Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 98: Xông lên, cướp của hắn


trước sau

Sau khi được nữ cảnh sát cho biết địa điểm, Hướng Nhật tìm đến chỗ công tác. Kỳ thật mà nói đối phương vai vế cũng ko nhỏ vì Chân long biệt thư ko phải chỗ mà người nào muốn ở là ở.

Cũng được, lưu manh đứng nhìn tòa biệt thư thuộc khu 58, có số 8, vậy nghĩa là.

Ấn chuông cửa, mở cửa tiếp hắn là 1 người phụ nữ xinh đẹp nhìn ko ra tuổi, giống ba mươi tuổi mới vừa xuất đầu, Hướng Nhật có thể khẳng định, nàng có thể hơn. Vì ở nhà đi đến nên hắn ăn mặc cũng tùy tiện, quần áo rộng thùng thình, chất liệu thì khỏi nói, nhìn giống 1 tên lưu manh bình thường. Nàng xem ngoài cửa có người thì rõ ràng sửng sốt hỏi: "Xin hỏi anh là?"

"Ta là.đến làm gia sư " Hướng Nhật lần đầu gặp tình huống này, thoáng xấu hổ 1 chút, nói thẳng mục đích của mình,

"Àh, thì ra anh là người mà Tiểu Uyển nói tới.kìa thầy giáo anh văn, mời vào " Biết được ý của hắn, nàng cũng ko vì hắn mặc cái gì mà có thái độ khinh thị, chính là nhìn miếng băng gạc thật dài trên tay hắn mà có chút kinh dị. Sau đó lập tức mời hắn vào nhà, dẫn đến phòng khách, để hắn ngồi ở ghế sa lông

"Uống chút gì nhé?" Người phụ nữ xinh đẹp nhè nhàng hỏi

Bởi vì lần đầu làm công việc này nên Hướng Nhật có chút ko tự nhiên: "Ko cần, này.hiện tại bắt đầu được chứ?"

Nữ nhân xinh đẹp nhìn hắn dị thường, ôn hòa cười nói: "Anh ko cần câu nệ như vậy, coi như đang ở trong chính nhà của mình. Đúng rồi, tiên sinh họ gì? Còn đang là sinh viên?"

"Ta họ Hướng, ách.Đúng ta còn là sinh viên"

"Chả trách, nhưng sao anh nghĩ hè sớm như vậy? Người nhà của ta cũng chưa về nhà, có thể anh phải chờ một chút " Nữ nhân xinh đẹp nói giọng có chút xin lỗi

"Ko quan trọng, ta.sao cũng được " Hướng Nhật nghĩ thấy, công việc này so với chém mướn và thu tiền bảo kê còn khó khăn hơn nhiều. Ít nhất, ngày trước nếu đụng chuyện có thể sử dụng bạo lực để giải quyết, còn bây giờ thì phải giải quyết vấn đề theo một phương thức khác.

"Cũng sắp tới giờ rồi." Nữ nhân xinh đẹp nhìn đồng hồ nói. Mặc dù lưu manh ko muốn uống, nhưng nàng vẫn pha cho hắn 1 tách trà, hương vị đậm đà, thấm tận lòng người (thơm ngon đến giọt cuối cùng - nước tương Chin Su), có thể thấy đây ko phải loại trà tầm thường.

Hướng Nhật nâng tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp 1 ngụm, hương thơm dịu mát uống vào rồi như len lỏi qua từng kẽ răng, đáng tiếc lưu manh ko am hiểu gì về trà đạo nên cũng ko thể biết được đây là loại trà gì.

Nữ nhân xinh đẹp nãy giờ đều mỉm cười, thấy đối phương uống xong ngụm trà mà trên mặt ko có chút biểu tình đặc thù, trong lòng thoáng có chút kinh ngạc, có ý như vô tình hỏi: "Hướng tiên sinh, có thể hỏi 1 chút, anh và Tiểu Uyển."

Chính lúc này, cửa lớn mở ra ko có chút tiếng động, một cô gái đáng yêu chừng 15 16 tuổi đi đến: "Mẹ, con đã trở về"

Nữ nhân xinh đẹp ko tiếp tục hỏi nữa.ngoắc con gái lại bên cạnh, nhìn lưu manh giới thiệu: "Đây là con gái ta Manh Manh, năm nay vừa vào lớp 10 (Thượng cao nhất = lớp?) " Tiếp theo lại nhìn vào con gái nói: "Người này do mẹ mời tới dạy tiếng anh cho con, thầy giáo Hướng, sau này có gì ko hiểu thì cứ hỏi thầy, biết ko?"

"Dạ" Cô gái đáng yêu như đang đợi để gặp người này, thẹn thùng gật đầu, đầu cơ hồ thùy tới rồi ngực (tối nghĩa quá, em ko dịch được)

"Chào " Hướng Nhật cố gắng làm ra vẻ ôn hòa ấm áp. Lúc đầu hắn còn tưởng ra sẽ gặp 1 đứa nhóc " bá vương" làm cho hắn lo lắng đến nỗi ăn ko tiêu, vì ko muốn phụ ý tốt của nữ cảnh sát, hắn quyết định chịu đựng. Nhưng nhìn thấy đối phương ko phải là loại người như mình tưởng, trái lại rất là đáng yêu.Cái loại này dễ dàng " dạy dỗ" nên lưu manh trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Thầy.được" Cô bé dễ thương cúi người xuống nói, âm thanh khẽ đến nỗi làm cho Hướng Nhật thiếu chút xíu ko nghe được.

Nữ nhân xinh đẹp thấy 2 người có chút ko tự nhiên, nghĩ lại thấy có mặt mình ở đây sẽ làm cho 2 người xấu hổ, vì thế nói: "Như vậy đi, thầy Hướng, bây giờ bắt đầu đi, ta còn có 1 số việc phải giải quyết, cũng ko quấy rầy 2 người nữa." Tiếp theo nhìn con gái nói: "Manh Manh, dẫn thầy vào phòng của con đi. Nhớ kỹ, cần nghe lời một chút"

"Dạ " Cô gái đáng yêu khe khẽ lên tiếng.

Quay sang Hướng Nhật nói: "Thầy, mời theo em." Vừa nói, hướng lên lầu chạy đi, dạo đường vẫn cúi đầu làm cho Hướng Nhật hoài nghi nàng coi còn sót con kiến nào trên sàn nhà ko

Đây chính là 1 phòng ngủ đúng kiểu con gái, màu hồng phấn là chủ đạo, ko pha tạp màu khác.kể cả bàn học, tủ quần áo, thậm chí sách trên kệ cũng được bao bằng bìa màu hồng. Có thể thấy được mức độ yêu màu hồng điên cuồng của chủ nhân căn phòng.

"Thầy, em có thể hỏi thầy 1 vấn đề được ko?" Đang lúc Hướng Nhật hưởng thức cách bài biện phòng ngủ, bên cạnh cô bé đáng yêu vẫn cúi đầu ko biết đã ngẫng mặt lên từ lúc nào.

"Oh? Nói đi " Hướng Nhật ko quay đầu lại, mắt vẫn nhìn những thứ dán trên tường.đột nhiên giật mình, ý thức cảm giác được có chỗ ko đúng, lập tức quay đầu lại. cô bé đáng yêu vừa hỏi bằng tiếng Anh, mà lại rất là thành thạo, mà Hướng Nhật nãy giờ chú ý đến chỗ khác nên cũng ko để ý, trả lời bằng tiếng Anh.

"Nếu bây giờ em hô lên 1 tiếng " Vô Lễ " thì thầy nói sẽ phát sinh chuyện gì?" Cô bé đáng yêu tiếp tục sử dụng tiếng anh với vẻ mặt ngây thơ khờ khạo, cặp mắt mở to tràn ngập vẻ gian xảo.

"Ah." Hướng Nhật toàn thân hóa đá, những lời nói này xuất phát từ một cô bé xấu hổ hay đỏ mặt sao? Lúc này trên mặt nàng kiếm ko ra được 1 tia thẹn thùng, ko giống như người vừa lúc nãy, có lẽ đây là hiện tượng của tuổi mới lớn?

"Thầy còn chưa trả lời em đấy " Cô bé đáng yêu tiếp tục nói tới.

Hướng Nhật hoàn hồn, ko nghĩ một con sói già tràn đầy kinh nghiệm như mình lại bị một tiểu cô nương lừa, vừa rồi nàng ở bên ngoài tỏ vẻ sợ sệt chẳng lẽ vì mẹ nàng đang ở đấy mà cố tình như vậy? Hơn nữa nàng nói tiếng Anh như gió, nếu người nào nói trình độ tiếng Anh của nàng chưa được hoặc quá tệ, chắc chắn Hướng Nhật sẽ cùng hắn liều mạng. Chỉ là nếu trình độ tiếng Anh ko có vấn đề thì tìm mình để làm gì? Hơn nữa nhìn bộ dạng của mẹ nàng chắc chắn ko biết chuyện này. Nghĩ vậy, Hướng Nhật cười khổ lắc đầu, nhìn về phía cô bé đáng yêu, bất tắc dĩ nói: "Nếu em làm như vậy, ko chừng mẹ em sẽ liều mạng cùng ta"

"Nếu thầy biết như vậy.tốt lắm " Cô bé đáng yêu đắc ý hừ 1 tiếng " Cho nên, thầy bây giờ hoàn toàn phải nghe lời em.nếu ko, hậu quả thầy cũng có thể đoán được"

Hướng Nhật sờ sờ mũi, đúng là bị một cô tiểu thư uy hiếp thì ko thể cười nỗi: "Được rồi, thầy sẽ nghe lời em. Nhưng mà, em có thể cho thầy biết tại sao em lại giả bộ như ko biết tiếng Anh?"

Cô bé nghe đến thế, thần sắc trên mặt lập tức lạnh xuống: "Chuyện này.ko cần thầy lo, chỉ cần làm đúng theo những gì em nói"

"Vậy em muốn thầy làm cái gì?"

"Rất
đơn giản! Thầy đi cùng em ra ngoài, nói với mẹ em rằng đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng phải làm, sau đó nhân cơ hội mà rời đi"


"Hả?" Hướng Nhật trong lòng muốn làm rõ chuyện này.

"Yên tâm đi, em sẽ ko bạc đãi thầy đâu" Nói xong, cô bé kéo hộc tủ, lấy ra một phong bì màu hồng, đưa cho Hướng Nhật " Trong này là 1 vạn, xem như em bồi thường chi phí đi lại cho thầy cùng với việc thầy giữ bí mật chuyện này với mẹ em"

Hướng Nhật im lặng trầm tư

"Thầy biết ko? Kỳ thật 1 vạn này đối với em ko quan trọng, em còn ko nghĩ đến chuyện hôm nay thầy sẽ ghé nhà này để làm gia sư. Vốn hôm nay là sinh nhật của bạn cùng lớp với em, em cũng muốn đi chúc mừng cho hắn, nhưng nếu cứ để như vậy, em ko tìm được lý do nào để rời khỏi nhà.thầy hiểu em nói gì ko?"

Hướng Nhật gật gật liên tục, lúc này trong đầu hắn chẳng có lấy 1 điểm phản ứng.

"Tốt lắm, thầy có thể đi được rồi, nên chọn thời điểm thích hợp.còn chuyện vừa rồi, ngàn vạn lần ko được để mẹ em biết"

Rời đi với cảm giác tiếc nuối, hắn nhìn căn nhà số 58 trong đó có 2 người đàn bà xinh đẹp, Hướng Nhật hiểu được cảm giác của mình bây giờ là cần phải đi đến quán bar làm vài ly cho tỉnh táo đầu óc, thuận tiện xem coi có sự kiện đặc biệt nào xảy ra hay ko. Gọi điện cho Sở tiểu thư nói bị bạn học mời đi uống vài ly nên ko thể về ăn cơm tối. Sau đó đi ra ngoài đường và kêu một chiếc taxi, chỉ định một quán bar.

"Đại ca, bọn em đã đến!" trong quán bar, Hầu Tử vui vẻ nói.

"Đến rồi thì ngồi xuống đây" Hướng Nhật cười mắng, sự thật là nãy giờ hắn uống quá nhiều nên cũng có say một chút." Uống với tao một ly đã, nhìn mày kia, bia ở đây mà uống cái gì, kêu một chai Whiskey đến đây"

Vốn định hét lớn kêu vài chai bia đến đây mà nghe Hướng Nhật nói vậy, sắc mặt hầu tử liền đỏ: "Đại ca, tửu lượng của anh tụi em làm sao dám so sánh được. Nếu mà có uống cũng chỉ có nước "gãy" ngang mà thôi"

"Đúng rồi, chuyện hôm bữa tao giao cho mày làm đến đâu rồi?"

"Đã tìm hiểu rõ ràng! Hiện đang ở bệnh viện Bắc Hải, phòng 107"

"Ko kinh động đến họ chứ?"

"Ko có đại ca, chuyện này đích thân em đi làm mà. Nói thật vị đại tẩu kia đúng thật là xinh đẹp, đại ca đúng là có số hưởng."

"Bớt nói nhãm, người đó là cô giáo của tao. Còn mày, đừng có làm kinh động để lấy oai, nếu ko tao thiến"

"Phải phải." Hầu Tử gật đầu lia lịa, như muốn nói với chính mình phải có trách nhiệm theo dõi đệ nhất mỹ nhân đó. Nó còn tưởng rằng lão đại xem trọng nàng, nó còn kiên trì nhận định, người con gái xinh đẹp ấy nhất định đã là bà xã của lão đại

"Còn một chuyện nữa, Hầu Tử, mày kiếm cho tao vài đứa to con, tao muốn kêu chúng giải quyết 1 người"

"Đại ca, anh muốn chém thằng nào? Mấy chuyện như vậy tốt nhất là giao cho em." Cách đó 1 bàn, thằng mập nghe nói như thế liền tiếp lời.

"Là thầy giáo, tên là Mã Vinh.Mày muốn làm cũng được, kiếm thêm vài thằng đập chết mẹ nó nhưng đừng có giết, đánh cho tàn phế thôi.rồi dàn cảnh như một vụ tai nạn cho nó ngồi xe lăn suốt đời luôn." Hướng Nhật trong ánh mắt hiện rõ lên tia độc ác.

Thằng mập lập tức cười nói: "Đại ca, anh cứ tin tưởng em. Những chuyện như vậy em làm hoài"

"Ờ " Hướng Nhật hài lòng gật đầu, rồi xuất ra một tờ chi phiếu " Ê mập, trong này có 50 vạn, mày cầm lấy rồi xử thằng đó, còn về phần chia chác, tự mày giải quyết"

"Cám ơn đại ca, cám ơn đại ca" Thằng mập mừng như điên, tay cầm tờ chi phiếu 50 vạn, đi lại bàn của nó. Mấy thằng cùng bàn liên tục kích động, 50 vạn chứ ko phải ít đâu. Đi theo một đại ca như vậy, ko cần phải đi thu tiền bảo kê cũng ko cần phải đi chém mướn đầy nguy hiểm. Mỗi ngày đều có thể thoải mái tùy ý, ko phải lo bữa no bữa đói nữa.

Hầu Tử có chút thất vọng, 50 vạn cho thằng mập để nó đi làm " đại sự " cỏn con ấy, còn mình chạy đi chạy lại mỏi cả cặp giò, phỏng chừng ko có gì để ăn. Liếc thấy vẻ mặt khác thường của nó, Hướng Nhật xuất tiếp ra tờ chi phiếu khác " Hầu Tử, bỏ ngay cái bộ mặt đưa đám ma của mẹ mày đi, trong này cũng có 50 vạn, bù cho ngươi chạy đi chạy lại bữa giờ gọi là phí " vất vả". Mày cũng đừng ăn 1 mình, lấy 20 vạn ra chia cho tụi nó đi"

"A? Cảm ơn đại ca" Hầu Tử vui mừng nói, hắn ko nghĩ chỉ chạy một chuyến mà lại được " Vất vả" phí nhiều đến như vậy. Nhưng cũng phải làm ra vẻ một chút để ko bị mất mặt với đám đàn em.

"Tốt, ko có gì tao đi trước. Nếu có việc thì cứ gọi điện cho tao"

Rời khỏi quán bar, Hướng Nhật đi trên đường bị một cơn gió thổi qua, chợt giật mình, nếu trở về nhà trong bộ dạng như thế này nhất định sẽ bị điều tra, nên hắn tính đi bộ về nhà, dù sao đường đi cũng ko xa lắm, về đến nhà thì mùi rượu bia cũng bay đi ít nhiều.

Dưới ánh đèn Neon, Hướng Nhật ko vội đi tới, phía trước một đám nam nữ cặp kè, trên mặt lộ vẻ kích thích, miệng nói liên tục ko ngừng.

"Hào ca, hôm nay là sinh nhật anh. Chúng ta làm cái gì đó đặc biệt đi " Một đám con gái và mấy thằng con trai ở giữa, đi trước là 2 thằng thanh niên, thằng bên trái nói với tên bên phải.

"Muốn kích thích hả?" Thằng được xưng "Hào ca" lên tiếng.

"Càng kích động càng tốt " Tên bên trái lớn tiếng kêu lên.

Đám loi choi phía sau cũng bắt đầu trở nên hưng phấn.

"Chúng ta đi xin đểu"

"Xin đểu?" Một thằng phía sau tỏ vẻ sợ hãi, nhưng lập tức quay lại kêu gọi.chắc là do cái lý do đấy làm cho kích thích tột cùng.

"Vậy chúng ta "xin" ai bây giờ?" Một giọng nữ lên tiếng

"Gặp ai thì "xin" đó.Ngươi xem kìa, phía trước cũng có người, xem ra ông trời cũng giúp chúng ta"

"Nhanh, nhào lại kiếm ăn nào."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện