- Hoắc tiểu thư, cô không tin tôi sao?
Hiển nhiên Lý Trinh Lan đã hiểu lầm ý tứ trong câu hỏi của Hoắc Vãn Tình, còn tưởng rằng nàng nghi ngờ thân phận của mình, hay chính xác hơn là đối phương hoàn toàn không tin những lời nàng vừa nói. Hoắc Vãn Tình lắc đầu:
- Tôi đâu nói là không tin, Lý tiểu thư, chỉ là… Trước đó tôi thấy cô và hắn hôn nhau?
- Gì, cô nhìn thấy?
Lý Trinh Lan hoảng hốt, nàng không ngờ lúc bị hắn tập kích Hoắc Vãn Tình lại trông thấy, vội vàng giải thích:
- Cô hiểu lầm rồi Hoắc tiểu thư, đó là do hắn cố tình làm vậy, mục đích là…
Nói đến đây âm thanh Lý Trinh Lan trở nên lí nhí bởi nàng nhớ tới lời trước đó hắn nói với nàng… tránh để cho ba tên
"tội phạm quốc tế" phát hiện ra hắn. Nếu nói ra không phải là khác hoàn toàn với những gì khai trước đó sao? Đã buôn bán hàng cấm thì cần gì giám sát
"tội phạm quốc tế" như vậy chứ? Hành vi này giống cảnh sát hơn.
- Tôi hiểu rồi, Lý tiểu thư, cô không cần giải thích gì thêm nữa.
Hoắc Vãn Tình không biết Lý Trinh Lan nói gì nhưng nhớ lại lời giải thích trước đó của tiểu sắc lang, thân mật với người kia là để đuổi nàng đi. Điều này làm nàng khó chịu, vì tránh nàng mà tình nguyện thân mật với người con gái khác, coi Hoắc Vãn Tình nàng là ai chứ? Cọp cái hay sư tử Hà Đông?
Tránh nàng lại đi hôn người con gái khác, chuyện mất mặt như vậy Hoắc Vãn Tình không muốn nghe thốt ra từ miệng người khác, như vậy chỉ khiến nàng thêm mất mặt. May là cuối cùng cô nàng họ Lý kia cũng không nói ra. Nghe Hoắc Vãn Tình nói Lý Trinh Lan hiều lầm càng sâu, lại tưởng rằng Hoắc Vãn Tình biết mình định nói gì:
- Cám ơn cô, Hoắc tiểu thư, nhưng còn một việc, tôi hi vọng là cô biết. Lúc bạn trai cô ở Hàn Quốc, bên cạnh còn có một cô gái rất xinh đẹp, mà còn rất thân mật với hắn…
- Gì? Còn chuyện này nữa?
Hoắc Vãn Tình sửng sốt, liếc Hướng Nhật một cái rồi thầm suy nghĩ, là nữ, chẳng là lẽ Tô Úc sao? Thấy Hoắc Vãn Tình không tức giận như dự đoán, Lý Trinh Lan cảm thấy kì lạ, hai người không phải là người yêu sao? Vì cái gì mà lại rộng rãi đến vậy? Nếu là bạn trai nàng mà chơi bời với người con gái khác nàng sẽ chẳng bình tĩnh được như vậy.
Chẳng ngờ Hoắc Vãn Tình lại hiểu lầm người kia là Tô Úc nên cũng không thấy gì kì quái. Dù không phải Tô Úc thì liên quan gì tới nàng? Tiểu sắc lang này cũng chẳng phải bạn trai của nàng. Lý Trinh Lan bị cướp đi nụ hôn đầu, tuy dùng nó để đổi lại việc hắn không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nhưng nàng vẫn cảm thấy ấm ức, vậy nên mới sử dụng thủ đoạn này để đối phó Hướng Nhật. Điều bất ngờ là diễn biến khác hẳn so với tưởng tượng của nàng.
- Tôi nói cho hai cô biết tám vậy là đủ rồi, coi tôi là người vô hình à?
Hướng Nhật chè chén xong, nhìn kĩ hai nàng, thấy liên tục nhíu mày vẻ mặt mờ ám xem ra là nói xấu mình không ít. Giờ đã no nên hắn không thể để việc này tiếp diễn.
- Coi cậu là người vô hình thì sao, đồ tiểu sắc lang lăng nhăng.
Hoắc Vãn Tình hung hăng trừng mắt nhìn Hướng Nhật, dù biết rằng màn thân mật của hắn và Lý Trinh Lan không phát xuất từ tình cảm mà để cho nàng rời đi, nhưng việc này không thể nào tha thứ.
- Tôi lăng nhăng? Lăng nhăng chỗ nào chứ?
Hướng Nhật cảm thấy oan ức.(:61: Oan thị màu). Hoắc Vãn Tình khẽ hừ một tiếng, lăng nhăng còn phải nói ra sao? Tiểu sắc
lang này vừa dùng ma trảo lừa gạt Tô Úc, lại còn trêu đùa nàng không hoa tâm thì là gì?
Hai người dùng tiếng phổ thông nói nên Lý Trinh Lan không hiểu, trong lòng cũng lo lắng. Vừa rồi nàng nói xấu sau lưng Hướng Nhật nên rất sợ Hoắc Vãn Tình nói cho hắn, lỡ may hắn không tuân thủ ước định thì khóc không ra nước mắt. Nhưng mà cũng may, hai người nói rất ít, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hoắc Vãn Tình xem ra không nói gì với hắn.
Tuy vậy nhưng lòng Lý Trinh Lan vẫn bất an, dùng tiếng Anh cắt đứt cuộc đối thoại giữa hai người:
- Hoắc tiểu thư, cô chưa ăn cơm đúng không? Vậy để tôi mời khách.
Đương nhiên mời khách là cái cớ, mục đích của nàng là để thu hút sự chú ý của Hoắc Vãn Tình, đá Hướng Nhật sang một bên, không để hai người nói chuyện nữa thì nàng cũng sẽ không bị lật tẩy.
- Mời khách? Tôi thì sao?
Hướng Nhật thấy nhàm chán, cũng muốn tham gia náo nhiệt.
- Rất tiếc, danh sách khách mời không có tên anh.
Lý Trinh Lan lạnh lùng cự tuyệt.
- Vậy thì thật tiếc.
Hướng Nhật cười nhạt, cũng chẳng rõ là tiếc rẻ hay là không được mời hay vì cho Lý Trinh Lan cơ hội mà nàng không biết nắm lấy. Hắn ăn kễnh bụng ra rồi, hai nàng không chào đón nên hắn rời đi, khỏi phải nghe hai bà tám nói nhảm. Đúng lúc này điện thoại vang lên, là một dãy số lạ. Hướng Nhật nghe máy, bên kia truyền tới âm thanh quen thuộc:
- Là Hướng tiên sinh sao?
- Đúng thế, là tôi.
Hướng Nhật vừa nghe liền biết đối phương là ai, trưởng phòng cảnh sát Lâm Tử Anh, chẳng trách nghe giọng nói lại quen tới vậy.
Nơi này thuộc cảnh khu của chúng tôi, tôi là trưởng phòng cảnh sát Lâm Tử Anh. Hướng tiên sinh, về vụ án của Dương Nghĩa Thiên chúng tôi đã có tiến triển, hi vọng anh có thể phối hợp điều tra với cảnh sát chúng tôi.
Lâm Tử Anh nói rất cẩn thận, hiển nhiên đã chuẩn bị đầy đủ nếu không sẽ chẳng lôi Hướng Nhật tới điều tra.
- Tiến triển mới?
Hướng Nhật nhíu mày, còn có đầu mối gì chứ? Dù tra kiều gì thì cũng chẳng thể tìm ra chứng cớ liên quan tới mình.
- Đúng vậy, Hướng tiên sinh, hi vọng anh phối hợp.
Lâm Tử Anh kiên quyết nói, dường như hắn đã dám chắc về sự liên quan của Hướng Nhật với cái chết của Lâm Tử Anh.
- Đương nhiên sẽ phối hợp rồi, nhưng tôi phải nói với bạn tôi vài lời đã.
Hướng Nhật cũng chẳng có cừu hận gì với Lâm Tử Anh nhưng tạm thời hắn không muốn gây hấn với cảnh sát Hồng Kông, như vậy chẳng tốt lành gì với chính hắn.
- Được, tôi chờ anh ở đồn, Hướng tiên sinh, 20 phút nữa mà chưa tới chúng tôi sẽ phái người đến cty anh để tìm.