Hướng Nhật giải quyết xong khoản nợ nhân tình lúc trước của mình. Thực ra mình vẫn còn lời khẩm, dẫu sao nếu không có Hà Thần giúp đỡ thì mình cũng chẳng thể nghe lén giao dịch kinh thiên động địa kia, cũng không đoạt được cái thẻ có 3 tỷ đô la cùng món đồ của không quân Mỹ kia.
Nếu không có tiền cũng chẳng thể tới thủ đô, càng không thể thu Anna vào hậu cung còn nghiễm nhiên có thêm một Dịch Trù Ngu. Càng nghĩ Hướng Nhật càng thấy mình thiếu nợ nàng mà thầm quyết tâm, đến lúc đó nếu nàng có chuyện gì mình sẽ giúp nàng thật tốt. Ra khỏi nhà hàng, Hướng Nhật không về nhà mà đến luôn trường học.
Trường học hắn không còn cảm giác gì tựa như mình chỉ như một người ngoài vậy. Nhưng trường học này không thể không tới! Hướng mẫu ở Bắc Hải theo dõi, lúc nào cũng lo lắng về con trai, tuy rằng hiện tại hắn cũng coi như thành công nhưng dù gì thì vẫn còn trẻ, không có bằng cấp gì nên Hướng mẫu cũng không muốn cho hắn suốt ngày rong chơi, bởi vậy nên dặn dò làm xong việc thì nhanh đến trường học hành cho tốt.
Chạy tới trường thì đã qua tiết đầu, Hướng Nhật đợi tan học xong liền lén chuồn vào phòng học. Đám Sở Sở cực kì oán giận, ai bảo hắn ra ngoài lâu như vậy rồi ngay cả tiết khóa cũng bỏ lỡ. Cũng khó trách Sở Sở trách lây lên luôn cả đại ca đang nằm trong bệnh viện, nếu không phải hắn gọi tới thì Hướng Nhật cũng không chạy tới chạy lui mà khoảng thời gian này có thể ở chung với nhau rồi.
Hiển nhiên Hướng Nhật bày ra bộ dáng cực kì khiêm tốn, ánh mắt đảo loạn một hồi, lâu lắm mới tới trường, Nhâm Quân, mỹ nữ lão sư đều chưa gặp, xem ra phải tìm cơ hội đến thăm các nàng. Nhưng mà lúc này không có cơ hội, đành chờ tan học vậy.
Bởi Sở Sở không muốn bị ảnh hưởng nên đuổi hắn tới hàng ghế cuối cùng, cũng là nơi |thường trú| của hắn. Nhưng mà kì quái, đầu củ tỏi không ngờ lại cúp học. Hướng Nhật biết thằng nhóc này căn bản là không trốn học bởi hắn là một học sinh gương mẫu, vậy mà lại trốn học, cũng hiếm thấy thật.
Hắn còn muốn tìm thằng nhóc này xem gần đây trong trường có tin tức gì mới nhưng xem ra thành kế hoạch treo rồi. Nhưng mà đầu củ tỏi không đến cũng tốt, ít nhất ngủ cũng chẳng có ai ríu rít quấy phá. Lợi dụng sự yên tĩnh hiếm có Hướng Nhật liền úp mặt xuống bàn, vài phút sau đã tiến vào mộng đẹp.
Đợi hắn tỉnh lại thì đã tan học, mà trong phòng cũng chỉ còn vài người, có lẽ đều là mấy con mọt sách. Hướng Nhật ngẩng đầu lên thì phát hiện trên măt bàn có một tờ giấy ghi:
- Bọn em về trước, anh ngủ ngon nhá. Yên tâm, không méc mẹ đâu.
Dòng chữ nhỏ nhắn xinh xắn này là của Sở Sở. Nha đầu này, Hướng Nhật có chút bất đắc dĩ, không ngờ về cũng không gọi mình một tiếng, không được, lúc về nhất định phải thi hành gia pháp với nàng!
Đứng dậy, dưới ánh mắt khó hiểu của đám mọt sách Hướng Nhật liền bước ra khỏi phòng học.Cảm giác ngủ xong tinh thần thật sảng khoái, nhìn sắc trời đã về chiều, không khí bắt đầu có vẻ sôi động hơn rồi. Vốn muốn đi tới cổng trường nhưng hắn phát hiện có rất nhiều người bu kín ở đó, dường như có chuyện rất náo nhiệt. Hướng Nhật nghĩ, chẳng lẽ là tai nạn giao thông. Người trong nước đều là vậy, đa số thích xem náo nhiệt nhưng nếu phải giúp đỡ thì lại chẳng thấy ma nào.
Càng tới gần thì âm thanh thảo luận càng thêm hào hứng, dần dà Hướng Nhật cũng đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
- Đó là Tang Âm sao? Quá đẹp, trước kia lại không hề nhận ra.
Một nam sinh nói.
- Đúng vậy, bình thường không thấy, thì ra bỏ mắt kính xuống, xõa mái tóc ra thì liền biến thành một người khác, còn đẹp hơn cả minh tinh, nếu là bạn gái mình thì tốt quá rồi.
Một nam sinh khác si ngốc nói.
- Ông mà đòi làm bạn trai người ta? Tôi thấy ông xem lại mình đi, lúc trước người ta không trang điểm sao không thấy ông theo đuổi? Giờ đẹp ra rồi lại muốn tán sao? Mơ hão đi! Không thấy ở ngoài có xe đưa đón sao? Nhìn đi, hơn trăm vạn đấy, có lẽ cả đời này cũng kiếm không ra. Ôi, người với người sao mà chênh lệch đến thế hả trời!
Nam sinh lúc trước bắt đầu cảm thán, oán hận ông trời bất công. Hướng Nhật thì lại biết rõ Tang Âm là mỹ nữ, lúc trước cố ý biến mình thành một cô gái xấu xí cũng không hiểu là vì cái gì. Nhưng mà sau vụ bắt cóc hiển nhiên nàng đã thay đổi, có lẽ lúc này đã biến thành xinh đẹp rồi.
Vừa cảm thán vừa đi tới, chen vào giữa đám người hắn cũng không quen cho lắm. Đi chưa được hai bước đột nhiên bị đẩy lại.
- A, Tang Âm tới chỗ tôi kìa, nàng cười với tôi.
- Đồ ngốc, là cười với tôi.
- Hai người đừng có mà tưởng bở, là với tôi, rõ ràng là đồ ngốc!
Đám người tản ra hai bên, một cô gái mặc âu phục tinh xảo, mái tóc màu hồng đeo nơ bước tới nhìn Hướng Nhật muốn xem náo nhiệt:
- Hướng đồng học.
- Tang Âm, em khỏe chứ.
Nếu đối phương đã chủ động chào hỏi Hướng Nhật cũng không tiện bỏ đi, mà hiển nhiên những cặp mắt chung quanh cũng đều như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
- Em có thể mời anh ăn cơm chứ?
Tang Âm bước tới cách Hướng Nhật một mét, khoảng cách này bình thường chỉ có quan hệ thân mật mới làm vậy.
- Có lẽ anh không rảnh rồi.
Đối với vẻ mong chờ của một mỹ nữ Hướng Nhật liền nhẹ nhàng từ chối.
- Vậy lần sau, thực ra ba mẹ em muốn mời anh tối nay tới nhà ăn cơm.
Tang Âm nói có chút mâu thuẫn. Hiển nhiên Hướng Nhật cũng nghe ra ý nàng, con gái thông minh đều thích dùng một chút thủ đoạn nhỏ nhặt, trước thì bảo lần tới, sau thì bảo tối nay, thực ra vẫn hy vọng Hướng Nhật nhận lời mời của mình.
- Thực sự anh có việc, hẹn bạn gái.
Hướng Nhật nhăn nhó, giúp đỡ người ta hắn cũng chẳng phải kẻ trượng nghĩa đến mức
không cầu báo đáp, nhưng mà không nhận nổi thôi. Với cả cha Tang Âm có ấn tượng không tốt với mình, lúc đó Hướng Nhật thấy hắn không hề muốn con gái gần gũi với mình. Nếu đối phương đã như vậy Hướng Nhật cũng không muốn tới làm chi cho mệt thân.
- Em đưa anh về.
Thấy Hướng Nhật cự tuyệt hai lần, Tang Âm cũng không mời nữa mà hy vọng hắn làm bạn đồng hành. Một làm cảm kích bởi lần trước đối phương cứu cả nhà nàng, hai là hiểu thêm về một người con trai trước đó rất bình thường.Nàng cảm thấy tò mò, không những đối phương mạnh mẽ khác thường mà đối mặt với món tiền 3 tỷ cực lớn mà không chút động tâm rồi ném cho cha mình bảo lấy đi làm từ thiện.
- Không cần đâu, thực ra anh muốn đi dạo lung tung cho vui!
Hướng Nhật tiếp tục cự tuyệt rồi xoay người đi. Trong mắt Tang Âm lộ rõ sự thất vọng, nam sinh này không hề giống những người khác. Biết tướng mạo thực sự của mình rất nhiều nam sinh đều xán đến, hận không thể lấy tim ra cho mình xem. Nhưng nàng cũng hiểu trên thế giới này lời lẽ tốt đẹp đều không đáng tin, tất cả không bằng một câu của Hướng Nhật.
Nhiều lần Tang Âm thỉnh cầu đều bị khéo léo từ chối khiến đám nam sinh ở bên cạnh nhìn Hướng Nhật nghiến răng nghiến lợi, thằng nhóc này có phúc không biết đường hưởng, có mỹ nữ xinh đẹp dịu dàng như vậy mời thế mà còn từ chối. Đúng là… cmn hạnh phúc! Sao mình lại không có vận may như thế chứ? Ông trời cũng quá bất công mà.
Nhưng mà Hướng Nhật cự tuyệt cũng làm cả đám thấy dễ chịu, vẫn may, nữ thần vẫn chưa thành công nên còn độc than, mình vẫn còn cơ hội. Thầm nghĩ xem có phải mình dùng sai phương pháp hay không, có phải cần lạnh lùng một chút hay dứt khoát tỏ ra ghét nàng? Nói không chừng lại có kết quả.
Xem thằng nhóc kia đi, không chút lưu tình cự tuyệt nữ thần mà nàng còn mấy lần mời mọc, cmn thủ đoạn lạt mềm buộc chặt đúng là thâm thúy. Rất nhiều người cho rằng đó mới là mục đích thực sự của Hướng Nhật, không biết rằng lúc này Hướng Nhật đang nhận được một lời mời không thể nào chối từ. Mỹ nữ lão sư đi tới chặn đường hắn, cười như không cười ánh mắt đầy thâm ý:
- Tiểu Tống, sao em lại ở đây?
Hướng Nhật vội hỏi, theo lí thì tan học đã lâu, hẳn là mỹ nữ lão sư phải về rồi mới đúng.
- Nếu em nói là trùng hợp anh có tin không?
Tống Thu Hằng chớp đôi mặt đẹp.
- Anh tin!
Hướng Nhật vội tới gần, mỹ nữ lão sư nói gì hắn cũng tin.
- Gạt anh thôi!
Tống Thu Hằng tránh khỏi cái ôm của hắn cười ha hả:
- Thực ra vừa lúc em thấy anh cùng Tang Âm trò chuyện, nhưng mà anh cũng tuyệt tính quá đấy, người ta hy vọng mời anh, vì sao lại cự tuyệt thế?
- Vì sao anh phải nhận lời?
Hướng Nhật hỏi lại, nhìn mỹ nữ lão sư một lượt:
- Nếu mà là em thì nhất định anh sẽ nhận lời.
- Thật sao?
Ánh mắt Tống Thu Hằng sáng rực tựa như gian kế đã thành.
- Dĩ nhiên rồi.
Hướng Nhật đã nói ra hiển nhiên không thể thu hồi.
- Tốt, em liền miễn cưỡng mời anh một lần, Hướng Quỳ, có thể theo em chứ?
Mỹ nữ lão sư cười quyến rũ.
- Được!
Hướng Nhật lập tức nhận lời, tuy rằng mỹ nữ lão sư nói như đùa nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc, Hướng Nhật cũng nhận ra.
- Thực ra là em trai em muốn gặp anh, do em nhịn không được đã nói muốn cho nó đi nước ngoài du học, sau đó nó cứ hỏi em lấy tiền ở đâu nên em liền khai anh ra.
Tống Thu Hằng cuối cùng đã nói
"khai anh ra", căn bản không có chút ủy khuất thậm chí còn đắc ý như tiểu hồ ly trộm được gà vậy.
- Được lắm, đêm nay tới nhà em ăn một bữa thật ngon. Được rồi, tối nay em trai em có ở nhà không?
Dù sao cuối cùng vẫn phải gặp em vợ tương lai một lần, Hướng Nhật cũng không quan tâm sớm hay muộn. Mà hắn cũng tò mò, thằng nhóc trước kia cứ lẽo đẽo theo hắn một tiếng anh rể, hai lời anh rể giờ ra sao, tuổi hắn hình như còn lớn hơn thân thể hiện tại của mình 2 tuổi thì phải?
- Đúng vậy, có gì sao?
Tống Thu Hằng chưa hiểu lắm về mục đích của hắn.
- Nói gì đi chứ?
Khuôn mặt Tống Thu Hằng ửng hồng, suy nghĩa cẩn thận liền đoán ra sắc lang muốn làm gì.
- Không cho phép suy nghĩ vớ vẩn, cũng không được làm hành động gì kì quái gì trước mặt em trai em nếu không cho ăn đòn đấy!
Nói xong liền dứ dứ nắm đấm. Đây là động tác Hướng Nhật quen thuộc nhất, trước đó bị cô nàng này dọa dẫm không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều giơ tay ra
"nếu không là cho ăn đón á". Đáng nhớ a!