Trước khi tiến vào bệnh viện, Hướng Nhật buông tay bạch mã vương tử ra, dù sao cái cảnh hai đại nam nhân thân mật
"Dắt" tay vào cũng quả thật có chút quá kỳ quái. Dĩ nhiên, đối phương cũng rất thức thời, không vì Hướng Nhật buông tay hắn ra mà xoay người chuồn đi, rất ngoan ngoãn đi theo sau Hướng Nhật.
Ngoài ra, còn có một cái đuổi theo phía sau hai người, chính là Trầm Bội Bội, lúc này nàng ta đã lau khô nước mắt.
Theo chỉ dẫn, Hướng Nhật tới trước cửa căn phòng săn sóc đặc biệt trong bệnh viện, đang định đi vào, nhưng lại bị một tiểu hộ sĩ không biết từ góc nào chui ra cản lại.
- Tiên sinh, nơi này anh không thể đi vào.
Tiểu hộ sĩ trông khá thanh tú, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc, có điều khi liếc thấy khuôn mặt anh tuấn của bạch mã vương tử ở phía sau Hướng Nhật đang cố nén cơn đau trên tay, mặt đột nhiên đỏ lên, hiển nhiên sức quyến rũ ghê gớm của gã trai bao được thể hiện rõ rệt nhất trên người nàng.
- Bằng hữu tôi đang ở bên trong.
Hướng Nhật nhíu nhíu mày, không hề chú ý đến vẻ xuân tâm nhộn nhạo trên mặt tiểu hộ sĩ.
- Thật xin lỗi, không có lời của Sở tiểu thư, anh không thể đi vào.
Tiểu hộ sĩ dời ánh mắt khỏi người bạch mã vương tử, nhìn Hướng Nhật mà như đề phòng cướp.
- Vậy đi, Sở tiểu thư là bằng hữu của tôi, trước tiên cô có thể gọi điện thoại hỏi qua cô ấy, sau đó mới quyết định xem có để cho tôi vào không. Đúng rồi, tôi họ Hướng.
Thấy chuyện này do Sở Sở an bài, Hướng Nhật cũng không tiện dùng bạo lực xông vào, kiên nhẫn nói.
Có lẽ lời của Hướng Nhật nhận được sự tán đồng của tiểu hộ sĩ, cũng có thể là nể mặt bạch mã vương tử phía sau Hướng Nhật, tiểu hộ sĩ móc điện thoại ra bấm số. Thân là hộ sĩ của phòng săn sóc đặc biệt, thậm chí có quyền gọi điện thoại mọi lúc mọi nơi, đổi lại là hộ sĩ bình thường, cũng chỉ có thể đến văn phòng hoặc ra lễ tân gọi.
Cẩn trọng nói chuyện một hồi, tiểu hộ sĩ cúp điện thoại, tuy nhiên vẻ mặt lại có chút nghi hoặc.
- Giờ có thể tiến vào chưa?
Hướng Nhật chờ nãy giờ hơi sốt ruột rồi.
- Không thể!
Nghe Hướng Nhật hỏi xong, vẻ nghi hoặc trên mặt tiểu hộ sĩ lập tức biến mất tiêu, cương quyết trả lời.
- Sở tiểu thư chưa nói tôi có thể đi vào sao?
Hướng Nhật nhìn chằm chằm tiểu hộ sĩ, sắc mặt trầm xuống, hắn căn bản không tin Sở Sở sẽ nói như vậy.
- Sở tiểu thư không nói anh có thể đi vào, cũng không nói anh không thể đi vào, chuyện này đợi.
Tiểu hộ sĩ còn đang giải thích, Hướng Nhật đã đẩy nàng ra, xông thẳng vào phòng săn sóc đặc biệt.
Bị đẩy sang một bên, tiểu hộ sĩ khẩn trương đến nỗi muốn khóc đến nơi, thấy Hướng Nhật đã đặt một chân vào phòng bệnh, nàng định tiến lên trước kéo hắn lại, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của hắn, nàng sợ tới mức nhất thời không dám nhúc nhích.
- Tinh Tinh, con thỏ, ca ca trở về tới thăm các em đây.
Đối với hai gã bạn xấu này, Hướng Nhật cũng không có gì phải kiêng kị, ngay lúc tự xưng đã lên mặt với đối phương, chẳng qua hắn hiển nhiên quên mất trong đó có một người là anh vợ của hắn.
- Vương bát, là vương bát trở lại.
Thanh âm rền rĩ như là muốn làm sập luôn cả căn phòng săn sóc đặc biệt, đúng là cái giọng inh ỏi đặc biệt của gã gia súc Tinh Tinh.
- Tinh Tinh này, mày không thể kiềm chế chút à? Chắc giọng của mày đã truyền khắp Bắc Hải rồi.
Hướng Nhật cố ý ngoáy ngoáy lỗ tai, xuất hiện trước mặt hai gã bạn xấu.
Tuy nhiên lúc này Tinh Tinh cùng ông anh vợ bảnh bao hiển nhiên không có thái độ hăm hăm hở hở như lần gặp trước, hai người nằm trên giường, toàn thân quấn đầy băng gạc màu trắng.
Ông anh vợ bảnh bao hoàn toàn nằm dài trên giường, hơn nữa một chân còn
"Vinh hạnh" được treo lên, tuy nhiên so sánh với tư thế thê thảm này, Tinh Tinh trông thoải mái hơn rất nhiều, chỉ nằm tựa vào thành giường, một tay bó bột, một tay khác kẹp một điếu xì gà mang khói thuốc lượn lờ, trông rất trâu bò.
- Truyền khắp Bắc Hải thì sao, giọng của lão tử phải truyền tới sao Hỏa.
Tinh Tinh làm lơ, không hề hổ thẹn vì cái giọng inh ỏi của mình, ngược lại còn lấy làm vinh quang mà phóng đại nó lên.
- Đúng rồi, vương bát, sao trở lại sớm vậy, chuyện bên kia giải quyết xong rồi à?
- Ờ, cũng ổn rồi, lần này nếu không phải nghe nói hai người bọn mày bị người ta đánh thê thảm, tao cần gì trở về?
Hướng Nhật tức giận lườm Tinh Tinh, dời ánh mắt sang ông anh vợ bảnh bao lúc này đã quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn, cười khùng khục, vẻ mặt thoạt nhìn có chút hả hê:
- Con thỏ, không có chuyện gì chứ?
- Còn có thể sống một trăm tám mươi năm nữa.
Ông anh vợ giương mí mắt, mặc dù giọng còn hơi thều thào, nhưng tinh thần rất tốt.
Hướng Nhật ném thẳng cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, có thể nói ra câu vô tư lự này.vậy chắc thân thể không có gì đáng ngại. Nhìn thoáng qua hai gã gia súc nấp trên giường, Hướng Nhật bỗng nhiên cười thần bí:
- Lần này trở về, còn mang một phần đại lễ
tặng cho bọn mày.
- Hả?
Ông anh vợ thản nhiên đáp một tiếng, hình như cũng không có mấy hứng thú, nhưng ánh mắt lóe sáng một cái.
Còn Tinh Tinh tỏ ra rất kích động, cái giọng inh ỏi cứ như bùa đòi mạng vậy:
- Là đại lễ gì, mau lấy ra xem xem, mẹ nó, vương bát, mày cũng biết gây tò mò cơ đấy.
- Có phải đi đầu thai đâu, mày gấp cái gì, sẽ thấy ngay thôi.
Hướng Nhật khinh khỉnh trừng mắt với Tinh Tinh một cái, hướng ra ngoài cửa hô một câu:
- Đi vào.
Vừa dứt lời, nhất thời từ ngoài cửa có hai người đi vào, một nam một nữ, nam là gã trai bao, hắn bưng lấy tay phải của mình, nhìn hình dáng bàn tay, hiển nhiên cũng không lành lặn gì. Nữ thì tương đối đơn giản, không có bất cứ thương tổn gì, chẳng qua là cứ lặng yên cúi đầu đứng ở một bên.
- Ha ha ha, tao cũng biết, chỉ cần vương bát trở lại, thằng oắt con này nhất định chạy không thoát.
Thấy hai người xuất hiện, Tinh Tinh chợt phá lên cười, nhất là khi nhìn thấy gã bạch mã vương tử trông như trai bao kia, suýt nữa thì ném xì gà đi và từ trên giường bò dậy:
- Đem người cho tao.
- Mày không sợ bị đánh một trận nữa à?
Hướng Nhật liếc xéo gã, hình như đối với cái giọng lớn lối, hay nói đúng hơn là cách nói vuốt đuôi của Tinh Tinh, hắn rất không ưa.
- Sợ cái rắm, có tay đấm như mày ở đây, lão tử còn cần đích thân động thủ sao?
Tinh Tinh mặt dày thừa nhận mình quả thật không phải là đối thủ của gã trai bao, nhưng có một tay đấm siêu cấp miễn phí ở đây, ngu sao không dùng.
Ông anh vợ Sở Từ thì khá bình tĩnh, mặc dù thấy đại cừu nhân đã đánh cho mình phải bệnh viện cả tháng, nhưng vẻ mặt cũng không tỏ ra căm thù mấy, thản nhiên nhìn Hướng Nhật, nói:
- Sở Sở nói cho chú à?
Mặc dù là một câu hơi khó hiểu, nhưng Hướng Nhật rất nhanh hiểu ra ý tứ của ông anh vợ bảnh bao.
- Sở Sở ở trong điện thoại có miêu tả qua hình dáng của thằng này, nhưng gặp hắn chỉ có thể nói là tình cờ, mới vừa xuống phi cơ, định đến bệnh viện thăm bọn mày, ai ngờ trên đường gặp hắn.
Hướng Nhật chỉ chỉ vào bạch mã vương tử, nhưng cũng không nói thật toàn bộ quá trình, nó có liên quan đến nữ hoàng, lược bỏ được thì cứ lược bỏ là tốt nhất.
- Tiểu tử này thoạt nhìn không cao to lắm, nhưng khí lực không nhỏ, là dị năng giả?
Quen Hướng Nhật đã lâu, Tinh Tinh cũng từ miệng hắn mà biết được trên thế giới này còn tồn tại loại người biến thái dị năng giả.
Hướng Nhật còn chưa nói gì, bạch mã vương tử đã bật cười, trong giọng nói tràn ngập sự khinh thường:
- Dị năng giả? Đừng đem ta so sánh với thứ bỏ đi ấy, cái thứ bỏ đi ấy, một mình ta có thể thu thập mười mấy người.
- Nói như vậy ngươi không phải là thứ bỏ đi rồi? Vậy ngươi là ai?
Thấy đối phương khinh thường dị năng giả, Hướng Nhật trong lòng rất không thoải mái, nói như thế nào, mình cũng coi như là một nửa dị năng giả.
- Ta không phải.
Từ còn lại bạch mã vương tử cắn răng nuốt vào trong bụng, hắn căm tức Hướng Nhật, nhưng người ta mạnh hơn, từ lần giao thủ lúc nãy, chỉ sau nửa chiêu của đối phương mình đã bị phế đi một tay, đối phương quá mạnh, điều đấy rõ mồn một.
- Cũng là một 'Mật Giả', chẳng lẽ ngươi cho rằng dị năng giả có thể so sánh với chúng ta sao?
Bạch mã vương tử nhìn Hướng Nhật, giọng cao ngạo giống như giọng của nhân vật đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp ngạo nghễ nhìn xuống vạn vật phía dưới.
- Mật Giả?
Hướng Nhật sửng sốt, tiếp theo trong lòng chợt nhớ ra một điều. Lần đầu tiên nghe thấy từ này là từ miệng giáo chủ Matthew của Vatican, lúc ấy còn tưởng rằng đấy chẳng qua là cách gọi khác về dị năng giả của người Vatican, nhưng từ vẻ mặt hiện giờ của gã trai bao, Mật Giả hiển nhiên không phải là dị năng giả, mà là loại cao cấp hơn thì phải?