- Ái, cô thật độc ác?
Hướng Nhật xoa ngực lui ra, một quyền của Thiết tiểu nữu cũng không nặng đến thế, hắn chỉ tỏ ra vẻ như thế là có mục đích
- Ta cảnh cáo ngươi, lần sau nếu không có sự đồng ý của ta mà còn làm như vậy thì sẽ chết rất thảm đó!
Thiết Uyển hung hăng nói.
- Không phải vậy chứ? Tại sao phải hét lên như vậy, ta lúc đó chỉ nghĩ chúng ta bày tỏ một chút hữu nghị thôi mà, thế cũng không được sao?
Hướng Nhật khoa trương kêu lên.
- Tên quỷ hỗn đản ngươi thì có gì mà hữu nghị!
Thiết Uyển trợn mắt nói.
- Nếu vậy thì ta đi đây.
Lưu manh giả vờ lộ ra vẻ mặt mất mát.
- Đợi đã, đọc số điện thoại của ngươi cho ta.
Thiết Uyển nhớ tới cuộc điện thoại lúc sáng của mẫu thân liền mở miệng gọi tên lưu manh lại. Hướng Nhật quay đầu nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới:
- Cô định hẹn hò với ta sao? Thật tốt quá, nếu là mời khách thì ta cũng không khách khí đâu.
Đối với việc đến nhà mỹ nhân này làm khách tên lưu manh này vẫn hằng tơ tưởng trong đầu.
- Mơ tưởng! Ta hỏi ngươi rốt cục là có chịu đưa hay không?
Thiết Uyển trừng mắt nhìn hắn.
- Đưa, đưa liền, sao ta lại không cho chứ?
Lưu manh lộ ra bộ dáng ủy khuất như vừa bị vợ mắng vậy.
Đọc xong số điện thoại đang định đi ra ngoài thì chợt nghe Thiết Uyển gọi giật lại:
- Điện thoại phải mở 24/24, lúc nào cũng phải sẵn sàng nghe ta gọi, có nghe khôgn?
Trước mắt hắn xuất hiện hình ảnh một nữ cảnh sát cầm roi da trong tay nói với nam nhân đang quỳ trên mặt đất:
"Để thiếp chinh phục chàng" (tự hiểu); tên lưu manh không nhịn được rùng mình một cái:
- Có cần ta chuẩn bị cho cô vài cái roi da hay dây thừng không?
- Ta cần mấy cái đó làm gì? Chết đi! Nói gì mà khó hiểu vậy chứ. Dù sao cứ nghe lời ta là được rồi, điện thoại mở 24/24. Nếu ta gọi đến mà không chịu bắt máy thì ngươi tự biết hậu quả rồi đấy.
Giọng điệu của nữ cảnh sát mang theo vẻ uy hiếp mãnh liệt, lưu manh thảm rồi.
Hướng Nhật kêu lên chán nản, nghĩ chuyện trêu chọc nữ cảnh sát này thật sự rất bất trí. Bất quá nhìn nàng ta bây mặc chế phục cảnh sát
"ngực tấn công, mông phòng thủ" vóc dáng thật sự rất mê người, một chút hối hận đó cũng nhanh chóng bay lên chín tầng mây. Hắn âm thầm nuốt nước miếng nói:
- Còn chuyện gì nữa thì cô nói nốt đi, đỡ cho ta đi được vài bước lại bị cô gọi lại.
- Nhìn cái gì mà nhìn! Ngươi đi được rồi!
Trong mắt Thiết Uyển tràn ngập vẻ đắc ý
-.
Uất ức quá, thật là uất ức! Lưu manh hiểu đây quả thực là một đại sỉ nhục. Hắn ảo tưởng đến lúc nào đó đè cô ta xuống giường không biết lúc đó có còn kiêu ngạo như bây giờ nữa không!
Vừa ra khỏi cửa cục cảnh sát thì đụng ngay Sở Sở và luật sư đang đi tới, nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng trong lòng Hướng Nhật nổi lên một cỗ yêu thương. Nếu không phải mình tự thị cứ đòi đi tới cục cảnh sát thì cũng sẽ không làm nàng lo lắng đến vậy.
- Hướng Quỳ!
Sở Sở thấy tên lưu manh đi ra sững sờ một chút rồi lao đến ôm chặt lấy hắn, tựa như sợ buông tay ra là hắn sẽ biến mất vậy.
- Ngốc.
Hướng Nhật cảm động ôm chặt nàng ta trong lòng.
- Được rồi, tại sao ngươi lại được ra vậy? Bọn họ có làm khó ngươi hay không?
Sở Sở đầy quan tâm hỏi hắn.
- Không có gì, ta chỉ đánh kẻ xấu. Cảnh sát sau khi hỏi rõ mọi chuyện cũng không làm khó ta, cô xem không phải ta vẫn khỏe mạnh sao?
Hướng Nhật cẩn thận an ủi.
- Vậy là tốt rồi, ngươi không biết chứ ta lo lắng muốn chết. Còn có Thanh tỷ nữa, cô ấy còn gọi cho Thạch bá phụ nhờ giúp đỡ ngươi. Kết quả là bị Thạch bá phụ mắng cho một trận, bây giờ còn khóc ở nhà.
- Có việc này nữa àh?
Hướng Nhật thâm trầm hỏi. Thạch lão đầu này cũng thật quá bất công, dám đem tức giận với mình trút lên đầu đồ đệ của mình. Xem ra hôm nào thích hợp phải
"chỉnh" lại ông ta một chút mới được.
- Thanh tỷ khóc thật là thảm, đến giờ vẫn còn ngồi khóc trong phòng.
- Về nhà rồi nói!
Mặc dù với tính tình của đồ đệ hắn cũng có thể tưởng tượng ra nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
- Ừm.
Sở Sở nhu thuận gật đầu rồi quay sang vị luật sư đi cùng nói:
- Kim luật sư, lần này lại làm phiền ông rồi, thật ngại quá.
- Không sao, không phiền toái gì cả. Sở tiểu thư quá khách khí rồi.
Kim luật sư khiêm nhường nói, nghe xong đoạn đối thoại vừa rồi hắn cũgn hiểu mọi việc không đơn giản như lưu manh nói. Trên
đời này đã phải đến cục Cảnh sát thì không có chuyện án oan án giả, chắc chắn là đã có người nào đó tác động đến cục cảnh sát mà thôi. Kim luật sư thâm ý nhìn lưu manh nói:
- Hướng tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau.
- A, thì ra là Kim luật sư.
Hướng Nhật nhớ lần dầu tiên gặp Kim luật sư cũng chính là ở cục cảnh sát, lúc đó hắn còn đưa cho mình một tấm danh thiếp, sau đó hắn nhét vào trong một quyển sách nào đó. Lúc này lưu manh cũng không có tâm trạng để mà suy nghĩ đến chuyện này, chỉ mong chóng về nhà an ủi đồ đệ ngốc của mình.
- Nếu Hướng tiên sinh có việc vậy không làm chậm trễ ngài nữa, ngày sau gặp lại.
Kim luật sư thấy hắn không có hứng thú nói chuyện phiếm liền hiểu chuyện tự động rút lui. Hướng Nhật lập tức chui lên xe với Sở đại tiểu thư lao đi.
Vừa xuống xe hắn đã lập tức xông tới trước cửa phòng đồ đệ, hắn đứng đó gõ cửa liên hồi:
- Tiểu Thanh!
Không có phản ứng.
- Đồ đệ!
Tiếp tục không có phản ứng.
- Tiểu Thanh, nếu không mở ta sẽ lập tức phá cửa.
Đến lúc này bên trong mới có động tĩnh:
- Sư phụ, có chuyện gì khôgn?
Thanh âm mặc dù nhỏ nhẹ nhưng không dấu được có đôi chút bi thương.
- Mở cửa, để cho ta vào.
- Sư phụ, ta muốn nghỉ ngơi một chút.
Rất rõ ràng lúc này tâm tình của tiểu Thanh rất rối loạn, không muốn nghĩ nhiều cũng không muốn gặp bất kì ai.
- Nghỉ ngơi cái gì, cả ta nói cũng không nghe sao?
Lưu manh lập tức nói lớn, ngữ khí có vẻ uy hiếp, Sở Sở thấy thế đành phải mở miệng:
- Hướng Quỳ, ngươi không thể ôn nhu một chút sao? Dù sao tỷ ấy cũng là con gái mà!
- Ta không làm như vậy thì cô ấy làm sao chịu mở cửa?
Quả nhiên cửa dần mở ra, Thạch Thanh vẻ mặt tràn ngập ủy khuất nhìn tên sư phụ cầm thú. Hai con mắt nàng ta đỏ bừng sưng lên, chắc chắn là đã khóc không ít rồi. Hướng Nhật lôi nàng ta tới ngồi trên giường nói:
- Ngươi định ở trong này cả đời sao?
- Không phải, sư phụ! Ta.
Thạch Thanh muốn nói lại thôi.
- Có chuyện gì thì nói đi, đừng dông dài nữa. Có đúng là ba ngươi lại mắng ngươi không?
Hướng Nhật nhìn vẻ mặt ấm ức của đồ đệ cảm thấy trong lòng khó chịu. Thạch Thanh lại chảy nước mắt nói tiếp:
- Ba ta.bắt ta quay về.
- Cái gì! Lão đầu kia còn muốn hạn chế cả tự do của ngươi sao? Không được, để ta đi tìm hắn.
- Sư phụ, ta không muốn quay về.
Thạch Thanh nhỏ giọng nói, thấy Sở Sở không có trong phòng liền nhào vào trong ngực của tên sư phụ cầm thú bất lương này.
- Chuyện này.
Hướng Nhật thật không nghĩ tới chuyện đồ đệ chủ động dâng tiện nghi cho hắn, thân thể hắn cứng đờ ra một lúc rồi cũn tiện đà buông lỏng ra:
- Yên tâm đi, ngươi cứ ở đây. Chuyện của ba ngươi cứ để ta giải quyết.
- Ừm.
Thạch Thanh nhẹ nhàng ngồi dậy thoát ra khỏi lồng ngực hắn, đột nhiên như nhớ tới chuỵện gì đó lập tức đứng dậy thu nhặt các đồ lặt vặt.
- Sư phụ, ta có một thứ muốn tặng cho ngươi.
- Là cái gì?
Hướng Nhật tò mò mong chờ hỏi, ra vẻ đồ đệ chưa bao giờ tặng lễ vật cho mình.
- Cái này.
Thạch Thanh nhét một thứ mềm mềm vào tay hắn. Hướng Nhật vừa nhìn qua thiếu chút nữa máu mắt máu mũi phun ào ào, trong tay là hai sợ dây nối với nhau căng ngang ra, ở giữa là một mảnh vải đen hình tam giác.chính là quần lót chữ T!