Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 77: Đụng chuyện


trước sau

Sợ bị Thiết tiểu thư 'dí' truy vấn chuyện dọn qua, sau khi ăn trưa xong Hướng Nhật mặc cho Thiết Mẫu nhiệt tình giữ lại vẫn viện cớ là có chuyện quan trọng rồi hối hả rời khỏi Thiết gia. Vừa khéo Hầu Tử cũng gọi điện thoại nói là mới mở một quán bar khác. Lưu manh ngửi thấy trên người mình vẫn còn hơi có mùi thơm của cô nàng cảnh sát, vừa hay có thể mượn mùi hôi trên người của mấy tên Vương Bát Đản có khi một tháng rồi chứa tắm táp kia, sẵn tiện ực luôn vài bình rượu. Đương nhiên chỉ là thuận tiện thôi nha.

"Lão đại, thấy được hông?" Hầu Tử rất tự hào với 'thiết kế' của mình, lưu manh mới chân ướt chân ráo tới nơi hắn đã lập tức giới thiệu bối cảnh của quán bar.

Hướng Nhật tùy ý liếc một vòng, cảm thấy cũng hổng có chỗ nào đặc sắc lắm, chỗ đặc biệt chính là cái quán bar này so với cái chỗ cũ đã bị đốt thì ngoại trừ địa chỉ khác nhau ra thì tất tần tật đều giống y chang hồi trước. Nhìn cái vẻ dương dương đắc ý của Hầu Tử thì hắn cũng đoán được vài phần, có lẽ là hắn chính là đang khoe khoang cái bố trí không mảy may thay đổi. Hướng Nhật cười mắng: "Đúng là cái tên tiểu tử nhà ngươi bộ không người lớn chút được hả? Làm giống y chang, hay là vẫn còn tưởng nhớ đến cái quán bar bị đốt hả?"

"Đại ca." Hầu Tử xấu hổ nói, "Anh cũng biết mà, em rất có tình cảm với cái quán bar đó, bởi vậy cho nên."

"Cảm tình cái rắm!" Hướng Nhật thô lỗ ngắt lời hắn, hắn mới rồi không tin tưởng cái chuyện nhảm nhí như vậy, phát hiện rằng trong quán bar này hình như chỉ có mình Hầu Tử giữ địa bàn, không nhịn được hỏi: "Bọn thằng mập đâu hết rồi?"

Hầu Tử vừa nghe tới thì vẻ mặt lập tức biến thành thận trọng: "Đại ca, ông chủ Cuồng Lang của em tới rồi, đám thằng mập đang ở chỗ ổng."

"Cuồng Lang?" Hướng Nhật nghi hoặc nhìn hắn, "Tao nhớ lần trước mày nói qua là nó có làm một 'chuyện làm ăn lớn', rất ít khi lại mấy chỗ cỡ này, hôm nay lại có chuyện gì vậy?"

Hầu Tử hưng phấn nói, giống như là đã chiếm được một món hời cực lớn: "Vốn là chiếu theo quy củ, cái quán bar đó xảy ra chuyện dưới tay em quản lý thì phải chịu trách nhiệm toàn bộ, nhưng mà ông chủ thiệt là tuyệt vời, ổng tự mình chi ra ½ hầu bao cho làm lại quán bar."

"Vậy xem ra người này cũng không tệ ha?" Hướng Nhật lộ ra thần sắc đầy thâm ý, cái tên Cuồng Lang này thiệt cũng biết thu phục lòng người quá ta.

Hầu Tử gật đầu liên tục, còn nói: "Đúng đó, Đại ca, ông chủ cũng muốn gặp anh một lần, lần này."

"Cũng là hắn kêu mày gọi điện thoại kêu tao đến phải hông?" Hướng Nhật nói tiếp câu.

Hầu Tử áy náy gãi gãi sau ót: "Cũng là hôm nay quán bar khai trương, bởi vậy mời Đại ca đến ăn mừng một lát."

"Vừa mới khai trương mà đã đông người vậy rồi? Đều là người ông chủ của mày kéo lại hả?" Hướng Nhật cũng không thèm đôi co với hắn, dầu gì đi nữa song phướng sớm muộn gì cũng gặp mặt, chỉ là, thấy trong quán bar hơn nửa đều là đám thanh niên không thuộc thành phần thiện lương gì, sơ sơ cũng có trăm mấy thằng.

"Ông chủ đem đến chừng ba bốn chục thằng." Nói tới đây, âm thanh của Hầu Tử chợt thấp xuống, "mấy thằng còn lại đều là người của Gấu Xám."

"Gấu Xám cũng đang ở đây hả?" Tinh quang trong mắt Hướng Nhật chợt lóe sáng.

"Dạ đúng, Đại ca. Còn dẫn thêm một người nữa, là một thằng nước ngoài." Hầu Tử bổ sung thêm.

Hướng Nhật trong lòng chợt động: "Có phải là một thằng ốm ốm cao cao, đeo kính đen?"

"Ừ, chính là trong thời gian trước anh kêu tụi em đi theo Gấu Xám." Hầu Tử còn đang định nói tiếp thì Hướng Nhật đột nhiên vỗ vai hắn: "Hầu Tử, có rượu ngon mà không kêu tao lại sớm một chút, đúng là đáng chết!" Vừa nói vừa dùng mắt ra ám hiệu phía sau lưng hắn.

Hầu Tử đang cảm thấy kỳ quái Đại ca sao nói kiểu này thì thấy ánh mắt của hắn, lập tức phản ứng: "Thì hông phải là hôm nay em mới khai trương sao, bởi vậy." phần sau của câu chưa nói hết đã bị một giọng nói không chút cảm tình cắt ngang:

"Hầu Tử, ông chủ mày kêu vô kìa, sẵn tiện dẫn theo người anh em này."

"Thì ra là Long ca." Hầu Tử ngoảnh đầu, cười hơi thiếu tự nhiên, mà còn cật lực giữ khoảng cách với người thanh niên khoảng 30 mấy tuổi trên mặt không một chút biểu cảm này: "Long ca đi trước, tụi em vô liền."

Người thanh niên được gọi là 'Long ca' này không nói tiếng nào, quay người đi vô trước.

"Mày sợ nó lắm hả?" Hướng Nhật đi tới bên cạnh Hầu Tử, khẽ áp xuống thân thể đang run rẩy nhẹ của Hầu Tử. Mắt lại đang nhìn gã thanh niên đang đi chầm chậm cách đó không xa. Hắn có thể cảm thấy được, trên người tên đó có mùi máu tanh rất đậm, hình như đã giết không ít người rồi. Rất nguy hiểm.

"Đại ca, hắn là thủ hạ đắc lực số 2 của Gấu Xám, Bạo Long, còn nguy hiểm hơn cả Hắc Cẩu nữa." Hầu Tử gắng sức giữ bình tĩnh, "Thằng này hồi trước đánh Địa Hạ Hắc Quyền (võ đài chui) đó, nghe nói 31 trận liên tiếp bất bại, đối thủ của hắn không một ai còn sống, toàn bộ đều ngoẻo hết."

"Lợi hại dữ vậy sao?" Địa Hạ Hắc Quyền? Hướng Nhật có nghe nói qua, hình như là chỗ đó cạnh tranh rất kịch liệt, không phải ngươi chết thì là ta vong, rất ít người đã đi vào mà có thể đi ra được.

"Bất quá so với Đại Ca thì còn thua xa." Hầu Tử nịnh bợ nói.

Hướng Nhật không nói gì, chỉ nhìn thân ảnh đã
biến mất dưới ánh đèn lờ mờ, khóe miệng nhếch lên một tia tiếu ý không thể thấy được, vô luận là hắn lợi hại đến đâu cũng không thể vượt qua phạm trù của con người, nhưng mà sức mạnh trên thân ta đây hình như lại không phải là thứ mà người thường có thể tiếp được.

"Đại ca, đã đến rồi." Hầu Tử dẫn lưu manh đến một góc tối so với những chỗ khác còn tối tăm hơn, có 3 người ngồi trước một cái bàn trong góc đó. Mượn ánh sáng yếu ớt, Hướng Nhật đã xác định thân phận của 3 gã này. Một gã to con tuy đang ngồi nhưng vẫn có thể thấy có ưu thế cao to, một gã vừa ốm vừa gầy ở trong tình huống người thường đều cảm thấy tối tăm mà vẫn đeo kính đen, còn một gã tráng niên khoản 40 mấy tuổi mặc đồ Tây giống như là giám đốc một công ty nước ngoài lớn.

Hai gã đầu ngồi cùng nhau, gã sau cùng ngồi đối diện, một cái bàn ở giữa. Sau lưng hai bên có mấy người đang đứng yên không nhúc nhích, Hướng Nhật phát hiện cái thằng Bạo Long hồi nãy đang đứng ngay sát bên tay phải của Gấu Xám, đó là một vị trí vừa công vừa thủ, không chỉ có thể trong lúc nguy hiểm che chắn trước mặt Gấu Xám mà còn có thể cho đối phương một đòn tấn công chí mạng.

Hướng Nhật vừa đến, trừ Gấu Xám và thằng Cuồng Lang nhìn giống giám đốc ra, ai cũng không để hắn vào mắt. Một gã đã nghe thủ hạ báo cáo, đối với thực lực của hắn cũng có một chút hiểu biết. Còn tên kia thì biết là hắn với con gái của "Sở Phong Tử" ('phong' ở đây có nghĩa là 'điên') có quan hệ không rõ ràng, bởi vậy đối với hắn có chút đề phòng.

"Hầu Tử, còn chưa giới thiệu qua về người anh em này." Âm thanh của Gấu Xám rất lớn, bất quá nghe ra hình như không có ý tốt.

Đối diện nhân vật ngang hàng với ông chủ của mình, Hầu Tử không dám có chút lơ là nào, rụt rè cẩn thận giới thiệu: "Vị này là Đại ca của em, Hướng Quỳ."

"A? Nói vậy là thủ hạ của Cuồng Lang à?" Gấu Xám cười lớn nói, dụng ý của hắn rất rõ ràng, đem một người nào đó nói thành tiểu đệ của Cuồng Lang, như vậy có thể tạo ra một mức độ ly gián nào đó.

"Đại ca của em." Hầu Tử vội vàng giải thích, nhưng Cuồng Lang lại nhanh hơn một bước, "Lão Xám, đừng hiểu nhầm, vị lão huynh này làm sao có thể làm thủ hạ của tôi chứ?" Vừa nói vừa giơ tay ra với lưu manh, vỗ vỗ chỗ ngồi kế bên, "Người anh em ngồi đây đi."

Hướng Nhật từ trước tới giờ không biết khách sáo là gì, tự nhiên như không ngồi bên cạnh Cuồng Lang, chỉ là liếc nhìn Gấu Xám có chút bất ngờ, cái thứ "Ly Gián Kế" ngu đần này còn có thể dùng được sao?

Lưu manh vừa đặt mông ngồi xuống thì bên ngoài đã truyền đến tiếng nhốn nháo, hình như là có người đang lớn tiếng la mắng, nhưng mà tiếng mắng chửi lập tức nín bặt, giống như là bị một thủ đoạn bạo lực nào đó mạnh tay làm im re.

Người trong góc đều liếc nhìn bên ngoài, liền hít vào một hơi khí lạnh, chỉ thấy một nhóm cảnh sát mặc đồng phục đang đứng hằm hè nhau với một đám côn đồ, mà ở giữa song phương đã nằm la liệt nhiều người, thấy dáng vẻ nằm cong queo của bọn họ thì tựa hồ như bị đánh không nhẹ.

"Mọi người cứ ngồi yên, đừng khẩn trương, Hầu Tử, mày ra coi có chuyện gì vậy." Cuồng Lang bình tĩnh ra mệnh lệnh cho Hầu Tử.

"Dạ, ông chủ." Hầu Tử chạy lon ton ra, chưa được mấy phút đã chạy vô, "Ông chủ, bọn chúng nói là nhận được tin có bọn buôn ma túy xuất hiện ở đây."

Nghe tới bọn buôn ma túy, Ba Khắc rõ ràng là giật bắn mình, mà thằng Gấu Xám bên cạnh hắn cũng khẩn trương.

"Mày không có nghe nhầm chứ?" Cuồng Lang hờ hững quét mắt nhìn gã đeo kính đen.

"Đúng vậy, ông chủ.chết rồi, bọn chúng đến rồi." Hầu Tử quệt mồ hôi lạnh trên trán, thấy mấy người cảnh sát đang từ từ lại gần, cho dù chỉ là một bộ phận nhỏ trong đám cảnh sát kia nhưng cũng vẫn lo quặn ruột rồi.

Hướng Nhật cười, bởi vì hắn nhận ra người quen, là thằng bạn đánh bài với hắn ở trong phòng thẩm vấn ở trụ sở cảnh sát lúc trước, cả 3 thằng đều ở đây, đặc biệt là gã Tiểu Ngũ rất có nghĩa khí kia, lúc này hắn đang đi ngay phía trước, biểu tình trên mặt rất kích động, giống như là mới ăn Viagra vậy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện