Dịch: Thỏ
- Jack, anh còn ở nhà không?
Sau khi nhận điện thoại, thanh âm Monica truyền ra, dường như đang rất lo lắng.
- Xảy ra chuyện gì, Lisa, đừng gấp, từ từ nói.
Trong lòng Hướng Nhật càng hoài nghi, chẳng lẽ thật là vì chuyện tin tức trên báo?
- Em có một tập tài liệu rất quan trọng để quên trong phòng, anh còn ở nhà không? Lấy giúp em mang tới đây đi!
Monica tiếp tục nói.
-... Được, là tài liệu gì?
Nghe được không phải chuyện tin tức kia, Hướng Nhật thở phào nhẹ nhõm, cũng không nói mình đã ra ngoài, dẫu sao giúp nàng một ít chuyện nhỏ hắn rất sẵn sàng.
- Trong phòng ngủ của em, nằm ngay trên bàn, tài liệu ở trong một cái phong bì màu xanh trời.
Monica cẩn thận miêu tả bề ngoài cùng nơi để tài liệu.
- Ok, bây giờ anh mang đến cho em.
- Ừ.
Điện thoại tới đây liền bị ngắt.
- Lại là người bạn gái kia của anh hả?
Vẻ mặt Lý Trinh Lan có chút lạnh nhạt, nàng vẫn một mực ở bên nghe lén nãy giờ, dù không nghe rõ cụ thể hai người kia đang nói về chuyện gì, nhưng phía bên kia điện thoại là thanh âm một người đàn bà thì nàng đã hiểu.
- Em đang ghen phải không, Trinh Lan?
Hướng Nhật cười nháy nháy mắt.
Sắc mặt Lý Trinh Lan hơi đỏ lên, khinh thường đứng dậy:
- Đừng tự sướng về bản thân như vậy, còn nữa, thời điểm gọi tên người ta, làm ơn thêm chữ "Miss" vào giùm cái.
- Ngày hôm qua đều đã đáp ứng làm đàn bà của anh, còn khách khí như vậy làm gì?
Hướng Nhật bật cười ha ha, không đợi nàng trả lời, tiếp tục nói:
- Được rồi, bây giờ anh có chuyện phải ra ngoài một lát, nếu chán quá em đi dạo một vòng đi, không thì tìm Lâm đại tiểu thư kia trò chuyện một hồi.
Sau khi nói xong, Hướng Nhật liền rời đi.
Nhìn theo bóng lưng hắn ngày một xa dần, Lý Trinh Lan khe khẽ thở dài.
------------------------------
Trở lại căn hộ của Monica, tìm được tài liệu phong bì màu xanh da trời, Hướng Nhật vội vàng mang tới cao ốc Empire.
Vừa gọi cho Monica một cuộc điện thoại, không bao lâu sau có một cô nàng thư ký đi xuống.
Vóc người nữ thư ký không hề kém, nếu không muốn nói là khá đẹp, cái éo mảnh khảnh, cặp đùi thon dài, mang thêm một đôi giày cao gót, ước chừng cao hơn hắn gần cả một cái đầu.
Hướng Nhật đi theo nữ thư ký vào cao ốc Empire đến công ty của Monica. Tuy nhiên lần này hắn không được vào thẳng trong phòng làm việc của nàng, nữ thư ký đã nói qua, Monica đang bận tiếp khách.
Lấy đi tập tài liệu phong bì màu xanh da trời hắn đang cầm trong tay đi vào trong văn phòng, nữ thư ký rất nhanh đã trở lại, chủ động rót cho Hướng Nhật một ly cafe thơm phức.
Hướng Nhật đành ngồi trên ghế salon bên ngoài văn phòng chờ đợi, nữ thư ký thì ngồi ở bàn làm việc đối diện, hai người không ai can thiệp ai, thậm chí ngay cả một câu cũng không nói.
Từ lúc gặp mặt và trong cách ứng xử của nàng, Hướng Nhật nhận thấy nữ thư ký của Monica là một người rất nghiêm túc, tựa hồ còn hơi cứng nhắc, giống như mấy vị đàn bà đứng tuổi vậy. Nhưng trên thực tế, nàng nhiều lắm cũng không vượt quá ba mươi.
Ngồi đại khái gần một tiếng đồng hồ, cafe cũng đã uống xong, Hướng Nhật cảm thấy nhàm chán, đi tới trước mặt nữ thư ký.
- Xin lỗi thưa cô, không biết Lisa... Monica tiểu thư còn nói chuyện bao lâu nữa?
- Chắc phải còn lâu lắm.
Nữ thư ký ngẩng đầu lên, biểu tình hơi thiếu kiên nhẫn, hiển nhiên đang làm việc mà bị người khác quấy rầy khiến nàng rất không thoải mái.
- Vậy khách nàng đang gặp là...?
Hướng Nhật hỏi tiếp, ngược lại hắn không phải không biết sẽ làm phiền nữ thư ký này. Thật sự hắn có chút hiếu kỳ, rốt cuộc Monica bàn công việc với ai mà lâu như vậy, hơn nữa còn gọi điện nhờ hắn mang tài liệu đến.
- Ngài có thể chờ ở đây một lúc, nếu cảm thấy bí bách, tôi đề nghị ngài xuống phòng khách ở lầu một.
Nữ thư ký mặc dù giọng nói tao nhã lễ phép, nhưng thần sắc khá ư là dửng dưng.
Hướng Nhật biết nàng đang ám chỉ lầu một là nơi trưng bày các tác phẩm nghệ thuật, buồn chán có thể đi thưởng thức chúng.
- Vậy thôi, tôi sẽ đợi thêm chút nữa.
Vừa nói chuyện, Hướng Nhật lại ngồi trở về vị trí ban đầu.
Vừa ngồi xuống không được bao lâu, đột nhiên nghe được trong phòng làm việc của Monica "coong" một
tiếng, đó là tiếng ly nước rơi xuống sàn nhà. Có thể bởi vì sàn nhà rất đàn hồi, cho nên ly nước mới không có cái tiếng vang lanh lảnh khi bị vỡ.
Trong lòng Hướng Nhật chợt động, nhanh chóng đi tới cạnh cửa, lỗ tai hướng vào trong phòng nghe ngóng.
- Tiên sinh!
Nữ thư ký cũng đứng dậy, ý định vội vàng ngăn cản động tác của Hướng Nhật.
- Suỵt...!
Hướng Nhật giơ lên ngón trỏ, đặt bên ngoài miệng của mình.
Nữ thư ký nhíu mày một cái, không nói thêm gì, đi tới bên cánh cửa gõ một cái:
- Monica tiểu thư, có cần tôi giúp gì không?
- Không, tôi ổn, chỉ là ly nước rơi xuống thôi, không sao, cô cứ làm việc của mình đi.
Thanh âm Monica truyền ra, dường như không có gì khác lạ.
- Vâng, thưa Monica tiểu thư.
Nữ thư ký liếc nhìn Hướng Nhật, cho dù biết thiếu niên này với cấp trên của mình quan hệ rất tốt, cũng là việc công trên việc nhà, nói:
- Tiên sinh, nghe lén người khác là một việc rất thiếu lễ phép, hơn nữa còn liên quan tới bí mật trong kinh doanh, phiền ngài trở về chỗ ngồi được không?
Hướng Nhật khẽ nhăn mày, không phải bởi vì cách nói chuyện không nể tình của nữ thư ký, mà hắn nhận ra ở đây có gì đó không đúng. Mới vừa rồi giọng nói của Monica rất lạnh lùng, như máy móc nói chuyện, hoàn toàn không có tình cảm.
Mà hắn đối với nàng hiểu khá rõ, Monica rất hiếm khi dùng giọng nói này nói chuyện, trừ phi là người nàng vô cùng chán ghét, giống như trước kia nàng nói chuyện với hắn có điểm tương tự. Nhưng nữ thư ký đi theo nàng lâu như vậy, không có lý do gì để ghét, muốn ghét, một tờ giấy đuổi việc còn trực tiếp hơn nhiều.
Vì thế mới nói, bên trong nhất định có vấn đề, ít nhất không ung dung như Monica thể hiện ra.
- Nói cho tôi biết, Lisa thật ra đang gặp ai?
Hướng Nhật nhìn nữ thư ký, ánh mắt lạnh như băng.
- Dạ, là Richard tiên sinh, còn có một vị là Pattinson tiên sinh...
Có lẽ bị ánh mắt lạnh như băng của hắn dọa sợ, nữ thư ký nơm nớp lo lắng, thật thà trả lời.
- Con mẹ nó!
Nghe được là tên Richard tiểu bạch kiểm mới hôm qua bị hắn và K gài bẫy, bây giờ còn tới gặp Monica, nhất định là có mục đích không muốn cho người ngoài biết. Hơn nữa còn mang theo một người lạ mặt.
Trực giác mách bảo Hướng Nhật, ly nước rơi ban nãy không phải là vô tình, có thể là ám hiệu Monica phát ra hoặc có nguyên nhân gì khác, tỷ như hai người đột nhiên giao thủ làm cho đồ đạc xung quanh rơi rớt.
Nghĩ tới đây, Hướng Nhật không do dự thêm giây phút nào nữa, trực tiếp phá cửa.
Trong lòng làm việc, Monica đang ngồi trên bàn làm việc của mình, nhìn qua vẻ mặt rất bình thường, trên người cũng không có chỗ nào không ổn.
Mà đối diện nàng, chính là tên tiểu bạch kiểm Richard cùng một người trung niên khí chất cổ quái, thân vận một bộ âu phục cổ điển màu xám tro được may rất tỉ mỉ.
- Lisa, xảy ra chuyện gì?
Hướng Nhật đi tới, sau đó mới phát hiện Monica thoạt nhìn qua rất bình thường không thay đổi gì, nhưng ánh mắt trống rỗng vô hồn, không có tiêu cự, nhìn giống như bị... thôi miên, hoặc ắt hẳn bị người khống chế!