Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 867: Bí mật của Phạm Thải Hồng


trước sau

- Sư phụ tôi nhận tổng cộng hai đồ đệ…

Đây là lời đầu tiên trong bí mật mà Phương Nghi nói, dường như muốn dẫn dắt vào vấn đề.

- Tôi biết, là cô và Phạm Thải Hồng.

Hướng Nhật xen vào một câu.

- Vậy anh còn chưa biết, tôi cùng nàng là dị năng giả nhưng không phải bẩm sinh mà do sư phụ lợi dụng Hồng Long trợ giúp mới có.

Giọng Phương Nghi nhỏ dần, bí mật này ngoài ba thầy trò nàng sợ rằng chẳng còn ai biết trước kia nàng cùng Phạm Thải Hồng là người thường, dựa vào khả năng đặc dị của Hồng Long mới thành dị năng giả.

- Nói cách khác thì ngoại trừ khôi phục tuổi thanh xuân và gia tăng thực lực thì Hồng Long còn có thể biến người thường thành dị năng giả?

Hướng Nhật giật nảy mình, rất nhanh liền hiểu ý Phương Nghi, Hồng Long lại có năng lực nghịch thiên như vậy sao? Mà lại nhớ tới đoạn đối thoại trước đó của Hoàng Thiệu Hùng và Hainke, dường như họ đã nói có thể biến người thường thành siêu nhân. Trùng hợp như vậy chẳng lẽ có dây mơ rễ má gì?

- Anh đã biết cách sử dụng Hồng Long, vậy nhất định anh đã thấy gì đó bên trong rồi chứ?

Phương Nghi nói, dường như ánh mắt trở nên gian xảo, có chút vui sướng khi kẻ khác gặp họa nhưng nhiều hơn là sự mập mờ khó hiểu:

- Bên trong Hồng Long?

Hướng Nhật ngạc nhiên, đột nhiên nhớ lại lúc nghiên cứu Hồng Long từng thấy bên trong viên bảo thạch từng nhìn thấy Phạm Thải Hồng trần như nhộng, chẳng lẽ là đây?

- Đúng, đó là sư tỷ của tôi, biết vì sao lại như vậy không?

Phương Nghi liếm môi đầy dụ hoặc. Đương nhiên Hướng Nhật không bị dụ dỗ mà cảm thấy hiếu kì hơn khi đó là Phạm Thải Hồng:

- Vì sao?

- Đây là bí mật mà tôi muốn nói.

Phương Nghi cười thần bí, đột nhiên đến bên cạnh Hướng Nhật thì thầm gì đó. Sắc mặt Hướng Nhật lộ rõ sự khó tin, ánh mắt dần sáng lên, ngay cả lời nói cũng trở nên run rẩy:

- Cô nói thật chứ?

- Bí mật này đủ khiến anh động tâm chưa?

Phương Nghi lùi ra cách Hướng Nhật khoảng một thước, dường như đang chờ Hướng Nhật tiêu hóa bí mật kia.

- Ừm, nói thực thì, bí mật này thực quá sức tưởng tượng.

Hướng Nhật gật đầu, dù Phượng Nghi không nói bí mật này, chỉ cần năng lực nghịch thiên kia cũng đủ thỏa mãn.

- Yên tâm, đã đồng ý thì tôi sẽ không khôi lại phục thực lực cho Phạm Thải Hồng nữa.

Đó là khôi phục lại! Nếu tăng thực lực của nàng lên cấp năm thì đâu tính là vi phạm lời thề? Đáng thương cho Phương Nghi không biết sự giảo hoạt của Hướng Nhật, vừa nghe xong liền nói:

- Tôi tin anh nói được thì sẽ làm được.

- Đương nhiên.

Hướng Nhật gật đầu, trong lòng không hề có chút cảm giác áy náy.

- Không có việc gì thì tôi đi trước, nếu không đi sợ rằng bạn trai của cô sẽ nuốt sống tôi mất.

C ũng không phải vô cớ Hướng Nhật nói vậy, từ lúc bắt đầu nói chuyện kẻ kia đã nhìn chằm chằm vào hắn. Ánh mắt tựa như chỉ hận không thể giết Hướng Nhật bất cứ lúc nào.

- Tôi không có quan hệ gì với hắn!

Phương Nghi nhìn gã đàn ông kia, sắc mặt lạnh đi.

- Phương tiểu thư, cô nói với tôi chẳng được gì, tốt hơn hết là giải thích với hắn.

Thực ra Hướng Nhật sớm đã nhận ra Phương Nghi không ưa
gì kẻ kia, dường như cố kị gì đó nên mới không nói rõ với đối phương, thậm chí còn có sự dung túng.

- Tôi chẳng cần giải thích rõ ràng gì với hắn!

Phương Nghi lạnh lùng từ chối "ý tốt" của Hướng Nhật.

- Tùy cô, chuyện của các người chẳng liên quan gì tới tôi.

Hướng Nhật không rảnh lo chuyện người khác, nói nhiều như vậy cùng chỉ muốn kích thích Phương nữ yêu một chút. Giờ đã đạt mục đích, thậm chí thu hoạch còn trên cả mong đợi thì chẳng cần ở lại nữa, chẳng lẽ mời Phương nữ yêu đi dạo phố?

- Mày đứng lại cho tao!

Thấy Hướng Nhật chuẩn bị bỏ đi, gã đàn ông kia liền gọi giật lại. Hắn sớm đã ghen tị đến phát điên, nhất là vừa rồi Phương Nghi tới gần làm tư thế thân mật với Hướng Nhật, ngay cả hắn cũng chưa hưởng đãi ngộ như vậy vì cái gì mà một người bình thường lại có?

- Làm sao?

Hướng Nhật lạnh lùng quay lại, hắn vốn chẳng có hảo cảm gì với kẻ này. Không chỉ bởi giọng điệu cao ngạo kia mà còn bởi nhìn kẻ này không thuận mắt.

- Xin lỗi Phương tiểu thư nếu không đừng mong rời khỏi đây!

Kẻ kia hung tợn nhìn Hướng Nhật, hiển nhiên không dễ dàng để Hướng Nhật rời đi.

- Xin lỗi?

Hướng Nhật cười khẩy, liếc Phương Nghi cũng đang kinh ngạc:

- Tao không biết mình làm sai gì, tại sao lại phải nhận lỗi?

- Văn Minh, anh điên rồi à?

Phương Nghi cũng tỉnh táo lại, tức giận nói. Việc này càng khiến kẻ kia ghen ghét, cho rằng Phương Nghi muốn bảo vệ Hướng Nhật, nóng đầu lên liền chỉ vào Hướng Nhật quát:

- Tao cho mày mười giây, nếu không nhận lỗi thì hậu quả tự gánh!

- Cmn, gặp thằng bệnh!

Hướng Nhật thầm mắng, quay sang nói với Phương Nghi:

- Phương tiểu thư, dạy dỗ cho tốt, lần này nể mặt cô, nếu lần sau còn xảy ra việc này thì tôi sẽ dạy giùm.

- Cmm, tìm chết!

Hiển nhiên lời Hướng Nhật đã kích động gã đàn ông kia, hắn lao tới đánh về phía Hướng Nhật. Thân ảnh lóe lên, ngọn lửa bùng cháy trên tay.

- Văn Minh, anh muốn chết đúng không?

Phương Nghi vội vàng chắn trước mặt đối phương. Nàng đã nếm thử sự lợi hại của Hướng Nhật, đối phó với dị năng giả dưới cấp năm chẳng khác gì giết gà. Tuy nàng không ưa gì kẻ kia nhưng cũng không muốn đối phương bị tổn thương, bởi như vậy cũng chẳng hay ho gì với nàng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện