đồng thời mở rương ra.
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều hướng vào trong rương, bao gồm cả Hướng Nhật - người nãy giờ vẫn tỏ ra bình thản.
Chỉ thấy trong rương là hàng xấp tiền màu xanh biếc được bó lại ngăn nắp, tất cả đều là tờ 100 Đô - la. Tính tổng cả ba rương, tuyệt đối là một con số khiến người ta phải điên cuồng, ấy là chưa nói trước mắt không phải là một con số, mà là tiền giấy sờ sờ ngay trước mặt những người trong phòng.
- Chủ tịch Jiro quả nhiên tin người, ha ha ha.
Ngô Thế Vinh cười ngoác cả miệng, đây chính là nguyên nhân tại sao lúc trước hắn lại tỏ ra hưng phấn, bởi vì bán được một nửa hàng, còn lập tức có thể thu được tiền. Không cần giống như lúc trước vì muốn sớm bán được hàng phải nhún nhường một chút, mặc dù không ai dám quỵt tiền, nhưng cũng thật lâu mới thu về được.
Kim Chung Thành tự giác đi tới trước mặt ba chiếc rương, lật từng bó tiền lên, chủ yếu là nhìn xem mã số trên tiền có liên tục hay không.
Gã ria mép cũng không hề tỏ vẻ hờn giận, trong mắt người khác, đây dĩ nhiên là biểu hiện của người thừa tiền lắm của. Có điều chỉ có trong lòng hắn là rõ ràng nhất, để tránh đối phương hoài nghi dẫn đến kế hoạch lần này thất bại, hắn đương nhiên sẽ không mang theo tiền giả hoặc tiền có mã số không liên tục.
- Lão bản.
Kiểm tra xong, Kim Chung Thành lắc lắc đầu với Ngô Thế Vinh, ý bảo không có vấn đề gì.
Ngô Thế Vinh càng tỏ vẻ hài lòng:
- Tốt, nếu chủ tịch Jiro có thành ý như vậy, ta cũng phải đáp lễ. Chung Thành, mang những thứ đã chuẩn bị sẵn ra đây.
- Vâng, thưa lão bản.
Lưu luyến nhìn thoáng qua ba rương bạc, Kim Chung Thành gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Hướng Nhật đang ngồi chơi không, bỗng nhiên ánh mắt sững lại, tập trung nhìn vào người duy nhất trong 4 vệ sĩ của gã ria mép nãy giờ không có động tác gì, bởi vì hắn thấy rõ trên trán đối phương toát ra chút mồ hôi lạnh. Hơn nữa, bị Hướng Nhật nhìn chằm chằm, đối phương hiển nhiên càng thêm khẩn trương, đồng thời tay bất tri bất giác đặt lên bên hông, nhưng hình như nhớ ra cái gì, lập tức thả tay xuống.
Hướng Nhật trong lòng giật mình, cái động tác đặt tay lên bên hông hiển nhiên không phải thói quen của người bình thường, mà là tư thế rút súng đặc trưng của cảnh sát, bởi vì súng của cánh sát luôn đặt bên hông.
Giờ phút này, Hướng Nhật cuối cùng mình bạch hết thảy, tại sao trên người mấy vệ sẽ không có sát khí dày đặc, bởi vì bọn họ căn bản không phải dân liều mạng gì, mà là cảnh sát.
- Thật ngại quá, ta đi toilet chút.
Hướng Nhật lẳng lặng đứng lên, áy náy gật gật đầu với Ngô lão bản cùng gã ria mép, sau đó đi ra ngoài văn phòng.