- Đây là học trò của chị Tống, gặp ở nhà chị ấy nên mời đi cùng luôn.
Trước đó Phạm Khang không giành được công lao giới thiệu mỹ nữ lão sư nên cơ hội này hắn không bỏ qua.
- Thì ra là học trò của chị Tống.
Đám nam sinh đã nhận ra sự tồn tại của Hướng Nhật, yêu ai yêu cả đường đi lối về nên cực kì nhiệt tình với Hướng Nhật.
- Đến đây ngồi, đừng khách khí, tối nay anh lo cho cậu!
Hướng Nhật buồn bực, tuy rằng thoạt nhìn thì những tên này lớn hơn mình nhưng trong mắt hắn thì cũng chỉ là mấy đứa trẻ ranh mồm hôi sữa mà thôi.
- Không cần, tôi ngồi với Tống lão sư là được rồi.
Hướng Nhật lo lắng mỹ nữ lão sư bị đám sắc lang này chiếm tiện nghi nên đừng mong hắn qua, ngồi bên cạnh nàng mới có thể bảo đảm an toàn tốt được. Tống Thu Bình cũng nghĩ như vậy, tuy Hướng Nhật cũng không an toàn nhưng dù sao cũng là học trò của chị mình, ngồi bên cạnh nàng còn hơn mấy kẻ đang nhăm nhe với chị mình. Dãy ghế hình tròn cũng đủ lớn, cả đám ngồi chung cũng chỉ hơi chật một chút.
Hướng Nhật ngồi xuống hai bên mỹ nữ lão sư khiến đám nam sinh thất vọng, nhưng rất nhanh lại hưng phấn bởi nghĩ theo đuổi mỹ nữ lão sư cũng không cần vội vàng. Nhất là biết địa chỉ của Tống Bình thì tìm đến nhà vài lần còn sợ không có cơ hội tán tỉnh Tống tỷ tỷ hay sao?
Nghĩ vậy nên cả đám liền náo nhiệt, thăm hỏi đủ điều dường như hồi tưởng lại thời kì niên thiếu vô tư sảng khoái. Đồ ăn cũng dần được đưa lên, bi cũng mang lên hai két, đương nhiên còn có cả rượu. Đó là rượu xái loại bình dân, mỗi người mấy bình nhỏ. Do có mỹ nữ lão sư nên đám nam sinh không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt nàng, cả đám cầm chai rượu nên nốc vào mặt mũi đỏ bừng, hò hét loạn cả lên.
Còn hai két bia thì không ai sờ tới, đám nữ sinh cũng cực kì nhã nhặn, mỗi người lấy một chai nước ngọt nháp môi, cử chỉ rất đài các. Hướng Nhật cũng được chia vài chai rượu, thực sự thì hắn cũng thích rượu nhưng phải là rượu ngon, mấy cái rượu này nuốt không trôi.
- Tôi uống bia thôi.
Hướng Nhật ném mấy chai rượu xái sang một bên, đứng dậy chuẩn bị lấy bia.
- Em trai, sao chú lại như vậy, là đàn ông nên uống rượu đi!
Phạm Khang ở bên giữ tay hắn lại, miệng nồng nặc mùi rượu phả vào mặt hắn.
Thằng hâm! Hướng Nhật vội quay sang chỗ khác, hắn thấy buồn nôn, kẻ này mồm thối ghê người!
- Rượu đế nặng độ lắm, để cậu ấy uống bia đi!
Tống Thu Hằng không rõ tình huống của Hướng Nhật, tưởng thân thể lúc này của hắn bị hạn chế, tửu lượng kém đi nên tỏ vẻ quan tâm mở lời giải vây cho hắn. Tống tỷ tỷ đã nói thì Phạm Khang không thể làm gì hơn, mà đám nam sinh muốn cười nhạo Hướng Nhật cũng vội vàng sửa lời:
- Rượu đế đúng là không thể uống nhiều, nhất là em trai tuổi còn nhỏ uống bia là được rồi.
Hướng Nhật nhếch miệng. Nếu không phải rượu xái quá khó nuốt thì mình hắn có thể cho cả đám này say lăn quay ra hết. Mở một chai bia rót vào ly trước mặt mình, uống một ngụm. Tuy rằng bia cũng không ngon lành gì nhưng so ra thì còn đỡ hơn thuốc bắc với rượu xái. Nhìn mỹ nữ lão sư ở bên, thấy ánh mắt quan tâm của nàng thì Hướng Nhật cực kì xúc động. Một tay cầm ly, tay kia bắt đầu lần mò xuống bàn.
Tống Thu Hằng vừa nhấp một ngụm nước ngọt thì cảm thấy đùi mình nóng
lên, một bàn tay nóng bỏng đang đặt lên trên mà vuốt ve. Nghiêng đầu qua thì thấy hắn uống rượu nhưng vẻ mặt cực kì xấu xa.
Đồ bại hoại! Tống Thu Hằng đỏ mặt nhưng không thể bắt hắn ngừng lại. Mà thấy mỹ nữ lão sư trừng mắt nhìn mình, vẻ mặt lo lắng đáng yêu cực kì quyến rũ thì lá gan Hướng Nhật càng lớn, bàn tay bắt đầu di chuyển lên phía bắp đùi cực kì co dãn. Mặt Tống Thu Hằng đỏ bừng, nàng cảm thấy bàn tay nóng như lửa của hắn chạm đến đâu thì chỗ đó liền rát bỏng.
- Em đi vệ toilet.
Thấy hắn sắp chạm vào nơi kín đáo của mình Tống Thu Hằng nhịn không được liền đứng dậy.
- Anh đi cùng em.
Mắt Hướng Nhật sáng rực, đây chính là cơ hội để ở cạnh mỹ nữ lão sư.
- Anh ở lại đây, em sẽ quay lại ngay.
Tống Thu Hằng không hề cho hắn cơ hội mở lời, nàng biết kẻ bại hoại này mà theo thì không chừng sẽ nhân lúc không có ai mà bắt nạt nàng. Thấy mỹ nữ lão sư vội vã đi ra Hướng Nhật cũng chỉ biết trợn mắt mà không thể đuổi theo, nếu không nhất định sẽ khiến người khác chú ý, mà Tống Thu Bình cũng sẽ nghi ngờ.
Ôi, cậu em vợ này đúng là chướng ngại không thể vượt qua, xem ra lúc này cũng chỉ có thể tống hắn ra nước ngoài mới có thể tìm được cơ hội thân mật với mỹ nữ lão sư.
- Em trai, giáo viên của em dạy ở đâu, nói cho tôi biết đi.
Phạm Khang thấy mỹ nữ lão sư vừa đi liền nhỏ giọng hỏi. Hướng Nhật bịt mũi quay đầu đi:
- Vì sao tôi phải nói cho cậu biết?
Tâm thư thằng oắt này liếc phát là rõ ràng, muốn biết nơi mỹ nữ lão sư dạy sao? Nằm mơ đi! Không được, lúc về cùng phải dặn cậu em vợ một chút, không thể lộ ra mỹ nữ lão sư dạy ở đâu. Đương nhiên Hướng Nhật không sợ nàng thay lòng đổi dạ mà lo nàng bị kẻ khác làm phiền.
- Nói cho tôi biết, anh cho chú 100 đồng.
Phạm Khang nháy mắt cực kì đáng khinh. Lại còn dùng tiền mà dụ dỗ, Hướng Nhật cười khẩy:
- Tống lão sư đã có bạn trai, tôi khuyên cậu nên bỏ ý định đi là vừa.
- Chú nói gì. Có bạn trai?
Tuy rằng bị vạch trần suy nghĩ trong lòng nhưng Phạm Khang lại bị việc Tống tỷ tỷ có bạn trai làm ngơ ngẩn, cảm giác như đang sung sướng thì bị dội cho một gáo nước lạnh:
- Là ai?
- Hắc hắc.
Hướng Nhật đang muốn nói thì đột nhiên bên cạnh truyền tới tiếng ồn ào, dường như có ai đó đang cãi nhau, còn có cả tiếng mỹ nữ lão sư vội vàng giải thích. Cửa phòng bởi mỹ nữ lão sư vội ra ngoài nên người ở bên trong cũng nghe thấy rõ ràng, mặt mày biến sắc. Nhất là Tống Thu Bình, nghe giọng chị mình thì không cần suy nghĩ, vội chạy ra ngoài. Nhưng người còn nhanh hơn hắn một bước là Hướng Nhật, thấy lo lắng nên vội lao ra ngoài.