- Quý cô Suzanna à, có lời gì cứ nói đi, ta cam đoan khi chúng ta nói chuyện không một ai có thể nghe được.
Đi cùng nữ sinh tóc vàng tới một địa phương vắng vẻ, Hướng Nhật mở miệng trước.
- Vậy ta an tâm rồi.
Nữ sinh tóc vàng cười nhẹ, thoáng liếc qua đám người Elie cách đó mười mấy mét:
- Còn nhớ rõ ước định của chúng ta không?
- Ước định?!
Hướng Nhật sửng sốt, tính cả lần này là lần thứ hai hắn gặp mặt nữ sinh tóc vàng, hơn nữa lần trước mới chỉ nói qua vài câu, nếu như có ước định gì hắn hẳn phải nhớ mới đúng.
- Ngại quá, quên tự giới thiệu, ta là K.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hướng Nhật, giọng nói nữ sinh tóc vàng dường như muốn xin lỗi, cũng dường như muốn trêu cợt.
- K......!!!
Hướng Nhật thực sự bị chấn động:
- Cô làm sao có thể là...
- Cảm thấy tò mò vì sao ta lại dùng thân phận này tìm ngươi đúng không?
Dường như đã biết trước Hướng Nhật định hỏi gì, nữ sinh tóc vàng cắt lời của hắn:
- Thật ra lúc trước ta tìm ngươi cũng không định dùng thân phận của ả da đen đó, chẳng qua đúng dịp nàng ta cũng tới tìm ngươi nên ta tiện tay mượn thân thể của nàng... Hình như tiểu nha đầu tóc xanh cũng có mặt khi đó? Lúc nàng tức giận rời đi, ta đã động tay động chân lên người nàng, chỉ cần nàng ta tiếp xúc với ai ta đều biết rõ. Giờ ta chợt nhớ có chuyện quên nói cho ngươi, liền mượn tạm thân thể này.
- Cô không thấy làm vậy rất phiền sao? Muốn tìm ta cứ trực tiếp gặp là được, hơn nữa ta cũng không tin với bản lĩnh của cô lại không biết được số điện thoại của ta.
Hướng Nhật nghiêm nghị nói, loại tinh thần dị năng "Thông tâm" này quá biến thái. Nếu có một ngày đối phương sử dụng nó khống chế người thân của hắn đi ám sát hắn, trong trường hợp không kịp đề phòng, một người có thể phát ra lực lương tương đương chấp năng giả đi giết hắn, rất có thể sẽ đắc thủ.
Đối với những lời của Hướng Nhật, nữ sinh tóc vàng chỉ cười nhạt:
- Ta nhớ lần trước đã nói với ngươi, bản thể của ta cách nơi này khá xa, cho nên muốn đích thân gặp ngươi là không thể nào. Về phần điện thoại của ngươi, ta sớm đã có số, chẳng qua ta muốn giữ chút cảm giác thần bí, tin rằng ngươi có thể hiểu được.
- Nói đi! Tìm ta có việc gì?
Hướng Nhật có chút nhịn không được, đối với cái người tên K này, hắn chỉ ước càng tránh xa nàng càng tốt, trong nội tâm hắn có một loại trực giác, nếu cùng K có quan hệ thân mật, chỉ e sẽ xảy ra một ít chuyện không hay.
- Ngươi đúng là cái đồ không hiểu phong tình, một mỹ nữ đứng ngay trước mặt thế này mà ngươi cũng thờ ơ sao...
Bỗng thấy Hướng Nhật khẽ nhíu mày, nàng ta lập tức đổi giọng:
- Ok! Vào việc chính, vừa nãy ta có nói mỹ nữ tóc đen đi tìm ngươi đúng là có chuyện cần giúp đỡ, mà con người ta lại không thích nợ nhân tình của ai đó. Nếu mượn thân thể của nàng, thì phần nhân tình này sẽ tính lên người nàng ấy.
- Đền đáp cho ta?
Hướng Nhật cười lạnh, chuyện này căn bản hắn không muốn nhúng tay vào.
- Nghe ta nói hết đã, ngươi giúp ta thì ta sẽ thỏa mãn một yêu cầu của ngươi. Dĩ nhiên yêu cầu không được quá mức tham lam, hơn nữa chuyện này đối với ngươi không khó chút nào, cỏn con ấy mà.
Nữ sinh tóc vàng đĩnh đạc nói.
- Thế à, phần nhân tình này ta chỉ sợ không giúp được, hay là cô...
Nói tới đây Hướng Nhật chợt nhìn chăm chú nữ sinh tóc vàng, chân mày dần dần giãn ra:
- Cô nói là chuyện cỏn con, vậy có thể làm giúp ta một yêu cầu nho nhỏ đúng không?
- Đương nhiên!
Nữ sinh tóc vàng gật đầu.
- Tốt lắm, ta hy vọng cô giúp ta khống chế một người, sau đó bắt hắn làm một chuyện.
Hướng Nhật đột nhiên nhớ tới hôn sự của Richard và Monica còn chưa được giải quyết, vốn hắn tính toán dùng thủ đoạn bạo lực ra tay, nhưng bây giờ lại có một phương pháp giải quyết vô cùng nhẹ nhàng, hắn dại gì không thử chứ?
- Ngươi nói rõ ra xem nào.
Nữ sinh tóc vàng nhíu nhíu mày.
Hướng Nhật cũng không giấu giếm, đem chuyện tình của mình và Monica kể ra một lần. Dù sao K cũng đã hỏi rồi, lấy dị năng biến thái của ả, muốn giấu cũng khó.
- Ngươi trêu chọc nữ nhân thật không ít nhỉ.
Nữ sinh tóc vàng nghe xong không khỏi buông lời châm chọc, song vẫn gật đầu:
- Nếu như vậy chúng ta liền thành giao. Bất quá ngươi muốn ta khống chế hắn hay phụ thân của hắn?
- Đương nhiên bản thân hắn là tốt nhất, tuy nhiên cô phải nhớ kỹ, ta không hy vọng chuyện này ảnh hưởng đến gia tộc Monica và danh dự của cô ấy.
- Điểm này tự nhiên không có vấn đề, bất quá việc này để ta toàn quyền xử lí chứ? Chỉ cần không ảnh hưởng tới nữ nhân và gia tộc nàng ta là được, phải không?
- Ngươi tự quyết định đi!
Hướng Nhật gật đầu khẳng định, với điều kiện đó, hắn không quản đối phương có thể gây ra sự tình gì.
- Ha ha... Cứ quyết định vậy đi.
Nữ sinh tóc vàng nở nụ cười quỷ dị, chẳng qua Hướng Nhật không chú ý tới, nếu không hắn không tránh khỏi cảm giác buốt cả sống lưng.
- À, cô còn chưa nói muốn nhờ ta giúp chuyện gì, là đuổi tên da đen Malley đó à?
- Không phải, là về cha mẹ của nàng, nếu không phải ta mượn thân thể nàng, thật khó mà tưởng tượng được trên đời này lại tồn tại một phụ thân cầm thú như thế...
OoOoO
- Này này, Jack, Suzanna tìm ngươi nói cái gì thế?
Hướng Nhật vừa quay trở lại, tiểu nha đầu Elie sét đánh không kịp bưng tai hỏi luôn.
- Nàng ấy nói không thích cô, không muốn cô bám theo nữa.
Hướng Nhật tức giận nói.
- Hừ, ngươi nói láo, Suzanna sao có thể nói như vậy? Ta tự mình đi hỏi.
Dứt lời liền bỏ
đi.
Hướng Nhật cũng không quản nàng, nói với Lâm Dục Tú cùng Lý Trinh Lan bên cạnh:
- Chúng ta về thôi.
- Ngươi về trước đi, ta và Trinh Lan tỷ ở đây chơi chút nữa.
Lâm đại tiểu thư kéo Lý Trinh Lan, ở phía sau làm mặt quỷ, sau đó hai người đi theo Elie.
Hướng Nhật hơi kinh ngạc, Trinh Lan tỷ??? Lúc nào quan hệ hai người trở nên thân mật như vậy rồi? Chỉ là nghĩ tới chính mình mang Lý Trinh Lan theo để tăng thêm một con "kỳ đà cản mũi", nàng đã xuất sắc thực hiện nhiệm vụ, mình cũng không cần phải ép nàng rời đi.
Từ đại học Colombia, Hướng Nhật gọi điện cho Alice, biết nàng đang ở nhà, liền mau chóng đến đó tìm nàng.
OoOoO
Taxi dừng lại trước khu nhà, Hướng Nhật đi bộ đến trước cổng bấm chuông.
Rất nhanh là một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới, cửa mở lộ ra Alice với khuôn mặt vui mừng:
- Jack!
- Em ở nhà một mình à?
Hướng Nhật thuận miệng hỏi.
- Dạ, ba ba đi làm, mẹ cũng đến lớp múa... Chúng ta có thể cùng nhau hưởng thụ một "buổi chiều tuyệt vời”!
Nói xong câu này, trên mặt Alice bỗng nhiên đỏ ửng.
Hướng Nhật hơi mất tự nhiên, hắn đương nhiên biết Alice ám chỉ "buổi chiều tuyệt vời" là gì, chẳng qua hắn chưa chuẩn bị cho việc này, đành đánh trống lảng:
- Không mời anh vào nhà à?
- Á, em xin lỗi, anh vào đi Jack.
Alice vội vàng nhường đường cho Hướng Nhật đi vào.
Đây là lần thứ ba Hướng Nhật đến đây, bởi vì hai lần trước đều gặp mặt cha mẹ Alice nên hơi có chút câu nệ. Tuy nhiên lần này họ không có ở nhà, hắn càng thêm lo lắng, sợ Alice đột nhiên làm ra chuyện lý trí không cho là đúng nhưng con trym lại bảo là ok.
- Đinh đoong... đinh đoong...
Chuông cửa lại vang lên, trong lòng Hướng Nhật thở phào một hơi, chắc là mẹ của Alice đã về.
Alice nhăn mặt khó chịu:
- Giờ này ai lại tới nhỉ?
Cửa vừa mở, một thiếu niên mập mạp trắng trẻo, tuổi tác chừng 15, 16 hiện ra.
- Hey, chị Alice, cho em mượn 40$ đi.
Thấy Alice mở cửa, thiếu niên mập lo lắng chìa tay van xin.
- Tom, em lại đi đánh nhau với bạn à?
Alice cũng không phải có khả năng đoán được tương lại, chẳng qua nàng thấy trên mặt cậu thiếu niên có một vết bầm tím.
- Chị họ, không phải em gây chuyện, là bọn hắn động thủ trước.
Thiếu niên mập phẫn nộ trình bày, không nhịn được lại ngửa tay:
- 40 đô la, chị à, em hứa sẽ trả lại mà, em thề đấy!
- Thôi được rồi.
Alice thật sự bất đắc dĩ, nàng đưa tay móc túi, nhất thời lộ ra thần sắc khó xử, bởi vì ở nhà nàng hầu như không dùng tới tiền, trên người có rất ít tiền mặt.
Hướng Nhật đứng một bên thấy rõ, vẫn không hiểu xảy ra chuyện gì, bước tới gần nhìn thiếu niên mập mạp:
- Em là Tom phải không?
- Anh là ai?
Thiếu niên mập giờ mới để ý tới sự có mặt của Hướng Nhật, trong mắt đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó trở nên cảnh giác.
- Đây là 100 đô la, nghe lời chị em đi, sau này đừng đi đánh lộn nữa.
Hướng Nhật tiện tay móc ra một tờ đưa tới.
Ánh mắt thiếu niên nọ nhất thời bừng lên, đưa tay tóm lấy:
- Ồ, cám ơn, cám ơn anh nhiều lắm, anh đúng là người tốt.
Sau đó vội vã quay người bỏ đi.
- Jack, sao anh cho nó nhiều thế?
Nhìn bộ dáng hớn hở của thằng em, trên mặt Alice lộ ra vẻ chán nản.
- Thằng nhóc thôi mà, có lẽ cần tiền có chuyện gấp.
Hướng Nhật lắc lắc đầu, định nói tiếp thì bỗng từ ngoài cửa truyền đến thanh âm huyên náo.
- Này, các ngươi muốn làm gì! Ta nói cho các ngươi biết, anh họ ta đang ở bên trong, hắn vừa to con vừa hung hãn, các ngươi không đi thì đừng bảo sao ta ác nhé...
Từng tiếng cười ha hả cất lên, hiển nhiên không coi uy hiếp này ra gì, sau đó là giọng nói the thé:
- Đồ chết nhát, muốn về bú tí mẹ rồi phải không? Ha ha ha...
- Cút ngay, ta lặp lại lần nữa, các ngươi không đi thì anh ấy sẽ ra vặn gãy cổ các ngươi!
Giọng nói thiếu niên mập trở nên kinh hoảng.
- Phải không? Vậy sao không gọi hắn ra ngoài? To con à? Ta sợ quá. Ha ha, không phải mẹ ngươi đang ở trong chứ?
- Jack?
Nghe đoạn đối thoại bên ngoài có thể đại khái đoán được chuyện gì đang xảy ra, Alice lo âu nhìn thoáng qua nam nhân bên cạnh.
- Đừng lo, anh ra ngoài xem sao.
Hướng Nhật an ủi vỗ lên bả vai của nàng, đoạn cất bước ra cửa...