Sáng sớm ngày hôm sau, đám Sở Sở không đến trường học, mà xin nghỉ để theo Tiểu Ái và Hướng mẫu ra ngoài dạo phố. Chuyện mua nhà, cũng chỉ có một mình Hướng Nhật phải nhọc công. Đối với việc này, hắn cũng không có lời nào dị nghị, trên thực tế, cho dù có dị nghị cũng sẽ không có ai quan tâm.
Ra khỏi nhà, Hướng Nhật đầu tiên là gọi điện thoại cho nữ hoàng Teru Tonnay, nói mình đã trở lại Bắc Hải. Bên đầu dây bên kia hắn nghe được giọng hân hoan của nữ hoàng, còn nói muốn lập tức ra ngoài tìm hắn, Hướng Nhật liền từ chối khéo, nói hiện tại mình có việc, chờ khi nào rảnh sẽ hẹn gặp nàng, và sẽ tiếp tục làm hướng dẫn viên du lịch cho nàng.
Trong thâm tâm, Hướng Nhật đương nhiên hy vọng có thể làm
"bạn trai" của nữ hoàng, cho dù chỉ một giờ cũng được, có điều cuối cùng hắn cũng không nói điều này ra.
Tới địa điểm bán các căn nhà thuộc khu biệt thự Chân Long, có thể là bởi vì tới sớm, lúc này chưa có người nào đến mua nhà, ngoại trừ Hướng Nhật, cũng chỉ có năm cô gái trẻ xinh đẹp phụ trách việc bán nhà.
Mấy cô gái trong đại sảnh thấy có khách đi vào, vội chấm dứt cười đùa, tiến lại đón tiếp rất lễ phép, cũng không vì Hướng Nhật ăn mặc bình thường mà tỏ thái độ gì khác lạ, đây mới thực sự là phong thái của nhân viên thuộc công ty lớn.
- Tiên sinh tới xem nhà ạ?
Người lên tiếng hỏi là một trong số năm cô gái, ước chừng 20 tuổi, trông hết sức dễ thương, khi cười trên mỗi bên má xuất hiện một má lúm đồng tiền nhỏ nhắn, rất quyến rũ.
- Uhm.
Hướng Nhật gật đầu, dời ánh mắt về phía sa bàn đặt giữa đại sảnh, mặt trên xếp một loạt biệt thự mini, mỗi cái tương ứng với một biệt thự cụ thể có thật bên ngoài.
- Vậy tiên sinh cần loại nào?
Cô gái phụ trách việc bán nhà thấy Hướng Nhật một mực chú ý đến sa bàn, bình thường chỉ có người thực sự muốn mua nhà mới có biểu hiện như vậy, vẻ nhiệt tình trên mặt nàng lại tăng thêm mấy phần.
- Cô có thể giới thiệu chỗ nào tốt không?
Nhìn ra sự nhiệt tình của cô gái phụ trách việc bán nhà, Hướng Nhật nương theo lời nàng mà dò hỏi.
- Tiên sinh là ở một mình?
Lại quan sát Hướng Nhật, thấy đối phương cùng lắm là đang tuổi sinh viên, cô gái phụ trách việc bán nhà ngập ngừng hỏi.
- Không, có chừng mười mấy người.
Hướng Nhật cân nhắc thật kỹ lưỡng, nói nhiều hơn một chút cũng tốt, tránh cho lúc đó không đủ phòng lại phải đi mua lần nữa.
- Mười mấy người?
Cô gái phụ trách việc bán nhà ngây người, bình thường nhân khẩu một nhà cũng chỉ 4, 5 người, sao nhà anh ta thoáng cái lại có tới mười mấy người. Mà để mười mấy người cùng ở, ắt phải mua biệt thự cỡ lớn, nhưng càng lớn thì giá tiền cũng càng cao, điều này là đương nhiên. Tuy nói rất nhiều người có tiền cũng có đôi chút cổ quái, thích mặc y phục tầm thường để giả trang người thường, nhưng cô gái phụ trách việc bán nhà cũng không đánh giá cao Hướng Nhật. Theo nàng nghĩ, Hướng Nhật mua một biệt thự cỡ nhỏ chắc không thành vấn đề, nhưng mua cỡ lớn thì có chút miễn cưỡng.
- Tiên sinh, mười mấy người có bao gồm bảo mẫu hay người giúp việc không?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô gái phụ trách việc bán nhà cũng không biểu hiệu ra ngoài mặt, vẫn giữ vẻ tươi cười như cũ. Nếu như là người giúp việc lời, vậy vài người dồn vào cùng một gian phòngcũng không sao.
- Không.
Hướng Nhật lắc đầu, không hiểu đối phương đột nhiên hỏi cái này để làm gì.
- Thế.Anh thấy căn nhà này thế nào?
Cô gái phụ trách việc bán nhà chỉ vào mô hình một căn biệt thư cỡ trung trên sa bàn, giới thiệu.
- Đây là thiết kế theo kiến trúc Australia, anh xem, ở bên ngoài nhà có xây hàng rào, nhưng lại làm không gian riêng bên ngoài cửa đạt tới mức lớn nhất, nơi này còn có hồ bơi, hai gara, bên phải là một tầng hầm ngầm.
- Hơi nhỏ.
Hướng Nhật không đợi đối phương nói xong, thẳng thừng từ chối đề nghị của cô gái phụ trách việc bán nhà. Bởi vì hắn thấy căn biệt thự mà nàng ta chỉ có diện tích quả thật không lớn, hơn nữa căn cứ vào vị trí trên sa bàn thượng, tòa kiến trúc kiểu Australia này nằm bên ngoài khu biệt thự Chân Long, cách trung tâm khu biệt thự Chân Long quá xa, như vậy đi Hác gia cũng không được tiện lắm.
Nghe Hướng Nhật nói là
nhỏ, cô gái phụ trách việc bán nhà kinh ngạc, bởi vì cái mà nàng giới thiệu thực sự không nhỏ, tuy nói cho mười mấy người ở thì hơi miễn cưỡng, nhưng chịu khó chen chúc một chút là được, có điều khách hàng lại không chấp nhận, trên mặt nàng cũng không tỏ ra mất hứng, chẳng qua vài phần nhiệt tình vừa tăng thêm lúc nãy giờ giảm đi đôi chút:
- Vậy tiên sinh có nhìn trúng cái nào không?
- Đầy đều là những căn nhà bên ngoài khu biệt thự Chân Long sao?
Hướng Nhật chỉ chỉ sa bàn, nhìn thế nào thì những căn nhà này vẫn có phần thua kém mấy biệt thư xa hoa mà hắn từng thấy trong khu biệt thự Chân Long.
- Vâng, thưa tiên sinh.
Trên mặt cô gái phụ trách viếc bán nhà vẫn giữ vẻ tươi cười lễ phép, cũng không nghờ Hướng Nhật lại đột nhiên hỏi vấn đề như vậy.
- Vậy có căn nào ở vị trí trung tâm không?
Hướng Nhật hỏi thế, bởi vì bất kể là Sở gia ở số 88 hay Hác gia ở số 58, đều nằm ở trung tâm khu biệt thự, như vậy qua lại cũng thuận tiện hơn chút.
- Tiên sinh, mua nhà ở khu trung tâm cần phải có người tiến cử.
Cô gái phụ trách việc bán nhà lộ ra vẻ khó xử, những căn nhà bên ngoài là để bán thì không sai, nhưng mấy căn ở trung tâm lại không dễ dàng mua như vậy.
- Nói cách khác. không có người tiến cử thì không mua được?
Hướng Nhật nhíu mày, chợt nhớ ra, muốn mua nhà trong khu biệt thự Chân Long quả thật không chỉ cần có tiền thôi, còn phải có chút địa vị, sớm biết như vậy, đáng lẽ nên gọi Sở Sở tới, có nàng ở đây, có lẽ không ai dám không nể mặt Sở đại tiểu thư chứ sao?
Suy nghĩ một chút, Hướng Nhật quyết định cứ gọi cho Sở Sở.
Lúc này, mấy cô gái còn lại vốn đang tiếp tục tụ tập ở một bên thì thầm với nhau bỗng nhiên mắt sáng ngờ, nhìn về hướng cửa:
- Sở Nhị thiếu tới, là Sở Nhị thiếu tới.
Mấy người hô xong, đều tranh nhau chạy tới trước nghênh đón.
Ngay cả cô gái trước mặt Hướng Nhật cũng nhịn không được đỏ hết cả mặt vì sốt ruôt, không ngừng ném ánh mắt câu hồn về phía cửa, nếu không phải vì có vị khách hàng là Hướng Nhật, không chừng cũng đã tranh nhau chạy tới đó.
Sở Nhị thiếu? Hướng Nhật thôi không móc điện thoại ra, quay đầu lại nhìn, ở Bắc Hải, khi một người trẻ tuổi được gắn với họ
"Sở", đầu tiên người ta sẽ liên tưởng hắn và người giàu nhất Bắc Hải Sở A có quan hệ gì đó. Nhưng Hướng Nhật nhớ là Sở A hình như chỉ có một người con trai thôi mà? Chính là ông anh vợ nhiễu sự của mình. Ngoài ra, không còn thêm ai khác.
Nhưng khi thấy thanh niên chừng hai mốt, hai hai ở cửa, Hướng Nhật lại có phần không dám chắc, bởi vì người này quả thật có diện mạo hơi giống ông anh vợ nhiễu sự, cũng thuộc về điển trai, không phải là con riêng của lão Sở A đấy chứ?
Mấy cô gái kia đã bắt đầu vờn quanh vị Sở Nhị thiếu, nhưng Sở Nhị thiếu cũng không ở đấy lâu, mà mang theo nụ cười chói lọi đi tiếp, cuối cùng dứng lại trước mặt mỹ nữ có má lúm đồng tiền bên cạnh Hướng Nhật.
- Chào Nhị thiếu.
Mỹ nữ có má lúm đồng tiền vội lễ phép chào hỏi, cũng không phải chiêu bài tươi cười khi đối mặt với khách hàng, mà là vẻ tươi cười chân thành xen chút nịnh nọt. Mấy cô gái kia cũng quây lại đây, chẳng qua trên mặt mỗi người dù ít hay nhiều đều chứa vẻ hâm mộ và ghen tỵ.