Dịch lão lục ba hoa chích chòe nào là đến lần một là lại muốn lần hai, thì ra vẫn là Trúc Như Hiên, thằng nhóc này cũng thật biết cách chém gió.
Trong lô ghế xa hoa ở sảnh Hoa Mai, Dịch lão lục vừa dẫn dường vừa khoác lác. Trong phòng sớm đã có bốn người ngồi trong, Phong lão tứ hiển nhiên cũng ở đây, bên cạnh hắn còn có mỹ nhân mặc đồ trắng cùng gã lái xe lần trước đã gặp, cùng với người mà Hướng Nhật không ngờ tới.
Yêu nữ Phương gia Phương Nghi đã ở đó, qua Dịch lão lục Hướng Nhật đã biết tên nàng.
- Đông đủ như vậy không biết các vị tìm ta có việc gì?
Hướng Nhật nghênh ngang bước vào ngồi xuống chiếc ghế chính giữa, suy đoán xem hai phe vốn không ưa gì nhau tại sao lại phải cùng gặp mình ở chỗ này.
- Hướng tiên sinh, thực xin lỗi, muộn như vậy vẫn phải hẹn ngài ra đây.
Phong lão tứ dường như không nhìn thấy hành động tự nhiên như ruồi của Hướng Nhật, mỉm cười rồi tìm một chiếc ghế gần đó ngồi xuống.
- Được rồi, có việc gì thì nói đi.
Hướng Nhật đoán khẳng định đối phương có việc rất quan trọng, nếu không hai nhóm lợi ích bất đồng không thể ở cùng một chỗ.
- Là thế này, không biết Hướng tiên sinh có hứng thú làm một số vụ làm ăn không?
Phong lão tứ lo lắng hỏi thăm dò.
- Làm ăn?
Hướng Nhật khó hiểu.
- Chúng tôi đang tìm một vật, nếu Hướng tiên sinh có thể tìm giúp, tiền cứ tùy tiện cho giá.
Cũng không rõ vật gì, rõ ràng có thể làm Phong lão tứ nói một cái giá tùy tiện.
- Gì?
Hướng Nhật khẽ hỏi, trong lòng cực kì tò mò.
- Mời Hướng tiên sinh xem. Chính là thứ này.
Phong lão tứ đưa bức ảnh ra, đặt lên bàn trà trước mặt Hướng Nhật. Vốn Hướng Nhật chỉ liếc qua rồi cự tuyệt nhưng lúc cầm tấm ảnh vật đó ánh mắt hắn liền dừng lại, cầm tấm ảnh nhìn thật kĩ.
Tấm ảnh dường như đã có thao tác máy tính, chỉnh thể lục sắc, nhưng đồ vật bên trong lại thấy rõ ràng, thậm chí ngay cả đường vân nhỏ nhất cùng hiện rõ.
Bên trong khối lục sắc là một vật dài ba tấc, màu vàng kim óng ánh, cũng không lạ gì, nhưng bên trên lại có gắn một khối đá mắt mèo màu đỏ cực lớn, bản thân viên ngọc màu đỏ lại tản ra vầng sáng màu lam.
Hướng Nhật xác định không phải vật lục sắc mà là vật màu đỏ tản ra quang mang màu lam, bởi trong tay hắn cũng có một vật giống như trong tấm ảnh, lúc trước hắn bỏ ra 2 ức đô la mới lấy được, nghe nói là thứ nữ hoàng Võ Tắc Thiên từng dùng, mang trên người sẽ giữ được vẻ thanh xuân.
Hướng Nhật nhớ là giấu nó ở trong ngăn kéo tại phòng ngủ, vốn tính lúc nào rảnh thì nghiên cứu, không ngờ lại quên tiệt.
- Hướng tiên sinh đã từng thấy thứ này chưa?
Bởi biểu hiện khác thường, đám người chung quanh nhìn hắn với vẻ chờ mong, Phong lão tứ càng kích động.
- Từng thấy.
Hướng Nhật biết biểu hiện của mình không giấu được, gật đầu thừa nhận.
- Ở đâu?
Phương Nghi vội vàng hỏi.
- Mỹ.
- Nơi nào của nước Mỹ.
Mỹ nhân bên cạnh Phong lão tứ cũng mở miệng nhưng chưa nói xong đã bị Phong lão tứ cản lại. Ý thức được gì đó mới vội vàng nuốt câu tiếp theo vào bụng.
Dù sao cùng là tìm Hướng tiên sinh làm ăn, giờ hỏi đáp án vậy còn làm được sao? Chả lẽ mình không tự tìm được? Nếu đối phương từ cấp bốn trở xuống thì bọn hắn quyết không ngại lập tức muốn biết đáp án, nhưng dị năng giả cấp năm, tồn tại nghịch thiên này phải giữ sự tôn kính. Nếu chọc giận đối phương có lẽ sẽ chẳng tốt đẹp gì.
- Hướng tiên sinh, ngài đã thấy vật
đó thì tốt quá, chỉ cần ngài có thể tìm được nó mang đến đây, vẫn như cũ, tiền tùy tiện ra giá.
Phong lão tứ muốn đem tiền bạc để lòe người.
- Không biết rốt cục thứ này có tác dụng gì mà khiến mấy người muốn có được như vậy?
Hướng Nhật tỏ vẻ tùy tiện hỏi.
Phong lão tứ nhíu mày, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại:
- Nếu tôi đoán không lầm thì. Hướng tiên sinh là dị năng giả cấp năm.
Hướng Nhật gật đầu. Cái này còn phải đoán sao?
- Thứ này là Hồng Long, gọi thay tên thôi. Hướng tiên sinh biết kẻ có được trước đó là ai không?
Cầm tấm ảnh Hướng Nhật đặt lại trên bàn trà. Phong lão tứ chỉ chỉ. Hướng Nhật lắc đầu, trước kia là Võ Tắc Thiên thì hắn biết, nhưng gần đây nhất thì hắn chịu. Mà việc như vậy hắn cũng không rảnh đoán mò.
- Chủ nhân trước kia là nữ hoàng Võ Tắc Thiên.
Giọng Phong lão tứ kích động, dường như ý nghĩa của chủ nhân trước đó là Võ Tắc Thiên không hề bình thường.
- Tuy nhiên truyền thuyết có chỗ sai lệch, nhưng sở dĩ Võ Tắc Thiên xưng đế là bởi có được Hồng Long này.
- Ngươi còn chưa nói tác dụng của nó.
Hướng Nhật không chút khách khí ngắt lời Phong lão tứ đang thao thao bất tuyệt, nhưng cái này lúc ở Mỹ đã biết sơ sơ.
- Khụ khụ, tôi muốn Hướng tiên sinh biết, dị năng giả không phải hiện đại mới có, thời cổ đại cũng có người sở hữu dị năng.
Cái này Hướng Nhật tin, không có lí do gì hiện giờ có mà trước kia không có. Như những kẻ trời sinh khác người, phần lớn đều không thoát khỏi phạm trù dị năng giả, nhưng cái này thì có gì liên quan?
- Truyền thuyết Võ Tắc Thiên cũng là dị năng giả, nhưng chỉ là cấp thấp, về sau không biết ở đâu đạt được Hồng Long này lập tức trở thành dị năng giả cấp năm, cuối cùng lên làm hoàng đế.
Nói đến đây ánh mắt Phong lão tứ sáng rực lên.
- Nói cách khác, có được nó sẽ là dị năng giả cấp năm? Thậm chí làm vua?
Cuối cùng Hướng Nhật đã hiểu ý nghĩa cuộc trò chuyện này.
- Hướng tiên sinh nói đùa giờ sao mà làm hoàng đế, chúng tôi chỉ muốn theo đuổi cảnh giới cao nhất.
Phong lão tứ xấu hổ nói.
- Các ngươi không sợ ta lấy xong sẽ không giao à?
Hướng Nhật nhìn đám Phong lão tứ đầy thâm ý. Vẻ mặt Phong lão tứ không chút biến đổi, chậm rãi nói:
- Cái này chúng tôi đã nghĩ kĩ, nhưng Hồng Long không có tác dụng với Hướng tiên sinh bởi ngài đã là dị năng giả cấp năm. Vậy nên dù giữ lại cũng chẳng có bao nhiêu giá trị. Vậy không bằng giao cho chúng tôi, tiền cứ tùy tiện nói.
Cuối cùng vẫn là câu kia, hiển nhiên đối với vật tên Hồng Long kia là tình thế bắt buộc.