- Ngươi nói cái gì?
Dường như Phạm Thải Hồng không nghe thấy lời Hướng Nhật hoặc nghe được nhưng không tin nổi nên phải hỏi lại lần nữa.
- Tôi nói nếu tôi giúp cô tăng thực lực lên dị năng giả cấp năm cô chuẩn bị báo đáp tôi ra sao?
Hướng Nhật lặp lại một lần.
- Nếu ngươi làm được bất kì yêu cầu nào ta cũng đáp ứng.
Ánh mắt Phạm Thải Hồng trở nên nóng bỏng. Dị năng giả cấp năm là mục tiêu nàng luôn theo đuổi. Từ khi bị sư phụ hạ mất hai bậc thì dựa vào cố gắng cũng chỉ khôi phục được chút thực lực nhưng cũng chỉ đến mức dị năng giả cấp ba mà không thể tiến thêm nữa. Bởi không chịu nổi kẻ kia chê cười nên mới nhân cơ hội có nhiệm vụ mà ra ngoài.
- Có lời này của cô là tôi an tâm.
Hướng Nhật hài lòng gật đầu, trong lòng vẫn suy tính rốt cuộc hoàn thành việc này sẽ bắt Phạm Thải Hồng làm việc gì. Thực sự
"ăn" nàng? Mặc dù cái này rất mê người nhưng rất nguy hiểm, Phạm Thải Hồng nói bất kì yêu cầu nào cũng được nhưng ai biết nàng không ghi hận trong lòng rồi mười tám năm sau làm ra thảm kịch nhân gian chứ? Nghĩ ngợi khiến Hướng Nhật như người mất hồn, Phạm Thài Hồng liền đưa hắn về thực tại:
- Ngươi nói lúc thấy Hồng Long là ở chỗ nào của nước Mỹ?
- À, tại một buổi đấu giá ở NewYork, đáng tiếc đã bị mua mất.
Hướng Nhật nói nói dối như cuội bởi lẽ hắn cũng không sợ bị người ta phát hiện.
- Vậy ngươi có biết người kia là ai, đang ở đâu không?
Phạm Thải Hồng vội vàng hỏi, đây là thứ giúp mình khôi phục thực lực thậm chí còn bước chân vào cánh cửa của
"thần" nên nàng rất nóng lòng. Mặc dù hắn có nói bâng quơ về việc có thể giúp nàng trở thành dị năng giả cấp năm nhưng cũng khó tin, lợi hại như vậy thì không phải là người mà có lẽ đã là thần rồi. Nếu không nàng cũng chẳng nói bất kì yêu cầu gì cũng thỏa mãn.
- Lúc trước tôi đâu có biết tầm quan trọng của cây trâm kia, sao mà thèm chú ý chứ?
Hướng Nhật dở khóc dở cười nói, sau đó lại hỏi bâng quơ:
- Đúng rồi, Hồng Long có thể tăng thực lực lên, vậy làm sao để sử dụng nó? Nói thực, tôi cảm thấy thứ này quá thần kì.
Tuy Hướng Nhật đã bổ sung thêm lí do là mình
"tò mò" nhưng rõ ràng vẫn khiến Phạm Thải Hồng nghe ngờ;
- Hỏi cái đó làm gì? Có phải ngươi giấu giếm ta cái gì không?
Nhíu mày nhìn Hướng Nhật, cũng khó trách nàng nghĩ vậy, thực sự thì Hướng Nhật hỏi vấn đề quá nhạy cảm, Phạm Thài Hồng cũng không phải người dễ qua mặt, rất nhanh liền nghĩ đến dã tâm gì đó Hướng Nhật đang giấu.
- Cô sẽ không nói cho tôi nếu không có được địa chỉ đúng không?
Hướng Nhật liền đoán ra Phạm Thải Hồng đã nghi ngờ mình nhưng dù Phạm Thài Hồng có dốc sức tưởng tượng thì cũng chẳng ngờ được Hồng Long đang ở trên tay mình. Phạm Thải Hồng gật đầu, hiển nhiên là vậy, mà cũng không sợ Hướng Nhật biếtd. Dường như đi guốc trong bụng hắn, ta đang nghi ngờ ngươi. Hướng Nhật liền giả bộ oan uổng:
- Nếu tôi biết khẳng định đã uy hiếp cô, cần gì phải đánh cuộc? Tôi nghĩ cô sẽ biết điều mà đi vào khuôn khổ đúng không? Mà tôi cũng sẽ dốc sức để lấy Hồng Long về tay mình phải chưa nào?
Phạm Thài Hồng nhìn hắn không chớp mắt dường như nhìn ra gì đó. Một lúc sau mới lên tiếng:
- Ta nghĩ ngươi sẽ không ngu như vậy, mà có chuyện ta quên mất, cho dù ngươi.
Nói đến đây đột nhiên cười quỷ dị. Hướng Nhật nhìn thấy mà sởn gai ốc:
- Cô cười cái gì?
- Yên tâm, không phải cười ngươi, chỉ là có
chút chuyện buồn cười, mặc dù Hồng Long mang chữ
"Long" nhưng chỉ dùng cho phụ nữ, đồ vật này đàn ông mà sờ vào thì trên người sẽ thiếu đi một số thứ.
Phạm Thải Hồng nhìn Hướng Nhật đầy thâm ý.
- Mất một số thứ?
Hướng Nhật kinh hãi, lại liên tưởng đến chuyện xấu xanh nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như không có gì.
- Đầu óc nham nhở, là tóc cùng với ria mép.. à, phải nói là toàn bộ lông tóc sẽ dần dần rụng mất.
Phạm Thải Hồng nói đến đây thù đỏ mặt, dù đã sống vài chục năm nhưng đều ở cùng sư phụ nơi rừng sâu núi thẳm, những năm gần đây mới được tự do ra ngoài thế giới thực nên vẫn cảm thấy ngượng ngùng như thiếu nữ.
Hướng Nhật thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn lo lắng, muốn sờ tóc nhưng lại nhịn. Lúc gội đầu cũng không thấy tóc ít đi nên chẳng biết Hồng Long có ảnh hưởng hay không. Còn lông trên thân thể không có cũng chẳng sao, Hướng Nhật còn đang ước như vậy, có nó làm vài chuyện vẫn cảm thấy vướng víu.
- Ái chà, không ngờ Hồng Long lại là con dao hai lưỡi, vừa có chỗ tốt mà cũng không thiếu điểm xấu.
Hướng Nhật vẫn không cam lòng:
- Vậy phụ nữ thường xuyên tiếp xúc Hồng Long có di chứng gì không?
Vốn chỉ là không cam lòng thuận miệng hỏi không ngờ sắc mặt Phạm Thải Hồng càng đỏ rực, còn kiều diễm hơn cả lúc nói toàn bộ lông trên cơ thể đàn ông bị trụi sạch.
- Không phải đúng là có di chứng đấy chứ?
Hướng Nhật liền hỏi dồn, bác gái họ Phạm mặt dày như tường thành mà cũng đỏ ửng ra thế kia thì khẳng định có liên quan đến sự phát triển của chuyện bí mật kia. Rốt cuộc là gì nhỉ? Hướng Nhật càng nghĩ càng cảm thấy nóng trong người.
Biết di chứng này là gì cũng tương đương với việc biết được điểm yếu của kỳ nhân nghe tên nhưng chưa thấy mặt Âu Dương tiên sinh. Mà nàng mang Hồng Long bên người cả trăm năm thì cũng coi như thường xuyên tiếp xúc, khẳng định là bị ảnh hưởng bởi di chứng nói không chừng đã đến mức không kiềm chế nổi rồi.
- Muộn rồi, ta đi nghỉ.
Phạm Thải Hồng biết cái gì nên, cái gì không nên nói, mà chuyện này liên quan tới bí mật của phụ nữ thì càng không thể phơi bày trước mặt đàn ông. Hướng Nhật chỉ biết giương mắt nhìn, cũng chẳng thể ép bác gái này nói ra, đành phải chờ lúc Phạm Thải Hồng ít đề phòng mà nói bóng nói gió thôi. Phạm Thải Hồng đi hẳn Hướng Nhật liền tắt TV dù có mạo hiểm làm lông trên người trụi sạch thì hắn cũng phải nghiên cứu một chút, kể từ lúc lấy được Hồng Long vẫn chưa hề sờ tới, cũng chỉ là một đêm mà thôi, chẳng phải thường xuyện tiếp xúc nên vấn đề chắc cũng không lớn chứ?