Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 609: Phạm Thải Hồng trong bồn tắm


trước sau

Nằm trong bồn tắm đã đổ đầy nước nóng, Hướng Nhật thoải mái đến nỗi muốn rên lên một tiếng.

Lúc này, lại có người đẩy cửa phòng tắm ra, đi vào.

- Sở Sở, là em à?

Người tới chẳng hỏi han gì đã xông vào, Hướng Nhật đương nhiên cho rằng đấy là người từng có quan hệ xác thịt với mình như Sở Sở, thế nhưng lên tiếng gọi lại không ai trả lời, Hướng Nhật bèn gọi một tiếng nữa:

- An An?

- Đừng gọi nữa, là ta.

Tấm rèm bán trong suốt dùng để che cảnh xuân trong bồn tắm được vén lên, khuôn mặt lạnh lùng mà quyến rũ của Phạm Thải Hồng ló ra.

- Bác gái, phiền cô lần sau trước khi vào thì gõ cửa được không?

Hướng Nhật hết sức bất mãn, nửa thân trần bị đối phương nhìn thấy cũng không sao, chỉ là bà điên này quá thiếu lịch sự, tưởng đây là nhà nàng ta chắc, hơn nữa còn là vị nữ chủ nhân lớn nhất. Nhưng lại nhớ tới tin tức mà Trần thượng tướng tiết lộ, bà điên này có bối cảnh lớn như vậy, còn nhịn được thì đành nhịn vậy.

- Tìm ta có chuyện gì sao?

Đổi sang một tư thế thoải mái hơn, Hướng Nhật nằm trong bồn tắm hỏi.

- Ngươi rốt cuộc có dạy ta không?

Phạm Thải Hồng làm mặt lạnh, không hề bận tâm đến việc bản thân đang đối mặt với một nam nhân ở truồng, dù hiện tại chỉ có thể nhìn từ ngực đối phương trở lên, nhưng chung quy hắn cũng khỏa thân nằm trong bồn tắm.

- Dạy cô cái gì?

Hướng Nhật đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó mới hiểu ra, nói với vẻ mặt đau khổ:

- Chị hai, bác gái, đại thẩm ạ, cô muốn ta nói bao nhiêu lần đây, không phải là không dạy cô, mấu chốt là không dạy được, có dạy cô cũng học không được.

- Ngươi còn gọi ta là bác gái hay đại thẩm, cẩn thận ta.

Phạm Thải Hồng cắn môi không nói tiếp, có lẽ là đang suy nghĩ xem uy hiếp đối phương như thế nào mới có tác dụng nhất.

- Cẩn thận cô cái gì?

Hướng Nhật cũng hơi bực bội, giải thích với đối phương N lần rồi, "Dị năng" bay lượn đâu phải nói dạy là dạy được, cần giống như mình, trong cơ thể có lực lượng vô hình mới được.

- Cẩn thận ta mách a di.

Nín nhịn đến đỏ bừng mặt, Phạm Thải Hồng cuối cùng cũng bật ra một câu.

- A di?

Hướng Nhật gần như là muốn ôm bụng cười thật to, bà điên này thật quá không biết xấu hổ là gì.

- Không đúng, nói ra thì cô còn lớn tuổi hơn mẹ ta, thế mà gọi bà là a di?

- Lớn tuổi hơn thì sao? Ngươi nhìn ra được chắc?

Có lẽ là đã quen bị Hướng Nhật nói như vậy, Phạm Thải Hồng vẫn tỏ ra thoải mái, mà sự thực cũng đúng như lời nàng nói, lớn tuổi hơn thật thì sao, nhìn bề ngoài không phải là xấp xỉ tuổi mấy người Sở Sở hay sao?

- Quả thực nhìn không ra.

Con mắt Hướng Nhật đương nhiên giống người thường, Phạm Thải Hồng có thể nói là nữ nhân đẹp nhất mà hắn từng thấy, không có một ai sánh bằng, ngay cả mấy người Sở Sở cũng kém nàng ba phần. Có đôi khi Hướng Nhật thậm chí còn nghĩ, nếu như có thể cùng tuyệt thế mỹ nữ Phạm Thải Hồng này làm chuyện tình một đêm cũng là một lựa chọn không sai. Tuy nhiên hắn biết là không có khả năng, bà điên Phạm Thải Hồng này hắn không chọc vào được, nếu thật sự làm chuyện ấy, có trời mới biết hậu quả sẽ kinh khủng cỡ nào.

- Đã thế thì có gì không được?

Trong mắt Phạm Thải Hồng lộ ra vẻ đắc ý, như là vừa thắng đẹp một trận, nhìn Hướng Nhật, tiếp tục hỏi.

- Ngươi nói đi, rốt cuộc có dạy ta không?

Hướng Nhật ném cho nàng một ánh mắt khinh khỉnh, quyết định không tiếp tục trả lời vấn đề này nữa, chỉ ra sức nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Phạm Thải Hồng, mãi cho đến khi nàng ta chịu không nổi cái nhìn trắng trợn của hắn, bắt đầu trừng mắt định phát tác thì hắn mới hỏi:

- Có thể hỏi cô một vấn đề không?

- Hỏi đi.

Phạm Thải Hồng sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại ra vẻ như "Nhìn ngươi đáng thương ta mới bố thí".

- Sao cô có thể giữ mãi tuổi thanh xuân?

Câu hỏi này đương nhiên cũng ẩn chứa mục đích riêng của hắn, nếu mấy người Sở Sở khi hơn 4 0 tuổi vẫn giữ dáng vẻ của một tiểu cô nương, vậy không phải là một chuyện rất tuyệt vời hay sao?

- Ngươi muốn làm gì?

Thấy Hướng Nhật có dấu hiệu hóa thân thành sắc lang, Phạm Thải Hồng vội tỏ vẻ đề phòng.

- Ta van cô, ta không có hứng thú với cô, cho dù có, cũng không có khả năng trực tiếp phi lễ cô.

Hướng Nhật bĩu môi khinh khỉnh, nhưng trong lòng phải thầm khen Phạm Thải Hồng quả thật vẫn rất đẹp trong trang phục mặc ở nhà.

- Ta chỉ nghĩ thay cho mấy người Sở Sở, thiên tính của nữ nhân là yêu cái đẹp, cũng mong bản thân vĩnh viễn giữ được tuổi thanh xuân, hơn nữa nói như thế nào thì các cô ấy hiện giờ cũng có thể xem như tỷ muội của cô, thế nào, tiết lộ một chút chứ?

- Có thể, nhưng ngươi
phải dạy ta bay, ta mới nói cho ngươi.

Phạm Thải Hồng gật đầu, nhưng không quên đưa ra điều kiện của mình.

- Thế thì chịu.

Hướng Nhật vừa nghe vậy là biết việc này không có hi vọng, không phải hắn không muốn trao đổi, mà thật sự dạy không được.

- Được rồi, cô đi ra ngoài đi, ta muốn đứng lên mặc quần áo.

- Mặc quần áo thì kêu ta ra ngoài làm gì?

Phạm Thải Hồng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

- Ngươi không đứng lên à? Cũng không phải chưa nhìn qua.

Nói đến câu cuối cùng, nàng vẫn không hề đỏ mặt.

Hướng Nhật hết cách với bà điên mặt dày này, nếu là ngày trước khi không biết nàng có hậu thuẫn lớn như vậy, thật ra còn có thể dùng thủ đoạn bạo lực với nàng, nhưng hiện tại thì, ai za, vẫn là câu nói kia, còn nhịn được thì đành nhịn vậy.

- Được rồi, cô muốn nhìn thì nhìn đi, ta đứng lên đây.

Hướng Nhật nói xong, đang chuẩn bị đứng lên, Phạm Thải Hồng đã hơi hơi quay đầu đi.

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng người hỏi truyền đến:

- Tiểu bảo, con có ở trong không?

Không đợi Hướng Nhật trả lời, người nọ lại nói tiếp:

- Ta vào đây.

Ngay sau đó tiếng đẩy cửa vang lên, tiếp đó tiếng bước chân dần dần tới gần.

Hướng Nhật vừa nghe có tiếng người hỏi là biết là Hướng mẫu tiến vào, không khỏi hối hận, sớm biết vậy thì nên khóa cửa, nhưng ban đầu hắn để thế là để tiện cho người khác vào "Đánh lén" hắn, không ngờ hiện giờ lại là mẹ vào.

Trên mặt Phạm Thải Hồng lần đầu tiên xuất hiện vẻ luống cuống, nhìn Hướng Nhật, khẩn trương nói:

- Mau tìm một chỗ cho ta trốn đi.

- Trốn? Vì sao phải trốn?

Hướng Nhật trừng mắt với nàng, vừa rồi không phải hiên ngang lắm à? Sao giờ lại hoảng sợ như bị ma hù vậy?

- Không phải là không ngại nhìn ta sao? Giờ trốn làm gì? Bị mẹ ta thấy cũng có sao đâu.

- Ngươi nhanh lên một chút.

Phạm Thải Hồng quýnh cả lên, cũng bỏ qua việc phản kích lại lời châm chọc của Hướng Nhật, trực tiếp nhảy vào bồn tắm, giấu toàn bộ thân thể dưới mặt nước.

Hướng Nhật cảm giác hạ thân căng cứng, đáng chết thật, không ngờ bà điên này lại bất thình lình ngồi lên trên bảo bối của mình, nhưng "tiểu đệ đệ" của mình cũng không chịu thua kém, bắt đầu phình to lên, mơ hồ còn có một loại cảm giác sảng khoái.

Hướng Nhật đang định dịch người sang một bên, Hướng mẫu đã thò đầu vào:

- Tiểu bảo.

- Mẹ, tìm con có việc gì thế ạ? Sao không chờ con tắm xong rồi nói?

Hướng Nhật đưa một tay vào trong bồn tắm, định di dời phần thân thể của bà điên đặt trên "tiểu đệ đệ" của mình, cũng không ngờ tay lại chạm vào một thứ hình bán nguyệt vừa mềm mại vừa co giãn, sức nén đàn hồi của nó suýt nữa làm tay hắn văng ra.

Vừa chạm tay vào, Hướng Nhật liền biết thứ đó là gì, vốn muốn rút tay về, nhưng nhớ lại việc vừa rồi Phạm Thải Hồng cố tình gây sự, bèn giả vờ không biết, cứ thế chộp vào mặt trên của nó. Nhưng lập tức cảm giác bắp đùi trong của mình bị cắn mạnh một phát, may là Hướng Nhật da thô thịt dày, cắn như thế thực sự không đáng kể, đổi lại là người khác, không chừng sẽ mất một miếng thịt lớn cũng nên.

Đồng thời, Hướng Nhật cảm giác "tiểu đệ đệ" càng lúc càng phình to ra, húc thẳng vào một rãnh sâu mềm mại. Bởi vì cái tư thế ám muội này, làm hắn liền tưởng tới một phương thức đặc thù mà nữ nhân dùng để làm nam nhân sung sướng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện