- Anh không cần đi bệnh viện kiểm tra sao?
Ngồi bên trong chiếc Ferrari màu đỏ, Anna nhìn hắn khi đã đổi bộ quần áo ánh mắt có chút phức tạp.
- Quan tâm tôi thế, không phải có ý đồ gì đấy chứ?
Hướng Nhật cười hắc hắc, ánh mắt ám muộn đáng ăn đòn. Nhưng thực sự thì chảy chút máu cũng hơi váng đầu nhưng nói chung là không có gì đáng ngại.
Vẻ mặt Anna lạnh lùng, nhưng lại nhớ tới đối phương cứu mình liền bình tĩnh lại:
- Hướng tiên sinh, tôi hi vọng anh đừng đùa giỡn những chuyện như vậy.
- Không cố ý, lỗi của tôi, lần sau sẽ không thế nữa.
Hướng Nhật vuốt mũi, tuy đùa giỡn với cô bé tóc vàng này rất kích thích nhưng biểu hiện không phối hợp của nàng làm hết cả hứng.
Nghĩ vậy Hướng Nhật quyết định không trêu chọc Anna nữa, quay đầu về phía Dịch Trù Ngu đang lái xe nói:
- Trù Ngu, chuyện hôm nay chớ nói cho người trong nhà.
- Ừm.
Dịch Trù Ngu gật đầu, đối với người nhỏ tuổi hơn gọi tên mình ở sau cũng không hề có chút bất mãn.
- Đúng rồi, em họ. Quan hệ của cậu cùng tiểu thư Anna là thế nào?
Dịch Trù Ngu đang lái xe đột nhiên hỏi.
- Sao thế, cô có thể hiểu chúng tôi nói gì à?
Bởi nói chuyện với Anna chỉ dùng tiếng Pháp nên Hướng Nhật mới hỏi vậy. Bởi việc liên quan tới hắn và Anna thì hai người đều chủ động sử dụng tiếng Pháp nói chuyện với nhau.
- Không phải, tôi cảm thấy hai người không giống tình nhân, dường như tiểu thư Anna rất có thành kiến với cậu.
Có lẽ trải qua kinh nghiệm bị bắt cóc, Dịch Trù Ngu nói chuyện tùy tiện, không hề để ý Anna ở bên cạnh.
- Cô nói đúng, Dịch tiểu thư, gã đàn ông này dùng phương pháp hèn hạ để bắt tôi đồng ý làm nô lệ cho hắn ba năm! Tôi làm gì có quan hệ với hắn!
Anna nói nghiến răng nghiến lợi. Nàng cực kì hối hận tại sao lúc trước lại đáp ứng.
- Này tiểu thư Maria thân yêu, tôi hi vọng cô nói chuyện nên tôn trọng sự thật một chút, trước đó tôi không ép cô. Là cô chủ động đồng ý mà.
Hướng Nhật có chút bất mãn, nhưng không khí nói chuyện như vậy làm hắn rất thoải mái.
- Nô lệ?
Giọng Dịch Trù Ngu cổ quái, hiểu được khẳng định là có chuyện liên quan. Nhưng nàng cũng không hỏi thêm mà nói:
- Giờ em họ làm gì?
- À, tôi vẫn đi học, chưa đi làm.
Hướng Nhật ngồi thẳng dậy, tuy miệng vết thương bị lực lượng vô hình ngăn lại nhưng vẫn hơi đau.
- Sinh viên? Em họ học trường đại học nào?
Tuy là câu hỏi nhưng trong giọng cũng không hề có nhiều sự bất ngờ.
- Một nơi nhỏ bé ở Bắc Hải.
- Hướng Nhật rất
"khiêm tốn" nói.
Dịch Trù Ngu vui vẻ nói:
- Bắc Hải mà nhỏ bé à? Tôi đã đi qua hai lần, lúc nào rảnh đến chỗ cậu chơi.
- Không vấn đề. Nhất định tiếp đãi chu đáo.
Hướng Nhật cũng coi như nàng tụy tiện nói nên cũng cam đoan.
- Em họ có bạn gái không?
Dường như khó giữ miệng, vấn đề Dịch Trù Ngu hỏi càng ngày càng riêng tư. Hết lần này dồn Hướng Nhật vào những câu hỏi khó, cũng không thể nói mình không chỉ có một bạn gái mà là cả đám được? Tuy nhiên là sự thực, trước mặt một người con gái Hướng Nhật cảm thấy hơi ngại.
- Dịch tiểu thư, em họ của cô không chỉ có một bạn gái.
Đương nhiên Hướng Nhật không trả lời không có nghĩa là không có người chen vào, nhất là Anna hận không thể trả giội cho hắn một gáo nước lạnh thì chẳng cần phải nói.
- Gì? Rất nhiều sao?
Dịch Trù Ngu giật mình, lại có chút hưng phấn. Trong giọng nói lộ rõ vẻ tò mò.
- Theo tôi biết ít nhất cũng là 7, 8 người, còn nữa hay không thì tôi không rõ lắm.
Anna cực kì thích thú khi đâm chọc hắn, cơ hội trước
mắt hiển nhiên không bỏ qua.
- Đúng vậy, Maria cũng là bạn gái tôi, chúng tôi sớm đã ở cùng nhau.
Lời Hướng Nhật chẳng hề sai, bạn gái cũng là bạn nữ giới, còn ở chung nhà thì không cần phải nói, sớm đã ở chung phòng còn không phải là chung sao?
- Ah!
Dịch Trù Ngu bị Hướng Nhật làm khiếp sợ, vừa rồi còn không phải thừa nhận không phải bạn gái sao? Giờ lại thành như thế?
Anna lập tức trợn mắt nhìn Hướng Nhật nhưng cũng chẳng biết nói sao, Hướng Nhật trơ mặt ra nói:
- Đùa thôi, đùa mà, dù sao cũng không phải là thật, tôi biết Maria là người rộng lượng sẽ không để ý đâu nhỉ?
- Đùa chẳng buồn cười chút nào!
Anna đem những lời muốn nói nuốt vào bụng, sắc mặt lại trở nên lạnh lùng.
- Coi như tôi chưa nói gì.
Hướng Nhật cười cười. Biết rõ đùa cũng có chừng mừng tránh làm cô nàng này điên lên.
- Đúng rồi, thực sự là hai người ở cùng phòng.
Dường như vấn đề kia hơi mâu thuẫn nên Dịch Trù Ngu liền hỏi.
Những lời này vừa nói ra Anna liền đỏ mặt, vội vàng giải thích:
- Dịch tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi ngủ trên giường còn hắn ngủ dưới sàn.
- Ừm. Cái này tôi có thể chứng minh, đúng là cô ấy ngủ trên giường còn tôi ngủ dưới sàn, thật sự không lừa cô đâu, đúng là sự thật.
Hướng Nhật đổ thêm dầu vào lửa, lại còn ra sức nhấn mạnh việc đó nhưng mục đích của hắn lại mang hiệu quả ngược lại. Phát huy đầu đủ khả năng chữa lợn lành thành lợn què.
Dịch Trù Ngu cười trộm, cũng không biết có tin Hướng Nhật hay không. Anna nghiến trợn mắt há mồm nhìn Hướng Nhật:
- Là anh cố ý.
- Chẳng lẽ không đúng à? Chúng ta vốn không ngủ chung một chỗ, nói ra để người ta không hiểu lầm.
Hướng Nhật tỏ vẻ ngây thơ vô tội. Anna cũng không biết làm sao, đúng là hắn nói thật! Chỉ là sự thật này càng khiến người nghe coi nó thành
"lời nói dối" mà nghĩ sai lệch đi. Nàng cũng chẳng thể phản bác, càng nói thì càng hiểu lầm thêm.
- Đúng rồi, Maria, tôi thương lượng với cô một việc. Tối nay cô cũng không thể bắt tôi ngủ sàn chứ? Tôi bị thương…
Hướng Nhật vừa nói vừa chỉ ngực mình.
- Nếu ngủ trên sàn thì…, tôi sợ thương thế càng nặng thêm.
- Tối nay tôi sẽ nhường giường cho anh.
Anna cố gắng bình tĩnh lại, vẻ mặt lạnh lùng không thèm nhìn hắn, nghiêng qua nói với Dịch Trù Ngu ở bên:
- Dịch tiểu thư, tối nay tôi ngủ cùng cô sẽ không phiền chứ?
- Không phiền, rất hoan nghênh, nhưng mà…Em họ không trách tôi chứ?
Câu hỏi này hoàn toàn chứng minh nàng đã bị Hướng Nhật làm hiểu sau vấn đề.