Dịch: Khiết
- Thật xin lỗi, chúng ta không có hứng thú với thứ này, các ngươi đi kiếm người khác đi.
Hướng Nhật kéo Alice ra phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên râu quai nón, gặp phải thể loại cướp đoạt biến tướng này, cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải, phải nói đối phương cũng đủ hung hăng, xem bọn họ như là một trẻ vị thành niên, một người con gái yếu đuối, dễ bắt nạt.
- Tiểu tử, ngươi biết đây là cái gì không?
Râu quai nón nhếch miệng cười rộ lên, vừa vung vẩy cái túi nhựa kia.
- Nó sẽ làm ngươi sung sướng, quên đi tất cả mọi phiền muộn, chỉ cần một viên là đủ, 500 đôla rất đáng giá.
- Jack, chúng ta đi thôi.
Alice cũng ý thức được mình đang bị cướp, có điều trong nội tâm nàng cũng không có bất kỳ lo lắng gì, bởi vì nàng biết nam nhân của đời mình cũng không phải người thường, ba người đối phương tuy cao lớn, thế nhưng cũng chẳng bõ cho Jack đánh.
- Ừ.
Cân nhắc đến việc đây là nhà của bạn Alice, Hướng Nhật cũng không muốn đi gây sự với đám ruồi muỗi này, cứ rời khỏi đây trước rồi nói sau.
Hai người chuẩn bị rời đi, đám râu quai nón cũng không có ý định buông tha hai người đơn giản như vậy, mặc dù hắn không nói gì, nhưng hai tên một da trắng một da đen tự động hiểu ý mà bước lên, ngăn cản hai người lại. Ý tứ rất rõ ràng, không mua ‘hàng’ của bọn ông, đừng có mơ mà rời đi.
- Để em báo cảnh sát!
Alice ra vẻ tức giận, rút điện thoại ra ấn số gọi cảnh sát.
Tên thanh niên da trắng thấy vậy, đang muốn đi lên giật lấy điện thoại của nàng.
- A, ở đây đang có chuyện gì vậy!
Một tiếng hô lớn từ phía trong phòng vọng ra, sau đó là một vài người từ phía đó đi tới.
Trong đó có Abigail thân chủ của căn hộ này, bên cạnh còn có em gái của hắn, Amanda, cùng với mấy người thanh niên nam nữ khác đi ra cùng với họ.
- Không, không có chuyện gì đâu, mấy người bọn tôi chỉ là đang tâm sự tý thôi ấy mà.
Râu quai nón vừa nói, vừa hung ác nhìn chằm chằm vào Alice và Hướng Nhật, ý tứ uy hiếp rõ ràng, tựa hồ muốn nói, nếu như các ngươi dám nói ra sự thật, vậy các ngươi nhất định sẽ chết!
- Hắn là đang buôn lậu thuốc phiện, vừa bị chúng tôi nhìn thấy.
Alice không thèm quan tâm ánh mắt ấy, có lẽ cũng bởi vì nàng có sự tự tin, chỉ vào tên râu quai nón nói rất rõ ràng.
Khuôn mặt tên râu quai nón ngay lập tức trở lên hung dữ cực kỳ, giống như một con sói đói đang nhìn chằm chằm con mồi của mình vậy. Mấy người Abigail nghe thấy vậy cũng hoảng hết cả hồn, buôn lậu thuốc phiện, đây chính là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, bình thường mà không có chứng cứ, cũng sẽ không có người nào dám nói lung tung.
Hơn nữa nghe qua những lời này, cũng làm cho mọi người ý thức được, vừa rồi hai bên ‘tâm sự’ với nhau khả năng chính là vì chuyện này mà ra.
- Là thật sao?
Thần sắc Abigail lãnh đạm nhìn về phía râu quai nón.
- Brooke, ta nghĩ ngươi nên cho ta một lời giải thích.
Ở nhà của hắn tiến hành loại hoạt động tụ họp này, nếu như bị cảnh sát tìm tới tận cửa, vậy thì hắn cùng đừng mơ tới việc thoát khỏi liên quan.
- Hắc, Abigail, đây chỉ là hiểu lầm thôi mà...
Tên râu quai nón muốn giải thích.
Nhưng Abigail cũng không cho hắn bất cứ cơ hội nào:
- Ta không cần biết đây có phải là hiểu lầm hay không, ở đây bây giờ không chào đón ngươi nữa, Brooke, ngươi là muốn tự mình rời đi hay là để ta báo cảnh sát đây?
Tên râu quai nón cũng không thể nói gì hơn được nữa, bởi vì xác thực hắn cũng vừa thực hiện một cuộc mua bán, nếu để cảnh sát phát hiện ra, hắn cũng không sống yên ổn được nữa. Trước khi đi vẫn hung ác nhìn Alice, nói:
- Mày cứ nhớ kỹ mặt tao đấy!
Sau đó dẫn theo hai thanh niên một da đen một da trắng rời khỏi.
Thấy ba tên đã đi khuất, Amanda liền đi tới bên cạnh Alice, nhẹ nhàng mà ôm lấy nàng:
- Alice, cậu không sao đấy chứ?
- Ừm, bọn mình vẫn ổn.
Alice thật sự không có sợ hãi, trên thực tế nàng cũng không cần thiết phải sợ hãi, thậm chí nàng còn cảm thấy kích thích, đáng tiếc vừa rồi không được xem Jack trổ tài.
- Được rồi, chúng ta vào đi thôi.
Ánh mắt Abigail phức tạp nhìn Alice, đi trước tiến vào trong nhà.
Mấy người hộ tống ra cũng theo vào cùng một lúc, Hướng Nhật cùng Alice cũng không có ngoại lệ.
Abigail sau khi vào trong nhà, lại bắt đầu đi tiếp chuyện với bạn hắn, chỉ lưu lại Amanda cùng hai người.
- Alice, hai người các cậu phải cẩn thận một chút đấy.
Đưa cho hai
người mỗi người một cốc bia, Amanda đột nhiên nhỏ giọng nói.
- Cái gì?
Alice sửng sốt, không rõ nàng đột nhiên nói như vậy là có ý gì.
- Cái người tên Brooke kia, mình đã nghe nói qua về hắn, lần này hắn không mời mà tới, anh mình nghĩ tới việc sống trên cùng một khu phố với hắn, nên cũng không có đuổi hắn đi, không nghĩ tới hắn lại có thể làm ra chuyện như vậy. Cho nên khi các cậu quay về nhà, tốt nhất là nên đi cùng với mọi người, còn nữa, không nên đi tới những nơi thiếu ánh sáng.
Amanda trịnh trọng mà nhắc nhở hai người.
- Yên tâm đi, Amanda, chúng mình biết phải làm sao.
Alice vỗ vỗ vai nàng, trên mặt biểu hiện rất nhẹ nhàng.
- Hơn nữa cậu cũng không cần phải lo lắng chuyện này, Jack sẽ bảo vệ mình.
Vừa nói chuyện, Alice vừa ôm chặt lấy cánh tay của nam nhân.
Amanda liếc mắt nhìn Hướng Nhật bên cạnh, hai mắt không khỏi nhíu lại, vóc người cũng không cao to, tướng mạo lại có chút hơi non nớt, đừng nói đi bảo vệ cho người khác, chỉ sợ bản thân hắn cũng không tự bảo vệ nổi mình?
- Nếu như hai cậu có chuyện gì, phải lập tức báo cảnh sát đấy!
Amanda không biết niềm tự tin của Alice rốt cuộc là từ đâu mà đến, nhưng vẫn cẩn thận nhắc nhở lần cuối cùng.
- Cảm ơn cậu, Amanda.
Alice cũng biết bạn nàng đang nghĩ cho nàng, trong nội tâm nàng cũng phi thường cảm kích.
Oo0oO
Party còn chưa có kết thúc, Hướng Nhật đã đưa ra lời từ biệt, chủ yếu là hắn lo lắng Monica khả năng còn đang chờ hắn ở nhà. Trở về quá muộn mà nói, phỏng chừng nàng sẽ có sự hoài nghi.
Alice tất nhiên là cũng theo về cùng hắn, trước khi hai người rời đi lại bị Amanda căn dặn một phen, thậm chí còn muốn lái xe đưa hai người về tận nhà.
Chẳng qua do Alice uyển chuyển cự tuyệt, nói nhà nàng cách đây cũng không xa, đi một tý là về đến nhà rồi.
Amanda cũng không có kiên trì thêm, dặn dò khi về nhớ gọi điện báo cho nàng một tiếng, Alice đáp ứng.
- Nhìn ra được, em cũng có những người bạn rất chi là tốt đấy.
Hướng Nhật cũng không phải đố kị, mà là có chút ước ao.
- Vâng, Amanda cùng anh của cô ấy Abigail cấp ba học cùng một lớp với em, kỳ thực khi biết hai người bọn họ là anh em, bọn em đều cảm thấy giật mình, anh biết đấy, anh chị em mà học chung một lớp với nhau hiếm lắm, hai người bọn họ như vậy làm cho mọi người cảm thấy rất kỳ lạ...
Alice giống như là nhớ tới một câu chuyện thú vị nào đó, trên môi nở một nụ cười rất cổ quái.
Hướng Nhật có thể lý giải, đừng nói là ở nước Mỹ, cho dù là ở trong nước, nếu như có hai anh em mà lại học chung một lớp, chỉ sợ là cũng sẽ không hòa đồng với cả lớp cho lắm, thậm chí người anh(hoặc chị) khả năng còn có thể gặp không ít sự trêu chọc, bởi vì để đúp ở lại học cùng lớp với em mình, điều này cũng quá mất mặt đi.
Hai người vừa đi vừa nói cười, lúc đi qua một cái góc nhỏ, phía trước đột nhiên có ba người nhảy ra chặn đường, chính là nhóm do tên râu quai nón cầm đầu khi nãy.
- Hắc, tiểu tử, còn có cả mỹ nữ kia nữa, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Râu quai nón đắc ý vừa cười vừa nói, trong lòng Hướng Nhật khẽ động, quay đầu nhìn lại phía sau. Nơi ấy, cũng có hai tên đang đi tới chặn đường lui của bọn họ, trên tay mỗi tên đều đang cầm một cây gậy bóng chày.