Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 864: Gặp lại Phương nữ yêu( Hạ)


trước sau

Đoàng.

Tiếng súng vang lên, đạn bắn trúng chân phải Hướng Nhật nhưng cũng chỉ làm quần hắn thủng một lỗ to. Thực ra Hướng Nhật có thể dùng lĩnh vực cản đạn để bảo vệ quần áo của mình nhưng như vậy không đủ rung động. Cần chứng minh dù có dùng thì cũng gây tổn thương, cùng lắm là làm hỏng quần áo mà thôi.

- Đã nói là đồ chơi mà mày còn không nghe!

Hướng Nhật khinh thường nhặt viên đạn lên ném trên bàn trà.

- Keng!

Viên đạn chạm lên mặt bàn thủy tinh phát ra âm thanh trong trẻo. Nhưng lúc này, gã đeo kính râm trợn tròn mắt nhìn xuống tay mình tựa như gặp quỷ. Hắn vội vàng tháo kính xuống để lộ cặp mắt lé lác hột to hòn nhỏ phối hợp hoàn mỹ với gương mặt khó coi hệt như một con cóc.

Đây là lần đầu Hướng Nhật thấy kẻ mắt to mắt nhỏ, khó trách vì sao kẻ này luôn đeo kính râm, rõ ràng là che cái xấu chứ không phải là cho đẹp. Cha con Vương Quốc Hoài sớm đã thấy thần uy của Hướng Nhật nên sắc cực kì bình thản, nhưng trong lòng vẫn không ngừng cảm thán sự biến thái của hắn. Không sợ súng đạn đã là bất bại, lại còn thân thủ quỷ dị kia nữa chứ.

- Tao nói chưa nhỉ? Chỉ cần mày nổ súng thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Hướng Nhật chậm rãi bước tới gần đối phương, trước đó đã từng cảnh cáo. Mà hắn không thích nói suông.

- Mày đừng tới đây!

Rốt cục gã đeo kính râm đã tỉnh táo, theo phản xạ lùi về phía sau, vội vàng móc súng chỉ vào Hướng Nhật ra sức bóp cò. Nhưng hắn đã không còn cơ hội bởi ngón tay đặt vào cò súng không thể cử động.

Hướng Nhật thuấn di tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng đoạt khẩu súng, khẽ dùng lực, khẩu súng lập tức biến thành mớ sắt vụn. Ngay cả ngón tay gã đeo kính râm vướng vào cũng nát bét theo. Cảm giác đau đớn truyền tới từ ngón tay khiến hắn ý thức được chuyện gì xảy ra, muốn vứt bỏ những mảnh sát vụn trên tay nhưng cơn đau càng thêm kịch liệt. Rốt cục hắn từ bỏ ý định, nhìn Hướng Nhật ở bên cạnh bằng ánh mắt khiếp sợ.

- Mày, mày đừng tới đây!

- Yên tâm, tao không có hứng thú với mày.

Nhìn bàn tay đã bị phế của đối phương, Hướng Nhật cũng đã mất hứng.

- Cút, sau này đứng để tao thấy, tiện thể về báo một câu, địa bàn Nghĩa Tân Xã là của Vương gia. Nếu Hồng Hưng không phục cứ tới tìm tao.

Gã đeo kính râm vội vàng cúp đuôi chạy, dùng thân thể chính mình kiểm nghiệm sự hung tàn của Hướng Nhật, lúc này vừa hoảng sợ vừa mong được tới bệnh viện chữa trị. Vừa chạy vừa không ngừng gật đầu.

- Mang người của mày cuốn xéo.

Hướng Nhật cũng không quên gã đầu trọc nằm một đống trong phòng khách. Gã đeo kính râm run rẩy, còn tưởng Hướng Nhật chuẩn bị ra tay, nhưng nghe thấy lời này vội vào sai đàn em rồi vội vàng bỏ chạy.

Hai tên lâu la thầm kêu xui xẻo, nhưng cũng mừng rỡ vì Hướng Nhật không ra tay với mình nếu không thì sẽ rất thảm. Chờ đám người đi hết, Vương Quốc Hoài cảm kích nhìn Hướng Nhật:

- Hướng lão đệ, đại ân này không biết dùng lời nào để cảm tạ, tôi không biết nói gì cho phải, tóm
lại cậu yên tâm, trong một tuần tôi sẽ trả số tiền còn nợ.

Tuy món nợ không nhỏ, Vương gia lại đang trong thời kì khó khăn, nhưng bán đi vài thứ vẫn có thể lo đủ. Huống chi lúc này đang cần mượn sức Hướng Nhật nên không tiếc bất cứ giá nào.

- Ừm, tôi chờ tin của ông.

Hướng Nhật không chút khách khí đáp lời.

- Không còn việc gì thì tôi về trước, làm phiền công tử khổ công một chuyến.

- Tất nhiên rồi.

Vương Quốc Hoài đáp, hắn cho con trai làm lái xe vốn là để con trai mình lấy lòng Hướng Nhật, chỉ cần có chút giao tình thì sao này Vương gia gặp khó khăn còn sợ Hướng Nhật không hỗ trợ sao?

Khoản đầu tư này đáng giá, Hướng Nhật cũng đoán được ý đồ của cha con họ Vương nhưng hắn mặc kệ, nếu họ tưởng mình dễ dàng nhờ vả thì đã lầm. Ít nhất thì khi Vương gia chưa đưa ra thành ý, Hướng Nhật cũng không rảnh mà kết giao thêm, tất cả vẫn là tiền. Ra khỏi Vương gia, Vương Giai Hào vẫn dùng chiếc xe trước đó đưa Hướng Nhật tới trung tâm Trung Hoàn.

Hướng Nhật nhàm chán nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh, đột nhiên nhìn thấy bên đường có bóng người quen quen. Trong lòng thầm kinh ngạc, tại sao lại gặp nàng ở đây? Nhưng liên tưởng một chút, trước đó không phải nàng cùng vài người khác tìm mình vì thứ kia sao? Phải chăng các nàng xuất hiện vì món đồ giống thứ kia? Không phải ai khác, nàng chính là Phương nữ yêu Hướng Nhật gặp lúc ở thủ đô, Phương Nghi. Vương Giai Hào lái xe không nhanh nên khi đi qua Phương nữ yêu, Hướng Nhật vẫn có thể cẩn thận dò xét đối phương.

Phương nữ yêu không ăn mặc bộ đồ bó sát như lần trước, thay vào đó là bộ dáng tiểu thư khuê các, tóc búi cao, váy hoa dài hơi lộ ra đôi chân trắng mịn màng, hình tượng thục nữ vô cùng quyến rũ. Lúc này nàng đang khoác tay một gã mặc âu phục chừng ba mươi tuổi, rất đẹp trai, dáng không cao nhưng rắn chắc. Chiếc áo bó sát lộ ra vòng ngực khỏe mạnh rõ ràng thuộc về vẻ đẹp hoàn mỹ.

Hai người vừa đi vừa nói nhưng Phương Nghi thường xuyên nhíu mày, hiển nhiên nàng không muốn làm vậy với người đàn ông bên cạnh.

- Quay lại, đuổi theo đôi nam nữ chúng ta vừa đi qua.

Hướng Nhật không tin Vương Giai Hào không nhìn thấy, cả hai đều là sắc lang nên khẳng định đều bị hấp dẫn. Vương Giai Hào nhìn thấy chắc chắn sẽ có ấn tượng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện