Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 817: Tính toán


trước sau

Tang Âm đã chuyển tới chỗ khác, không còn là ngôi biệt thự Chân Long số 98 mà là 117. Sau khi xảy ra chuyện kia, chỉ cần là người bình thường sẽ không ở lại, trước đó số 8 luôn đại biểu cho phú quý cát tường. Bước vào biệt thự, vừa nhận tin vợ chồng Tang Thị đã ra đón, dù thế nào Hướng Nhật cũng là ân nhân của gia đình họ. Lúc này không thể tỏ ra thiếu lễ nghĩa.

- Tang tiên sinh, Tang phu nhân, chào hai người.

Hướng Nhật lễ phép chào hỏi.

- Chào cậu, cậu đến được là tốt quá rồi, tôi còn tưởng cậu cảm thấy nhà tôi không vừa mắt nữa… chứ? Dường như cậu còn trẻ hơn so với lần trước thì phải?

Đối với một người trẻ tuổi mà bảo hắn trẻ ra chắc chắn không phải là nịnh nọt. Tang Nhân Đống đã phát hiện ra chỗ khác biệt của Hướng Nhật, nếu lần trước có vẻ như cùng tuổi con gái mình thì giờ lại giống học sinh trung học, nhìn thế nào cũng kém con gái mình vài tuổi.

- Đúng là hơi trẻ một chút, ha ha.

Hướng Nhật khẽ sờ mặt mình, cũng không giải thích gì thêm. Tang Nhân Đống cũng hơi ngạc nhiên, cũng không hỏi nguyên nhân mà mời Hướng Nhật vào nhà. Tang Phu Nhân lại rất tò mò với vấn đề này, nhưng Hướng Nhật không giải thích bà cũng không tiện hỏi, chỉ nhìn con gái ở bên cạnh rồi âm thầm kéo nàng sang bên cạnh.

Trong phòng khách, Hướng Nhật không phải vị khách duy nhất của Tang gia, còn có hai người khác, một gã trung niên ngoài bốn mươi mặc âu phục cùng với một thanh niên chừng hai mươi tuổi, có khá nhiều nét giống người kia.

- Khách của lão Tang đến rồi sao?

Người trung niên thấy Tang Nhân Đống vào liền đứng dậy, ánh mắt liếc qua Hướng Nhật ở đằng sau. Bởi đã nghe nói là bạn học của Tang Âm nhưng giờ thấy thì cảm thấy không đúng, giống học sinh trung học hơn.

- Tôi xin giới thiệu, đây là Hướng Quỳ, bạn học của con gái tôi, cũng là đại ân nhân của gia đình chúng tôi.

Tang Nhân Đống trịnh trọng giới thiệu Hướng Nhật, xem ra trước đó đã hỏi kĩ càng con gái nên biết được tên Hướng Nhật.

- Đúng là tuổi trẻ tài cao.

Người trung niên cười ha hả khoát tay, nghe Tang Nhân Đống trinh trọng giới thiệu hiển nhiên không dám coi thường Hướng Nhật. Gã thanh niên kia thì khác, thoáng nhìn qua Hướng Nhật rồi quay mặt đi không thèm quan tâm.

Hướng Nhật cũng mặc kệ, hắn không thèm so đo với loại tôm tép này.

- Hướng đồng học muốn uống gì tôi bảo Tang Âm lấy, cứ coi đây là nhà mình đi.

Tình cảm của Tang Nhân Đống với Hướng Nhật khá phức tạp, vừa cố kị thủ đoạn giết người của hắn nhưng lại rất nể trọng tài lực của hắn, phải biết rằng đó là 300 triệu, đối mặt với sự hấp dẫn như thế dù giết người phóng hỏa, hủy thi diệt tích cũng có kẻ dám làm, nhưng đối phương lại đưa cho hắn. Hành vi như vậy mấy người hiểu nổi đây?

- Có rượu không?

Hướng Nhật vừa nghe xong liền hỏi.

- Rượu?

Cả khách lần chủ đều ngẩn người ra, Tang Nhân Đống lắp bắp kinh hãi, bạn học của con gái lại uống rượu sao?

- Ha ha ha, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, lão Tang, bạn của con gái cô ông thực thú vị.

Người trung niên cũng hảo sảng mở lời. Tang Nhân Đống cũng bình tĩnh trở lại, quay sang nói với con gái:

- Âm Âm, vào thư phòng lấy giùm cha mang chai Lafite 82 năm ra đây.

- Dạ!

Tang Âm gật đầu, trong lòng hơi khiếp sợ, bình rượu kia cha trân trọng như thế, đến bình thường ông cũng chẳng dám uống, giờ lại dùng để chiêu đãi người khác. Nhưng trong lòng lại không hề cự nự gì khi đem chiêu đãi Hướng Nhật mà còn cảm thấy là lẽ đương nhiên.

- Lão Tang, ông thật là, có rượu ngon như vậy mà không sớm lấy ra.

Người trung niên giả vờ tỏ vẻ bất bình. Tang Nhân Đống cười ha hả, hiển nhiên quan hệ
giữa hai người rất tốt.

- Không ngại nói thật với ông, chai rượu này tôi giữ lại chuẩn bị chờ lúc con gái kết hôn mới lấy ra, giờ cũng coi như chúc mừng con gái rồi.

Cũng may Tang Âm đang đi lấy rượu nếu không nghe được sẽ vô cùng xấu hổ.

- Không biết ai có thể cưới được cô gái tốt như Âm Âm đây?

Người trung niên cảm thán, ánh mắt liếc qua gã thanh niên bên cạnh đầy thâm ý. Ánh mắt kẻ này sáng rực lên, nhưng Tang Nhân Đống vờ như không thấy:

- Việc này chủ yếu là do duyên phận, chỉ cần Âm Âm vừa ý tôi cũng không có ý kiến.

Ánh mắt gã thanh niên liền chán nản, cũng không phải trước kia chưa từng theo đuổi Tang Âm, nhưng chỉ nhận được sự lạnh nhạt, là sự thờ ơ đến tuyệt vọng. May là có cha mẹ giúp đỡ, giờ nghe Tang Nhân Đống nói vậy thì còn đâu hi vọng nữa? Nhịn không được quay sang cầu cứu cha mình, hi vọng ông có thể nói điều gì đó có ích.

Người trung niên tuy rất quan tâm con mình, chỉ là bạn ông không muốn cho con gái về làm dâu nhà mình, hắn cũng không thể ỷ vào quan hệ mà cưỡng cầu, làm vậy sợ rằng quan hệ sẽ căng thẳng, vậy nên con trai cầu khẩn hắn cũng đành coi như không thấy.

- Lão Tang, bên ngoài có rất nhiều lời đồn.

Người trung niên nói sang chuyện khác.

- Là thế nào?

Tang Nhân Đống hỏi, không rõ là người bạn này nghe được tin tức gì đó từ đâu.

- Bên ngoài đang đồn ông quyên 3 trăm triệu là từ thiện, đây cũng là một nửa gia tài của ông rồi.

Gia tài Tang Nhân Đống cũng chỉ hơn kém 5 trăm triệu, người này nói vậy cũng là cân nhắc kĩ càng, lần này hắn đến đây là vì xác thực tin tức này. Tang Nhân Đống không hề nói gì thêm, chỉ khẽ nhìn sang Hướng Nhật, ánh mắt đầy thâm ý:

- Thực ra 3 trăm triệu này là tôi quyên giùm người khác thôi.

- Hả? Ai lại hào sảng đến vậy? Lão Tang quen biết đại tài chủ như vậy sao còn không giới thiệu cho tôi thế?

Người trung niên cũng là bạn học của Tang Nhân Đống, hai người cùng gây dựng sự nghiệp, tài sản của Tang Nhân Đống tầm 5 trăm triệu, mà hắn cũng chỉ có chừng trăm triệu, thực ra hắn cũng hiểu được, bỏ ra từng ấy thì không được nhưng vài trăm ngàn thì không thành vấn đề.

Nghe bạn cũ quyên tới 3 trăm triệu làm việc thiện hắn cũng khiếp sợ, cảm thấy vô cùng ghen ghét, mình khổ cực nửa đời người mới được hơn trăm triệu mà bạn cũ của mình lại ném ra đến 3 trăm triệu, cái này chênh lệch quá lớn rồi. Giờ nghe nói vậy thì cũng đã hiểu ra.

Nhân vật thần bí này là ai? Vì sao đột nhiên bỏ ra 3 trăm triệu làm việc thiện, mà xem ra hắn nuối tiếc gì cả, gia tài không nhỏ đây, ít nhất cũng phải hơn 3 trăm triệu, thậm chí là hàng tỷ. Đáng tiếc là minh không gặp được đại tài chủ như thế, nếu 3 trăm triệu này vào tay mình thì có thể chiếm tiện nghi gì hay không? Đây cũng là mục đích thứ hai của người này, thực tế là xem sau này có cơ hội gì hay không.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện