Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 907: Monica (5)


trước sau

Monica đi tới không tính là nhanh, nhưng cũng không tính là chậm. Hướng Nhật đứng ở trên mái chưa được bao lâu thì thấy Monica được một mục sư trẻ tuổi dẫn vào, đưa xong liền đi ra, tiện tay khóa kín cửa lại. Đương nhiên, những chuyện này Monica không hề hay biết.

"Monica tiểu thư, đây chính là người ta nhắc tới với tiểu thư, Hồng y đại giáo chủ Victor." Mục sư tóc hoa râm chỉ vào vị mục sư tóc quăn. Hai cây đinh gỗ trước đó đã được họ cất vào trong chiếc túi áo mục sư rộng thùng thình ấy, nhưng tất cả vẫn không qua được mắt của Hướng Nhật.

"Xin chào ngài giáo chủ, chúc ngài mạnh khỏe." Monica lễ độ chào hỏi vị mục sư tóc quăn kia.

"Ngươi cũng vậy, con của ta." Mục sư tóc văn làm dấu thánh giá trước ngực rồi mỉm cười nói, "Có thể cho ta xem cánh tay ngươi một chút không? Con của ta."

"Cái này... Có quan hệ gì sao?" Monica hơi nhíu mày, phải biết rằng trên cánh tay trái của nàng có một cái hoa văn rất khó coi, đối với việc này, nàng không muốn bị người khác biết. Hơn nữa, nàng trước đó cũng có kế hoạch tốt rồi, lúc làm hôn lễ nàng sẽ đeo một cái bao tay thật dài để che nó lại.

"Đừng sợ, con của ta, ta không có ác ý gì cả."

"Được, giáo chủ tiên sinh." Nhớ ra đối phương là một hồng y đại giáo chủ, Monica cuối cùng cũng gật đầu. Nàng giơ cánh tay phải của mình lên, đương nhiên nó là một cánh tay tuyết trăng không có một điểm tỳ vết nào cả, nhưng mà lúc đưa cánh tay trái lên, nàng hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng mà kéo tay áo lên.

Đập vào mắt tất mọi người ở đấy là một sợi tơ máu như con giun kéo dài hết phần trên khuỷu tay, thoạt nhìn trông rất quỷ dị, khủng bố dị thường.

"Quả nhiên là 'Huyết văn'." Mục sư tóc quăn trông thấy những tia máu quỷ dị, trong ánh mắt đột nhiên lộ ra sự băng lạnh, khuôn mặt dữ tợn hẳn lên.

"Huyết văn? Cái gì là 'Huyết văn'?" Monica sững sờ, lẽ nào mục đích của ngài giáo chủ gọi mình đến đây là để xem cái Huyết Văn gì đó trên cánh tay mình ư? Nhưng làm sao hắn lại biết trên tay mình có cái lọai đồ vật này???

" 'Huyết văn' là cái gì mà Monica tiểu thư không biết sao?" Mục sư tóc hoa râm mặt không đổi sắc đứng ra sau lưng Monica, chặn đường đi của nàng.

"Alder mục sư, ngươi có ý gì?" Monica cuối cùng cũng phát hiện được tình huống có chút không thích hợp.

"Monica tiểu thư, ngươi còn chưa chịu thừa nhận hả? Ngươi là một thành viên của huyết tộc, hơn nữa còn là một đại công tước thực lực cường đại nữa." Mục sư tóc hoa râm rút cái đinh gỗ cỡ bự được giấu trong tay áo ra. Bên kia, mục sư tóc quăn cũng rút ra một cây đinh tương tự, hướng cái đầu nhọn hoắt ấy vào đầu Monica.

"Các ngươi muốn làm gì, ta muốn báo cảnh sát." Thấy hai mục sư mặt mũi hiền lành đột nhiên lấy ra vũ khí khủng bố, trong lòng Monica nhất thời cảm thấy hoảng hốt, vội vàng thò tay vào trong túi sách kiếm điện thoại, lại nhớ ra điện thoại của mình bị tên đang ghét kia quấy rối nên vứt lại ở văn phòng rồi còn đâu, lúc này lấy đâu ra cái mà gọi đây, vội vã lấy cái túi xách Pau Pau hàng hiệu ra làm vũ khí, nhưng là nhìn như thế nào cũng thấy
nàng đang diễn hề hơn. (~.~)

"Báo cảnh sát? Một huyết tộc không ngờ lại đi cầu người bình thường trợ giúp? Buồn cười quá đi! Chẳng qua nếu như ngươi ngoan ngoãn hợp tác, chúng ta có thể để cho ngươi chết một cách thống khoái." Mục sư tóc quăn kỳ thực đã sẵn sàng phản kích rồi, nhưng kỳ quái là công tước nữ tộc này không ngờ lại không phản kháng, lẽ nào là nàng vừa mới trở thành huyết tộc công tước? Cho dù là như vậy, trước khi trở thành công tước cũng phải trải qua không ít trận chiến chứ? Mà hiện tại lại biểu hiện ra giống như một người bình thường vậy, chẳng lẽ là nàng trực tiếp từ người bình thường trở thành huyết tộc công tước? Không hề biết sử dụng huyết tộc năng lực ư?

Đương nhiên, ý niệm này càng làm mục sư tóc quăn cảm thấy tức cười, nếu có phương pháp để một người bình thường trở thành công tước thì toàn bộ thế giới này đã là thiên hạ của huyết tộc rồi a.

"Đừng qua đây, các ngươi đừng có qua đây, qua nữa là ta la lớn đó..." Monica cầm trong tay túi xách hàng hiệu Pau Pau, nàng làm sao mà ngờ được, hai vị mục sư lương thiện bỗng nhiên hóa thân thành ma quỷ, không ngờ muốn dùng cây đinh gỗ khủng bố đó đóng đinh chính mình. Còn nói mình là cái gì huyết tộc công tước nữa, thật đúng là chuyện hoang đường.

Kỳ thực nàng cũng mơ hồ ý thức được việc gì đang xảy ra, chỉ không muốn tin tưởng đó là sự thực mà thôi. Lẽ nào mình thực sự không phải là người, mà là biến thành quỷ hút máu rồi? Nhưng Jack tiên sinh đã nói rõ ràng rồi mà, chỉ cần mình kết hôn xong, huyết văn khủng bố trên cánh tay sẽ tự động biến mất. Đến lúc đó vừa có thể nắm giữ thuỷ năng lực, đồng thời cũng sẽ không ảnh hưởng đến mỹ quan. Lẽ nào hắn lừa gạt mình?

Thời điểm này, Monica đột nhiên có cảm giác thống hận xưa nay chưa từng có với một người, chính là hắn, tên khốn kiếp đó, hắn chẳng những lừa gạt nói yêu mình, còn che giấu chuyện mình đã trở thành quỷ hút máu nữa chứ, làm hại mình sắp chết bên dưới cây đinh chọc tiết lợn kia. Tưởng tượng cảm giác bị đóng cây đinhh vào người, Monica sợ hãi không thôi. Nàng thực sự không muốn chết!

Monica không muốn chết, nhưng hai tên mục sư đã hóa thân thành ác ma kia lại không nghĩ như vậy. Bọn hắn xem như mình đang giết môt con quỷ hút máu chứ không phải giết một con người, chỉ là tiêu diệt một linh hồn tà ác mà thôi.

Vậy nên bọn hắn cũng không tiếp tục nói nhảm nữa, giơ cậy đinh gỗ kia lên, hung hăng một trước một sau hướng Monica đâm tới...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện